Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 412: Đen ăn đen



Dẫn Yểm vào trong cơ thể của Chu Lượng, tôi nhìn hai màu xanh đỏ giao nhau trên mặt cậu ta thì kinh ngạc lắm, tôi nhìn Vương Uyển Nhu muốn nghe xem phải làm sao đây, tình huống này chúng tôi hoàn toàn chưa thấy bao giờ.

Nhưng tôi lại thấy cô ấy cũng mê mang, lắc đầu với tôi, rõ ràng cô ấy cũng không có cách.

“Trường Sinh?” Thấy Vương Uyển Nhu không có cách gì, tôi chỉ đành nhìn Trường Sinh nhưng lúc này Trường Sinh cũng sững sờ không biết làm thế nào mới tốt.

Mà tôi vừa gọi xong đã thấy trên mặt Chu Lượng có thêm một kí hiệu màu đen, nó theo má Chu Lượng lan dọc xuống dưới.

Nhất thời trái tim mọi người đều thả lỏng, Thực Thi trùng xem ác linh là thức ăn, chỉ cần Thực Thi trùng bắt đầu phát huy tác dụng thì không sợ hai người khách ngoại lai tác oai tác quái trong cơ thể Chu Lượng nữa.

“Sao lại như này? Sao rồi hả?” Chu Tiêu không hiểu các lý do nên kéo chặt tay áo tôi không buông, ông ta không ngừng hỏi.

Tôi vội xua tay, ý bảo nhìn tình huống của Chu Lượng sau đó như thế nào thì mới có thể đối phó được.

Sư thúc căng thẳng cầm tấm vải đỏ che trời đặt trên đầu Chu Lượng, chỉ cần có thứ gì đó ra ngoài, mặc kệ là ba bảy hai mươi mốt, ông ấy pải nhét nó vào trong tấm vải đỏ che trời rồi nói tiếp.

Cái cách phong linh này có một cách nói, ấn đường là nơi linh hồn xuất nhập, nếu như linh hồn bên ngoại cưỡng chế tiến vào thì bắt buộc phải tiến vào từ nơi bị thương trên trán người, đây cũng chính là nguyên nhân tại sao ngay lúc đầu tôi đã dùng kiếm gỗ đào chọc rách trán Chu Lượng.

Truyền thuyết nói Bao Thanh Thiên có thể ngày xử dương đêm xử âm cũng là vì trên trán ông ấy có một mặt trăng nên mới có thể đi được vào cả hai cõi âm dương, từ đó phá được các loại kỳ án.

Lúc này màu sắc trên mặt Chu Lượng một xanh một đỏ cực kỳ rõ ràng, những nơi khác thì lại an tĩnh lại khiến cho hai linh thể mỹ nữ thở phào một hơi, nhìn có vẻ giống như tình huống Chu Lượng cứ hai giờ lại hồi phục một lần đến cả linh thể không cần ngủ mà tinh linh năng lượng dồi dào cũng không thể chịu được.

“Lâu thế sao? Bên trong có cái gì có thể đối kháng lại với Yểm?” Sư thúc nhìn mặt Chu Lượng bắt đầu như màn hình đèn led, thực sự không còn kiên nhẫn nữa: “Hay là tìm nơi nào đó khóa cậu ta lại? Chúng ta không thể cứ đợi như này chứ?”

“Không được, Chu Lượng bây giờ một ngày ăn nhiều đồ như thế, ông khóa thằng bé lại thì nó ăn cái gì? Lỡ như nó đói quá rồi cắn luôn bản thân để ăn thì sao?” Chu Tiêu nghe xong, trừng sư thúc: “Thầy Đinh đừng nói như thế nữa ha, chúng tôi sẽ nhanh chóng nghĩ cách khác!”

“Nhưng ông cũng không thể bắt tôi lức nào cũng phải giơ miếng vải lên như này rồi chờ đợi chứ? Đã mười mấy phút rồi còn gì?” Miếng vải đỏ che trời trong tay sư thúc khẽ rụng, cực kỳ cạn lời.

