Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 414: Thôn chết



Đứng ở dưới chân núi Mê, tôi chưa bao giờ nghĩ tôi có thể trở lại, vốn nghĩ tôi sẽ cách xa nơi này, nhưng ma xui quỷ khiến lại trở lại, còn cõng thêm một người thực vật trường kỳ.

“Tìm được đường chưa?” Trường Sinh cõng Chu Lượng, có chút lo lắng nhìn núi Thanh một vẻ yên tĩnh, có chút lo lắng hỏi: “Tất cả núi ngoài Thôn Thần đều bày trận, cho nên nhiều năm như vậy đều không có người phát hiện.”

“Anh dùng cổ đi dò đường được không?” Tôi kéo Chu Tiêu đi vào trong núi trước, miễn cho người làm nông bên cạnh nhiệt tình nhắc nhở chúng tôi không nên đi vào, đến lúc đó không những phải tốn công giải thích, mà còn khiến người ta chú ý.

“Được!” Trường Sinh một tay đỡ Chu Lượng, dễ dàng thả ra các loại độc trùng, chầm chậm ở trên mặt đất dẫn đi.

Nhìn những con côn trùng kỳ quái này nhẹ nhàng như trở bàn tay từ trong bàn tay của Trường Sinh bò ra như vậy, tôi nhìn có chút lo lắng, người nuôi cổ đều không có kết cục tốt, đây là kết quả tất yếu của việc sát hại tổn hại nghiêm trọng đến âm đức, Trường Sinh vừa tá thọ mà sống, vừa có vu thuật trong người, kết cục của những ngày sau này sợ là….

Nghĩ đến đây tôi lập tức nghĩ đến lão Miêu để an ủi bản thân, Ông cụ này mặc dù không có tiền còn lôi thôi đến không chịu nổi, nhưng ít nhất sống đến hơn trăm tuổi, còn sống rất mạnh khỏe, tất nhiên không thể hỏi vì sao hơn một trăm tuổi rồi vẫn là một mình.

Còn có sư phụ của Tiêu Mỹ Lan không phải cũng sống đến trăm tuổi à? Tuy nói cuối cùng cô ta bị Lệ Cổ hóa thành một nắm tro bụi, nhưng ít nhất cũng sống đến rất lâu không phải sao?

“Nghĩ cái gì thế?” Trường Sinh một bên dẫn một số côn trùng đến trong lòng bàn tay Chu Tiêu để cậu ấy phòng côn trùng, một bên nhìn tôi đang ngây ngốc hỏi: “ Tôi tổng cộng thả ra ba mươi sáu con độc trùng, mỗi loại đi về phía trước mười mét, nếu mà trở về ba mươi lăm con chúng ta sẽ đi về phía con không trở lại kia,nếu như có tình huống khác tôi lại dùng người giấy đi thăm dò!”

“Không trở lại cậu còn dám đi về hướng đó?” Chu Tiêu bị Trường Sinh thả côn trùng ghê tởm đến không chịu nổi, thuật cổ độc từ trước đến giờ nổi danh hung ác, lúc này mặc dù nói tin tưởng Trường Sinh sẽ không hại anh ta, nhưng khúc mắc trong lòng vẫn chưa vượt qua được, nếu như không phải vì mạng của Chu Lượng phải dựa vào chúng tôi, anh ta lại không tìm được đội mạnh hơn, ông chủ lớn Chu tuyệt đối lập tức quay đầu bỏ đi.

Ngẫm lại đội của chúng tôi thực sự không phải mạnh bình thường, đến loại cao cấp Quỷ sai này đều có, tôi lại nghĩ đến một phương pháp làm giàu sau này, chuyên giúp người ta xem tuổi thọ, ít nhất có vị chị đại Vương Uyển Nhu ở đây,  không có xem không chuẩn được, nếu như xem không chuẩn tôi có thể để Vương Uyển Nhu dựa vào ngày tôi tính thu hồn trước mấy ngày, đến lúc đó tôi còn có thể cứu sống người chết kiếm thêm một khoản tiền lớn nữa.

Ài! Có rất nhiều cách kiếm tiền, nhưng đáng tiếc tôi bây giờ bản thân còn không đảm bảo, ngày sau nếu như tôi có cơ hội chắc chắn ở vịnh Du Thụ bày một quầy.

Có điều nể tình Chu Tiêu tin tưởng chúng tôi, tôi cũng chỉ đành phải kiên nhẫn giải thích: “ Núi Mê này không lạc thì chứng tỏ chúng ta đi không đúng, các cổ độc khác mỗi con đi mười mét còn có thể trở lại chứng tỏ là đi đường bình thường, nhưng con cổ trùng không trở lại kia nó gặp phải mê trận do Thôn Thần thiết lập, cho nên không thể trở lại, đó mới là phương hướng mà chúng ta muốn đi.

“ Như vậy?” Chu Tiêu nhìn Côn trùng bò vào trong tay anh ta, rất không tin tưởng nhìn chằm chằm chúng tôi, ngượng ngùng lấy nước từ trong ba lô ra đút cho Chu Lượng uống, nhưng Chu Lượng toàn bộ đều không uống được, rót đến bên miệng lại tràn ra ngoài.

Tôi nhìn cây trâm trên đỉnh đầu Chu Lượng được Vương Uyển Nhu dùng dây thừng đỏ quấn chặt, chỉ cần cây trâm này không rơi, Yểm ở bên trong trong vòng ba hai ngày liền không ra được, ít nhất có thể chống đỡ đến lúc chúng đến Thôn Thần, sau đó lại tìm hộ gia đình ổn định cậu ta.

Ngồi ở cánh rừng nơi đi vào núi Mê an tâm chờ đợi, tôi thế nhưng mí mắt nhịn không được giật giật, hai mắt căng đau đến không chịu nổi, đầu óc chầm chậm bắt đầu choáng váng.

Trường Sinh nhìn tôi thật sự rất mệt mỏi, để Chu Lượng dựa vào bên cạnh Chu Tiêu, kéo tôi vỗ vào vai mình nói: “Muốn ngủ một lúc không?”

Tôi lắc đầu, dường như vẫn luôn rất buồn ngủ, chỉ cần yên tĩnh liền muốn ngủ, hơn nữa toàn thân đều đau, hình như tất cả xương cốt đều ngứa, cũng không biết có phải thật sư quá mệt mỏi hay không.

“Vậy nói chuyện?” Chu Tiêu nhìn cũng khó chịu, đội một mái tóc hoa râm nhìn tôi nói: “ Trương Dương nói với tôi chuyện của cậu mấy năm gần đây phải làm sao bây giờ?”

Tôi vừa nghĩ đến chuyện của tôi mấy năm gần đây thật sự không dễ mở miệng, hết chuyện này đến chuyện khác, làm tôi hoàn toàn không có cơ hội nghỉ ngơi, nhiều chuyện cơ bản không có thời gian đi hỏi đến cùng, đều là đã qua thì cho qua không hỏi lại nữa.

Hướng Chu Tiêu lắc đầu, nhìn Chu Lượng đem chuyện của Liễu oa tử thành thật kể cho anh ta nghe, còn có chuyện của đầu bếp Ngụy và Ngụy Yến.

Suy cho cùng chuyện của 3 người này tương đối dễ chấp nhận, Chu Tiêu ngược lại nghe đến sững sờ, không ngừng gật đầu.

“ Ơ?” tôi đang nói đến đầu bếp Ngụy đào một cái mộ khi bản thân còn chưa chết, khi tâm trạng tốt liền leo lên dọa người, trên mặt Trường Sinh lập tức trầm xuống, ánh mắt đen kịt nặng nề nhìn tôi nói: “ Tất cả cổ trùng vậy mà đều đi về một chỗ?”

“ Cái gì?”

Đây là tình huống mà chúng tôi hoàn toàn không nghĩ đến, trùng độc sẽ không không nghe lời của độc chủ, Trường Sinh rõ ràng là sắp xếp ba mươi sáu chỗ để đi, vì sao có thể đột nhiên lại chuyển đến cùng một chỗ?