“Các người có thể an toàn thì không cần quan tâm gì nữa hả!” Đang trong lúc chúng tôi đều nhìn nhau trầm mặc thì nghe thấy giọng nói lạnh lùng vang lên: “Bây giờ ba phương chế ngự cân bằng, xem ra là thế lực ngang nhau, Yểm tạm thời bị khống chế rồi, các người nếu như quay đầu lại nhìn mặt bàn thì sẽ phát hiện Kiến Mộc cũng sắp được giải quyết rồi, mọi người lại còn ở đó rung miếng vải đỏ che trời còn chẳng bằng đến bọc Kiến Mộc lại trước.

Hóa ra cái tên Nguyên Thần Tịch này đã tỉnh lại từ lâu rồi, chỉ là nhìn chúng tôi dẫn linh nhập thể xong còn cực kỳ chu đáo mà giúp chúng tôi kéo Ngụy Yến – cái người đụng đâu hỏng đấy lại để cô ấy không làm loạn lên, có điều lúc này thấy Kiến Mộc bắt đầu rã đông, cuối cùng anh ta không nhịn được mà nói.

Tôi quay đầu lại nhìn Kiến Mộc, quả nhiên trên bàn đã xuất hiện vết nước, có điều bởi vì là do Sơn Thần với Tuyết nữ cùng nhau phong ấn nên tốc độ tan cực kỳ chậm, trên bàn chỉ giống như xuất hiện một ít hơi nước thôi.

Sư thúc lúc này càng khó xử hơn, ông ấy ném tấm vải đỏ cho chúng tôi: “Làm sao đây?”

“Bọc Kiến Mộc lại trước đã!” Tôi với Trường Sinh gần như đồng thanh.

Vương Uyển Nhu cũng đống ý, nói cho xùng thì Yểm cũng đã vào trong cơ thể Chu Lượng rồi, kể cả là bây giờ chúng tôi muốn kéo cô ta ra cũng chẳng có cách nào, còn chẳng bằng trực tiếp bọc Kiến Mộc lại để giải quyết rắc rối này trước.

“Được!” Mặt sư thúc thả lỏng ra, ông ấy lấy tấm vải đỏ bọc Kiến Mộc lại, sau đó nhét vào lòng tôi: “Cho con đó! Chúng ta lại đi xem thằng nhóc Chu Lượng kia có chuyện gì không!”

Chu Tiêu thấy Chu Lượng không có động tĩnh, chỉ là sắc mặt không dễ nhìn thôi nên vẻ mặt ông ta cũng thả lỏng nhưng vẫn lo lắng như cũ: “Vậy Chu Lượng nhà chúng tôi đến bao giờ mới có thể bình thường trở lại?”

“Hả?” Tôi nghe xong thì biết ông ta hiểu lầm rồi, tôi giải thích với ông ta cả nửa ngày mỡi nói rõ phương pháp ba thứ chế ngự nhau của chúng tôi.

Chu Lượng tạm thời sẽ không tỉnh lại bởi vì còn chưa rõ những người ở trong thân thể cậu ta là thứ gì, càng không biết dùng cách gì mới có thể diệt trừ chúng, vì thế chúng tôi mới tìm một thứ lợi hại hơn để chế trụ thứ đồ kia, tránh cho Chu Lượng một ngày hai bốn tiếng cứ lăn qua lộn lại.

“Cái này thì tôi biết, nhưng La tiểu tiên snh thả trùng vào trong đó không phải nói là sẽ có thể ăn ác linh sao? Vậy hai cái đó ăn nhau là được rồi mà?” Chu Tiêu nghiêm túc nói.

Tôi buồn cười nhìn Trường Sinh xem cậu định trả lời thế nào.

Thực Thi trùng rất lợi hại, cái này không sai nhưng Yểm với thứ đồ trong cơ thể Chu Lượng nhìn cũng có vẻ chẳng dễ xơi, chỉ sợ không cẩn thận bị Thực Thi trùng ăn mất.

Trường Sinh lười giải thích, chỉ cười thật thà xoa đầu, bảo đảm hai thứ trong cơ thể Chu Lượng sẽ giải quyết trước để Chu Tiêu mang Chu Lượng về nghỉ ngơi trước, hai linh thể mỹ nữ cũng theo sau để chăm sóc, đợi chúng tôi tìm được cách sẽ đến giải quyết chuyện của Chu Lượng.