Chúng tôi chuẩn bị đi theo hướng Cổ trùng biến mất như thế nào mới là tốt?

Làm chúng tôi tất cả vốn chuẩn bị hướng tan biến không thấy độc trùng kia phương hướng đi như thế nào là tốt

“Không tốt!” Trường Sinh đột nhiên hoảng sợ kêu lên, kéo tôi đứng lên nói: “ Thôn Thần xảy ra chuyện rồi!”

“Sao vậy?” Tôi vội đỡ Chu Tiêu đứng dậy, liền nhìn thấy Trường Sinh ném Chu Lượng lên vai, nhắm mắt xác định phương hướng, điên cuồng mà đi.

“Chậm chút!” Chu Tiêu suy cho cùng thì tuổi và dáng người đều hạn chế, trong núi toàn là lá cây chắn ngang, dưới chân giẫm đều là cây Dương Xỉ rất là trơn.

Tôi kéo cậu ấy mấy lần thực sự là kéo không nổi, còn làm tôi thêm mệt, dùng bùa chú lại rất tổn hại cơ thể, hơn nữa còn không được lâu, vội vàng hướng Trường Sinh ở phía trước hét lên: “Dẫn bốn người giấy ra ngoài, khiêng giám đốc Chu! Nhanh lên!”

“Được!” Trường Sinh vung tay về phía sau, lập tức bốn  người giấy huyễn hóa xuất hiện, đồng thời còn  thả ra hai cái linh thể người đẹp kia lôi kéo tôi, nhưng bị tôi giãy đi.

Nhìn Chu Tiêu có người giấy chăm sóc, tôi rút chân hướng về phía trước đuổi theo Trường Sinh, loại chuyện chạy bộ trong núi này tôi trong Cổ Lâm đã làm quen rồi, liên tục chạy hai ngày hai đêm, bây giờ việc này hoàn toàn không đáng ngại.

Sau khi chạy đến bên Trường Sinh, một bên chạy về phía trước một bên hỏi cậu ta Thôn Thần xảy ra chuyện gì, vì sao cậu ta khẩn trương thành như vậy.

“Những cổ trùng kia đều cực kỳ hưng phấn đi về một chỗ, cái này chỉ rõ một việc, chỗ kia có thức ăn, hơn nữa so với thức ăn tôi nuôi bọn nó càng tốt hơn, cho nên mới hấp dẫn toàn bộ côn trùng đi về nơi đó, nhưng trong núi này so với thức ăn tôi nuôi côn trùng còn tốt hơn đoán chừng chỉ có Thôn Thần.” Trường Sinh cõng Chu Lượng mà không thở gấp, còn chạy rất nhanh.

Tôi vừa nghe liền hiểu ra, người Thôn Thần lấy an nhàn làm chủ, mục đích của bọn là chính là làm người khác không phát hiện ra bọn họ, cho nên có thể không gây chuyện sẽ không gây chuyện, nhưng bây giờ lại dẫn nhiều cổ trùng vào thôn, chỉ có một tình huống, đó chính là thực sự xảy ra chuyện.

Hơn nữa Thôn Thần xảy ra chuyện có quan hệ không thể giải quyết được với chúng tôi, Cô Sáu vì cứu Trường Sinh mà chết, Kiến Mộc Ma cũng bị chúng tôi lấy đi không trấn giữ được những linh thể kia, hơn nữa thôn trưởng và nhà đá Thần tộc kia cũng vì chúng tôi mà biến đổi, đến cả Đài Vọng Hồn cũng biến mất, chỉ sợ chuyện này đối với Thôn Thần cũng không phải là chuyện tốt.

Trường Sinh chạy như bay, tôi một bên quay đầu nhìn Chu Tiêu, một bên cố gắng chạy theo Trường Sinh về phía trước, nơi quái quỷ này chỉ cần một bước không đúng lập tức sẽ biến mất,  người giấy bởi vì là Trường Sinh khống chế, cho nên chỉ cần Trường Sinh còn sống thì có thể tìm thấy anh ta, hoàn toàn không cần lo Chu Tiêu sẽ biến mất, tôi chỉ cần nhìn anh ta không bị thương là được.

Chỉ lúc sau, Trường Sinh liền chạy đến bên cạnh một con đường nhỏ, nhìn tôi nói: “Tôi sẽ dùng Tác Hồn Dẫn dắt cậu, bởi vì cô Sáu ra vào Thôn Thần nhiều nhất, cho nên dùng Vu thuật mới có thể tìm được đường.”

Tôi vừa gật đầu liền thấy ngực Trường Sinh tuôn ra một khối dây đen lớn xuyên qua ngực tôi, theo dưới bàn chân cậu ấy cũng tuôn ra từng sợi nhỏ Tác Hồn Dẫn, theo con đường nhỏ chầm chậm bò về phía trước.

“Nhắm mắt lại!” Trường Sinh hét lên một tiếng, lập tức nhắm mắt lại nói: “Giám đốc Chu anh cũng nhắm lại.”

Tôi biết tiến vào trong mê trận chắc chắn có vô số mê thuật, nhưng bây giờ không nói đến cứu Chu Lượng, Thôn Thần xảy ra chuyện chúng tôi cũng không thể không quản.

Hai mắt nhắm chặt đi theo Tác Hồn Dẫn, từng bước từng bước theo Trường Sinh đi về phía trước.

Nhưng vừa bước chân đã cảm thấy dưới chân mềm nhũn, đế giày thể thao của tôi lại có một luồng  cảm xúc ấm áp, giống như là giẫm lên ngực của một người, tôi lập tức giật mình kêu to một tiếng, hai mắt liền muốn mở ra.

“Đừng mở mắt!” Trường Sinh ở đằng trước hét lên một tiếng, nặng nề nói:“ Nếu cậu không chịu nổi có thể để người giấy bịt mắt cậu lại, hoặc để người giấy khiêng như ông chủ Chu, nhưng vẫn phải để người giấy bị mắt.”

Tôi liền nói tại sao không nghe được tiếng của Chu Tiêu ở phía sau, thì ra là bị bắt buộc bị bịt mắt, nghĩ một chút lại nghĩ đến Trường Sinh nhìn không thấy, vừa lúc mở miệng đáp ứng liền nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm kinh hô của hai linh thể người đẹp kia, nhưng đều chỉ có nửa tiếng, chắc là bị Trường Sinh thu về rồi.

Con đường có thể làm cho quỷ kinh ngạc lớn như vậy, đây so với Hoàng Tuyền Đạo càng làm cho người ta sợ hãi.

Phía sau giẫm không phải là dưới chân đau đến mức giống như bị đinh đâm xuyên qua chân, mà là nóng như giẫm lên lửa, còn có một đoạn đường giống như nước tràn qua bên hông, còn không ngừng hướng lên phía trên tuôn ra vỗ vào ngực, nhưng một lúc sau quần áo trên người khô đến không dính nửa giọt nước. 

Dọc đường này tuy nói nhắm mắt, nhưng cảm giác dưới chân thỉnh thoảng lại thay đổi, bạn hoàn toàn không biết bước tiếp theo của bạn giẫm xuống là cảm giác gì.

“A?”

Tôi đang nhấc chân lên từ chỗ nhớp nháp thì nghe thấy tiếng kinh hô của Trường Sinh phía trước, vội mở miệng nói: “ Đến chưa?”

“Đến rồi!” Trường Sinh giống như ngứa trong cổ họng, tiếng rất khàn, hai chữ kia dường như hoàn toàn từ trong cổ họng nặn ra.

Tôi nghe liền cảm thấy không đúng, vội vàng mở mắt ra nhìn, lập tức cảm thấy trong cổ họng rất ngứa, mắt không khỏi đau đớn.

Thôn Thần vậy mà toàn bộ đều bị phá hủy rồi, tất cả cây cỏ đều không nhìn thấy, trên hồ nước vốn dĩ có màu xanh lục nổi đầy xác chết.

Có người, có cá.

Dù cá nặng hàng trăm cân hay chỉ to bằng đầu ngón tay đều bị mổ bụng, trên bờ hồ có rất nhiều đầu cá bị đập vỡ.