“Đúng thế! Chú Chu, đừng nói Chu Lượng là con trai chú, chỉ dựa vào quan hệ bạn học nhiều năm của cháu với Chu Lượng, cháu sẽ bỏ mặc cậu ta sao?” Tôi lập tức đánh ra lá bài tình cảm, thực sự là ngại nên không thể không quản.

Cái người làm ăn như tổng giám đốc Chu này lúc đầu để Chu Lượng học chậm lại một năm để cậu ta cùng lớp với tôi, mục đích là muốn kéo tình cảm với tôi, chỉ là lúc đó Chu Lượng bắt nạt tôi không ít, không ngờ tới sau chuyện thông đạo trung đội kia, tên nhóc này quay ngoắt thái độ, không bắt nạt tôi nữa, kết quả cuối cùng thực sự kéo bài tình cảm này ra dùng rồi.

Quả nhiên người làm ăn là đáng sợ nhất, đến cả tình cảm cũng có thể lợi dụng!

“Được thôi!” Chu Tiêu thấy tôi cũng không phải không muốn giúp đỡ nên chỉ hơi khó xử rồi gật đầu rồi đỡ Chu Lượng dậy: “Trương Dương, thứ đồ bên trong các cháu nhất định phải giải quyết cho sớm.”

Tôi nhìn Trường Sinh với sư thúc rồi nghiêm túc gật đầu với Chu Lượng bày tỏ chúng tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức.

“Ha! Ha! Loại trừ tôi! Ha ha!”

Tôi còn chưa gật đầu xuống đã thấy mặt Chu Lượng tái xanh, sắc đen của Thực Thi trùng rút ra bốn phía mà màu đỏ của Yểm đã không thấy đâu nữa mà đang mở miệng phát ra âm thanh rền rĩ.

Tình huống tôi lo lắng nhất đã xảy ra, Yểm vậy mà không có tác dụng, đến cả một thứ tác quáy ám trên thân người khác cũng không áp chế nổi, lại còn nói là Yểm gì đó chứ?

“Trương Dương à? Trương Dương! Ha! Tôi chính là muốn tìm Trương Dương!” Chu Lượng mở miệng cười ha ha rồi nhìn tôi, dãi dớt chảy dọc xuống.

Nhìn thứ kia không phải là dãi chảy ra lúc người ta ngủ, một đống toàn là bọt trắng lại còn kém theo mùi hôi thối nữa.

Nghe thứ đồ kia mượn miệng Chu Lượng nói muốn tìm tôi, ỷ vào Thực Thi trùng còn đang trong cơ thể Chu Lượng, tôi dứt khoát tiến lên trước: “Mày tìm tao làm gì?” 

“Âm khí trên người Trương Dương nặng, thích hợp cho rận mu chúng ta. Ta phải ở trong cơ thể Trương Dương, đúng, anh ta nói là Trương Dương!” Hai mắt Chu Lượng sáng rực lên, híp lại nhìn tôi, giọng nói cũng trở nên bén nhọn: “Không saiKhood chính là con búp bê mềm như nước không ***! Ha! Chúng ta phải ở trong người cô ta!”

Vừa rồi tôi còn hiếu kỳ trên người Chu Lượng rõ ràng là không phải có một giọng nữ sao, sai lại biến thành cái giọng khàn khàn của người đàn ông thế này.

Hơn nữa hắn còn tự xưng là rận mu, nhìn có vể không phải là tự giới thiệu đâu nhỉ?

Rận mu ám trên người Chu Lượng? Hay là người có cả giọng nam và giọng nữ? Rận mu còn phân nam nữ sao?

Còn có “anh ta” trong miệng rận mu nói là ai? Xem ra có người cố tình dẫn thứ đồ này đến bên cạnh tôi, đây là muốn hại tôi hay là muốn rèn luyện tôi, ông trời có thể nói cho tôi biết không?