Mà xác người chết lại càng thê thảm không đành lòng nhìn, trương lên khỏi mặt nước, không nói đến trên bề mặt đóng thành một tầng băng dày. Toàn bị bụng của xác chết đều bị mổ ra, miệng hình như bị người ta xé rách một cách thô bạo, ngay cả lỗ tai cũng bị nhét một số sợi dây to bằng đầu ngón tay.

Chương 415: Trong cơ thể người tìm đồ vật

Nhìn trong hồ đầy xác chết, tôi lại không nói lên được lời nào, đây là toàn bộ người Thôn Thần đều chết?

Hơn nữa đến cả một cọng cây ngọn cỏ cũng không để lại, chứ đừng nói đến những căn nhà thấp bé kia?

Là ai đã ra tay?

“Chít! Chít!”

Lúc này một con Lệ Cổ nhát gan ở trong lòng tôi hưng phấn kêu to, từ lòng bàn tay tôi bay ra, một bên bay còn một bên giương cánh hướng về hông tôi kêu to.

Được rồi!

Thực ra nó kêu cũng không phải hoàn toàn là kêu tôi, mà là kêu Âm Long.

“Hí!”

Âm Long dường như cũng bị ầm ĩ đến hoảng hốt, phun ra Xà Tín từ trong cổ áo tôi thò ra thăm dò, nhìn một chút liền lập tức giương Phi Lân sau gáy, phát ra một tiếng cùng Lệ Cổ liền điên lên.

“Làm sao thành ra thế này?” Trong họng tôi ngứa khủng khiếp, sững sờ nhìn Âm Long và Lệ Cổ hướng lên trên bờ hồ những con côn trùng ở trong đầu cá bị vỡ thành từng miếng bay qua lại, biết hai con hàng này lại muốn đi ăn.

Trường Sinh hướng về tôi chỉ Chu Tiêu phía sau, nhẹ giọng nói: “Tôi trước tiên mang theo người giấy đem Chu Tiêu đặt ở trong núi phía dưới.

Gật đầu, tôi nhìn Chu Tiêu, tuy nói anh ta cũng từng gặp qua một ít chuyện linh dị, nhưng bây giờ hiện trường trước mắt làm cho người ta khó có thể tiếp nhận, bản thân tôi cũng có chút không chịu nổi, nếu như sau khi Chu Tiêu gặp qua, chỉ sợ trở về không nói đến mỗi buổi tối gặp ác mộng, sau này chắc chắn đổi sang ăn chay, ngay cả tâm lý cũng sẽ phát hiện thay đổi. 

Trường Sinh để Chu Lượng dưới chân tôi, quay người không yên tâm nhìn tôi nói: “Tôi để Hắc Xà ở lại cùng cô!”

Tôi gật đầu, lúc này một mình ở lại đây nhìn đống xác chết và những côn trùng bên trong xác chết chui tới chui lui cơ bản không phải là sự lựa chọn tốt.

Âm Long và Lệ Cổ hai con hàng này không đáng tin, còn không bằng Hắc Xà.

Hắc Xà thoát khỏi tay Trường Sinh lập tức cuộn lại chỗ tôi, hai đầu rắn dựa vào vai, cực kỳ thân mật dùng thân vây tôi ở giữa.

Vươn tay sờ Hắc Xà hai đầu đã to như thùng nước, nếu không phải cùng lão Miêu đi Loạn Tán Cương tìm xương người làm người giấy, làm sao có thể gặp một tổ Hắc Xà kia, càng sẽ không mang trứng rắn về, nếu như vậy Hắc Xà nhỏ này có thể sẽ ở Loạn Tán Cương ăn thịt người chết cùng thịt chuột, hoặc là bị anh chị em khác của nó ăn, việc này đối với nó cũng không biết là tốt hay xấu.

Vận mệnh có lúc là như thế, đối với người hay vật đều là như vậy.

Mà Thôn Thần những người này nếu như không phải bởi vì bà La muốn cứu Trường Sinh, đồng thời cô Sáu cùng người khác thỏa thuận đổi canh giữ Đài Vọng Hồn lấy mẹ tôi cho Nguyên Linh và Điền Đại Thu nuôi cổ, cũng sẽ không có tôi, cũng sẽ không có chúng tôi từ trong sông Âm tiến vào Thôn Thần, cô Sáu và thôn Trưởng cũng sẽ không bởi vì vậy mà chết, Phòng Đá và Đài Vọng Hồn có lẽ vẫn còn, như vậy những người Thôn Thần có khả năng cũng sẽ không chết.

Nhìn hình dáng chết của bọn họ, giết bọn họ tuyệt đối không thể gọi là người, tàn bạo đến như thế, chỉ cần là nơi trong cơ thể người có thể cất giấu đồ vật toàn bộ không phải là nhét đồ vật vào thì cũng là bị xé rách.

Trong hồ còn có mấy đứa bé trong bụng phụ nữ mang thai bị kéo ra khi còn sống, dây rốn đều không bị đứt, ngay cả bụng và miệng của trẻ sơ sinh kia cũng bị xé rách.

Càng không cần nói là thân dưới của người khác có cái đặc trưng của người phụ nữ, tất cả đều bị thô bạo xé rách lộ ra đồ vật bên trong.

Những người này đang tìm cái gì, hơn nữa còn là vật nhỏ, vật có thể giấu ở trong cơ thể người đang sống?

Nhưng có vật gì quan trọng đến vậy, có thể làm cho bọn họ giết toàn bộ người trong Thôn còn đốt hết các cây cối và nhà cửa.

Cũng là cái gì đối với người Thôn Thần rất quan trọng, thà rằng cả Thôn bị giết chết hết cũng không giao ra?

Tôi đau đầu đến phát điên, dường như bên trong có vô số cái búa ra sức gõ, huyệt thái dương giật đùng đùng, dạ dày đã co thắt đến tê dại.

Mặt ngoài của những xác chết kia như thể bị vật gì làm đông lại, hiện lên một vật trong suốt, giống như…

Nghĩ đến đây tôi lại cả kinh!

Xác chết của những người Thần Tộc này cùng với xác chết Quỷ Thái Tuế từ sông Âm kéo lên là giống nhau, toàn bộ đều không phân hủy, hoàn toàn như là mới chết, đến cả vết thương cũng có thể nhìn ra thịt là vừa mới bị cắt.

Là những con Côn Trùng trong suốt đang bảo vệ những xác chết này?

Những con Côn trùng nhỏ trong suốt này trong cơ thể người Thôn Thần đều có, nếu như thế xác chết của người trong Thôn Thần đều sẽ không biến đổi, tuy nói thời gian chúng tôi ở trong Thôn thần không dài nhưng hoàn toàn chưa từng gặp qua nghĩa địa của Thôn Thần.

Người sau khi chết không bị biến đổi của Thôn Thần sẽ được chôn cất ở đâu?

Thôn Trưởng mang chúng tôi vào Phòng Đá kia rõ ràng có nói ông và bố của ông ấy đều chết rồi, nếu như vậy Thôn Thần sẽ không có người chết?

Bọn họ chôn ở đâu?

“Trương Dương!”

Tôi đang ngơ ngẩn, bị Trường Sinh vỗ vai một cái, lập tức bị dọa cho suýt nữa nhảy lên, chỉ vào hồ đầy xác chết nói không nên lời.

“Không sao!” Trường Sinh vỗ vai tôi.

Hắc Xà hướng về Âm Long và Lệ Cổ ở bên cạnh bờ hồ, ý bảo nó cũng có thể đi kiếm ít thức ăn.

Hắc Xà lập tức vui thích vung đuôi, nhưng rắn hai đầu trước khi rời đi vẫn cực kỳ quấn quýt với tôi.

Tôi biết Trường Sinh lo lắng cho tôi, vội hướng anh ấy lắc đầu nói: “Có hai việc muốn nói với anh, một là có người muốn từ Thôn Thần tìm một vật nhỏ nhưng vẫn chưa tìm thấy, hai là người chết trước kia của Thôn Thần chôn ở đâu, anh biết không?”