Tôi vừa nghĩ tới cách rận mu bám lên trên cơ thể con người là lập tức lùi lại phía sau, cực kỳ kinh tởm trợn mắt nhìn Chu Tiêu: “Sao chú không quản lý Chu Lượng? Đi lăn lộn khắp nơi cuối cùng cũng lăn ra hậu quả rồi đó!”

Chu Tiêu hoàn toàn không biết rận mu là gì, chỉ vội vàng kéo tay tôi rồi chỉ Chu Lượng đến cả cổ cũng đỏ rực, nói không ra lời.

“Định!” Vương Uyển Nhu lấy trâm điểm vào cổ Chu Lượng.

Nhưng Chu Lượng lại cười ha hả, lè lưỡi ra rồi bổ về phía tôi, nhưng vừa nhào lên phía trước, gương mặt Chu Lượng đã co rút lại, há miệng, đầu lưỡi như thắt lại cứ a a nói không rõ.

“A Lạc!” Sau khi Chu Lượng thè lưỡi a a một hồi, sau khi nước dãi lại chảy ra toàn thân thì tôi lại nghe thấy một giọng nói nhẹ nhàng: “A Lạc, cảm ơn cô! Rận mu là vật đại bổ với tôi, đợi sau khi tôi ra ngoài rồi, tôi lại đến nói chuyện tiền duyên với cô!”

Tôi nghe xong cũng sững sờ, lại đổi thành Yểm rồi?

Thực Thi trùng có chút tác dụng nào không?

Trường Sinh cũng sửng sốt, nhắm mắt lại khống chế Thực Thi trùng nhưng lại thấy cổ Chu Lượng gồng lên, những con Thực Thi trùng vốn dĩ tản ra  bốn phía vậy mà lại tập trung ở cổ Chu Lượng tạo thành một mảng đen.

“A Lạc, cô đừng gấp nữa, những con trùng đến từ địa phủ này tôi cũng biết nhưng tôi còn biết Thực Thi trùng là đại lễ vật nhà họ Sư linh giới tặng đến địa phủ, mặc dù tôi tạm thời là linh thể không khống chế được cả mười con nhưng dùng linh thể của rận mu phân tán, dẫn Thực Thi trùng này đi thì vẫn làm được. A Lạc cứ an tâm đợi tôi nuốt rận mu xong đi!” Yểm mượn Chu Lượng đắc ý nói.

Tôi còn đợi lời sau đó nhưng lại thấy cậu ta ngậm miệng lại, ngã sang một bên.

Trường Sinh đỡ cậu ta dậu thì thấy sắc mặt cậu ta đã khôi phục lại bình thường giống như đang ngủ.

“Bây giờ phải làm sao? Rận mu rốt cuộc là thứ gì?” Chu Tiêu vỗ tay oán giận nhìn chúng tôi.

Tôi cũng ngẩn ra, sao lại thành thế này?

Cứ đánh lung tung như thế lại khiến cho Yểm có cơ hội hồi phục? Còn nói phải cùng tôi nói chuyện tiền duyên? 

Tôi nào có dám chứ?

Có điều lúc này cũng biết được lai lịch của Thực Thi trùng rồi, lễ vật nhà họ Sư linh giới tặng cho địa phủ?

Vậy thì chắc chắn liên quan đến hau chị gái Đại Hồng với Sư Tụy rồi nhỉ?

Nhưng lúc chúng tôi đối phó với chó bốn đầu bị thương rồi dùng bột gạo nếp ngâm cho ra Thực Thi trùng, mặt Đại Hồng căn bản chẳng hề dao động, giống như hoàn toàn không thấy Thực Thi trùng bao giờ?

Lẽ nào chúng tôi phải giống như Sư Tụy từng nói, phải cẩn thận Đại Hồng?

Mà Thực Thi trùng là thứ đồ của nhà họ Sư vậy thì trên đỉnh núi Côn Lôn, rốt cuộc là Sư Tụy sợ Thực Thi trùng hay là nói cô ta hoàn toàn bởi vì cố kỵ Kiến Mộc nên mới không ra ngoài?

Lẽ nào cô ta không phải người nhà họ Sư?