Vẻ mặt Trường Sinh sửng sốt, từ trong ba lô lấy ra một ít bột phấn đặt ở chóp mũi tôi xoa một chút nói: “Cái thứ nhất tôi cũng nghĩ đến, đem tất cả những chỗ có thể giấu đồ vật của người và cá từng chút cắt nát ra nhìn, rõ ràng chính là tìm đồ vật. Nhưng người chết của Thôn Thần chôn ở đâu tôi hoàn toàn không nghĩ đến, bây giờ cô nhắc tới thật ra đây cũng là một điểm mấu chốt.”

Trường Sinh lấy tay ra, mũi tôi liền ngứa, dùng sức hắt hơi vài cái, nhưng vẫn không ngửi thấy một tí mùi vị.

“Không khí ở đây tuy nói không có mùi thối, nhưng rất nhiều xác chết vẫn là có khí độc, chỉ là bị những con Côn trùng trong suốt kia bịt lại, mùi không tản ra được, nhưng nói không chừng sẽ sinh sôi nảy nở ra thứ khác.” Trường Sinh dẫn bốn người giấy nâng Chu Lượng lên, kéo tôi nói: “Có thể đi cùng tôi đến trên bờ hồ xem không?”

Tôi gật đầu, tuy nói cảnh tượng người chết trong hồ kia quá mức dọa người, nhưng tôi vẫn có thể nhịn được, dù sao gặp đã qua những cảnh tượng này cũng không ít.

Trên bờ hồ đầy xương cá lớn nhỏ, mà thấy vẫn là xương đầu cá bị cứng rắn đập vỡ, chân vừa giẫm lên liền nhìn thấy mấy con Côn trùng từ trong bùn đất trơ trụi bò ra, loại nào cũng có, toàn bộ đều ở trong xương cá chui tới chui lui, có điều vừa bò ra ngoài liền bị Lệ Cổ và Âm Long còn có Hắc xà nuốt xuống.

Trong những con Côn trùng này không thiếu Cổ Trùng đã thành hình, có điều đều không có bao nhiêu thành quả, từ đây có thể thấy được thời gian chết của những người Thôn Thần không phải rất lâu.

Tôi đứng trên bờ hồ nhìn Trường Sinh bắt từng con Côn trùng, như đang tìm cái gì đó, cố gắng nghĩ xem tôi có thể làm chút gì.

Mang những người này đi chôn à?

Nhưng tôi không biết người Thôn Thần sau khi chết nên chôn ở đâu, quan trọng nhất là tôi không phát hiện ra một chút dao động của Linh Thể, cả Thôn Thần đều thành Thôn chết, nửa điểm sinh khí đều không có, ngoại trừ những con Côn Trùng ăn xác chết này ra.

Cho nên mọi hi vọng của tôi đều đặt ở trên người Trường Sinh, nhưng nếu như Thôn Thần không còn người, vậy Chu Lượng làm sao đây?

Để ở đây cho người giấy xem? Sau đó đợi chúng tôi đi tìm cơ hội rồi quay lại xử lý?

Cùng với nhiều xác chết ở cùng một chỗ, Yểm đoán chừng rất cao hứng?

“Trương Dương, đến đây!” Trường Sinh bắt một con Côn Trùng, hất đầu nhìn tôi vui mừng nói: “Cô nói những người tìm đồ vật tại sao lại không đem nước trong hồ rút cạn ra?”

“Ở dưới là sông Âm? Rút cạn không được!” Tôi rất nghi ngờ nhìn Trường Sinh, đây không phải là rất rõ ràng sao?

Chúng tôi từ trong sông Âm đi ra là đến Thôn Thần, xem ra sông Âm cùng hồ này là liên thông, muốn đem sông Âm rút cạn sao nói dễ dàng như thế?

“Không đúng!” Trường Sinh giơ Côn Trùng trong tay về phía tôi, thần bí nói: “Cô biết đây là Côn Trùng gì không?”

Tôi nhìn con Đỉa không thể bình thường hơn trong tay Trường Sinh thật sự không rõ cái này có gì để hỏi, có thể là mặt nước bị thi thể phong tỏa, nên chúng nó ngoi lên hít thở, khó hiểu hướng về anh ấy gật đầu.

“Đây là con Đỉa đúng không, cô không phải là nghĩ bởi vì mặt hồ bị xác chết phong tỏa, những con Đỉa này ở phía dưới không nhịn được mới ngoi lên.” Trường Sinh nói xong dùng lực ném con Đỉa kia vào trong hồ.

Chỉ thấy mặt hồ vốn đã bị Côn Trùng trong suốt phong tỏa lập tức xuất hiện gợn sóng nhỏ, theo đó nhanh chóng khép lại, nhưng con Đỉa dưới tầng nước trong suốt kia chìm xuống một chút, lập tức cuốn người lại cố gắng bò lên, theo đó nhanh chóng chui ra khỏi mặt hồ, chầm chậm bò lên những xác chết kia, mặc dù tốc độ chậm nhưng vẫn có thể thấy được là hướng về phía bờ hồ bò tới.

Tôi nghi ngờ nhìn con Đỉa kia, cho dù dưới nước bí hơi, vừa rồi lúc Trường Sinh đem con Đỉa ném xuống không khí đập vào cũng đủ cho con Đỉa này hô hấp một thời gian, nói như vậy con Đỉa cơ bản không phải cảm thấy ngột ngạt.

Nhưng vừa rồi con đỉa này còn chưa chìm xuống đã cuộn người nổi lên, còn cố gắng bò lên trên, nhưng lên đến trên xác chết thì bắt đầu chậm lại?

Đây là bởi vì trong hồ nước có đồ vật? Hay là nói đáy hồ có đồ vật?

“Có cần rút cạn nước xem không?” tôi nhìn những xác chết kia hoàn toàn không có ý nghĩ lặn xuống xem, ở dưới những xác chết này vớt đồ vật, phải có dũng khí thật lớn.

Hơn nữa liên tưởng đến lần trước chúng tôi từ đáy hồ đi lên, dường như toàn bộ đáy hồ ngay cả một con cá cũng không có, cho nên người trong Thôn cố ý thả cá con.

Đáy hồ bình thường không phải nên có Trai hoặc Ốc Đồng, các loại Lươn Chạch à?

Nhưng đáy hồ lúc đó sạch đến mức cái gì cũng không có?

Nhưng chúng tôi một đường kéo Trường Sinh hôn mê đi lên, cũng không phát hiện đáy hồ khô cạn có cái gì?

Trừ phi?

Tôi sững sờ nhìn Trường Sinh nói: “Trong bùn dưới đáy hồ này có đồ vật?”

“Đài Vọng Hồn có trước hay là Thôn Thần có trước?” Trường Sinh hướng về tôi gật đầu, chỉ Kiến Mộc trong ba lô tôi nói: “Cô Sáu canh giữ Đài Vọng Hồn nhiều năm như vậy rõ ràng có thể rời đi, nhưng lại không đi, Đài Vọng Hồn căn bản không cần cô ấy canh giữ,cái cô canh giữ rất có khả năng chính là đồ vật trong bùn ở đáy hồ.”

“Vậy có thể là cái gì? Cùng Thôn Thần có quan hệ, hay là cùng Xi Vưu có quan hệ? Hoặc là có liên quan đến Hoàng Tuyền Đạo Đài Vọng Hồn?” Tôi nghĩ không rõ là đồ vật gì sẽ làm cho người ta bày ra cục diện lớn như vậy, cuối cùng còn đem tất cả người Thôn Thần giết chết.

Càng đáng sợ là Thôn Thần ở khu vực giáp ranh, liên quan đến quá nhiều chuyện, vậy mà hoàn toàn không có đầu mối.

Trường Sinh cũng nặng nề nhìn chằm chằm vào hồ nước đóng một tầng băng mỏng kia, có chút lo lắng nói: “Tôi sợ Cổ Trùng mà tôi khống chế cũng không đi xuống được, nước trong hồ này cũng không rút cạn được!”