Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 439: Khói bếp



“Đi!” Ả đầu người thân rắn không ngừng kêu to bên tai tôi, Trường Sinh lại mạnh mẽ ôm nửa người tôi lên, rất nhiều sợi tơ Tác Hồn Dẫn màu đen tiến đến sau cổ tôi rồi dùng sức quấn chặt.

Sau đó, những sợi tơ Tác Hồn Dẫn màu đen vốn nhẹ nhàng đó giống như bị một lực gì đó kéo căng ra, và sau gáy tôi đột nhiên đau đớn, giống như có thứ gì đó chui vào bên trong, bén nhọn và mang theo cả sự lạnh lẽo.

Mười ngón tay của Trường Sinh cũng nắm chặt lại, anh nhìn tôi một cái, đôi môi của anh mạnh mẽ áp lên môi tôi.

Tôi đang dùng cả hai tay để nắm lấy vật gì đó sau cổ mình, chỉ cảm thấy có thứ gì đó nóng bỏng áp lên môi tôi, chưa kịp cảm nhận đó là cái gì, trong lòng bỗng hẫng một nhịp: Không nghĩ tới rằng nụ hôn đầu tiên của tôi là ở dưới mười tám tầng địa ngục, bị cướp đi trong tình huống như vậy, chưa nói đến việc đẹp đẽ, lại còn rất ghê tởm!

Sau đó tôi cảm nhận được một vị tanh ngọt từ trong miệng của Trường Sinh, trong miệng tôi lập tức tràn ngập hương vị nóng hổi như rượu mạnh.

“A Lạc!” Ả đầu người thân rắn dường như cảm thấy rất khó chịu, ả ta hét chói tai ở bên tai tôi.

Cái gáy của tôi dường như cũng bị ngón tay sắc nhọn của anh đâm thủng, ả đầu người thân rắn có vẻ như không cam tâm rời khỏi cơ thể của tôi.

“Nuốt vào!” Trường Sinh lại đưa một ngụm máu tanh ngọt và nóng hổi kia vào miệng của tôi, sau đó vội vàng ngửa đầu về, hét lớn lên: “Mau!”

“Ức…” Tôi vội vàng nuốt thứ trong miệng xuống và cảm thấy như đang có một luồng nhiệt nóng như lửa đốt dâng lên từ trong cổ họng.

Như thể tôi vừa ăn cái gì đó vô cùng cay, trong nháy mắt trán của tôi trở nên nóng bừng, sau đó tôi nghe âm thanh phát ra từ sau gáy tôi, đầu tóc vốn bình thường của tôi bắt đầu bốc cháy.

“Ra ngoài!” Bàn tay của tôi lập tức sờ vào sau gáy và đụng phải một cái bọc lớn mà Tác Hồn Dẫn đang kéo ra bên ngoài, hai tay tôi dùng sức nắm lấy cái đó và hét lên: “Cô mau rời khỏi cơ thể của tôi!”

“A Lạc! A Lạc!” Ả đầu người thân rắn cũng đồng thời hét lên, ả ta ở trong cái bọc lớn mà tay tôi đang cầm và giãy dụa rồi nói: “Cô và tôi vốn là một, bởi vì không có tôi, âm khí của cô mới có thể nặng nề như vậy. Nếu chúng ta hợp nhất là thành một thể, đó chính là âm dương phối hợp, vô cùng hoàn mỹ, A Lạc!”

“Đứng lên!” Trường Sinh hét lớn lên với tôi, sau đó hai tay mạnh mẽ thả những sợi Tác Hồn Dẫn ra, phủ lên hai tay tôi và dùng sức kéo tôi.

“Két!”

Tôi chỉ thấy có một làn khói đen bốc lên, một cái đuôi rắn có một con mắt với hoa văn quỷ dị nhanh chóng đập vào phía bên ngoài vai tôi, nơi mà Tác Hồn Dẫn đã tạo thành một kết giới.

“Két!”

Ả đầu người thân rắn đụng phải những sợi tơ Tác Hồn Dẫn màu đen kia thì lập tức xuất hiện mùi hôi thối như bị bốc cháy.

“Mặt nạ!” Trường Sinh nhanh chóng quấn những sợi linh hồn Tác Hồn Dẫn về phía ả đầu người thân rắn kia, cũng không quay đầu lại mà hét lớn với tôi.

Tôi vội vàng lấy mặt nạ của Trường Sinh từ trong bụng ra nhưng cơ bản là tôi không biết dùng nó như thế nào.

Sau đó trong đầu của tôi chợt lóe lên, tiếp theo, những biểu tượng kỳ lạ xuất hiện trong đầu tôi, ả đầu người thân rắn hét lớn lên: “A Lạc! Cho dù cô có lấy tôi ra khỏi cơ thể thì cuối cùng chúng ta cũng sẽ hợp lại thành một. Không bao lâu sau cô cũng sẽ giống như tôi thôi, đến lúc đó chúng ta chỉ có thể hợp nhất mới trở thành cơ thể hoàn chỉnh nhất. Nếu không cô sẽ không đối phó lại anh ta đâu, A Lạc, từ lúc cô sinh ra đã là một nhân vật đáng thương rồi.”

“Đeo vào đi!” Tôi cố gắng nhớ lại nhưng không hề biết những kí hiệu này là gì, sau đó ném chiếc mặt nạ về phía ả đầu người thân rắn.

Chỉ thấy một bên mắt của chiếc mặt nạ chợt lóe lên, sau đó bay thẳng về phía trên mặt ả đầu người thân rắn.

“Phù!” Tôi nhìn một đóng không nhúc nhích trên mặt đất, rõ ràng là tôi ném về phía sau nhưng lúc này nó lại đứng ở đối diện tôi, tôi chỉ cảm thấy tất cả mọi thứ không hề chân thật nữa.

Trường Sinh nhặt chiếc mặt nạ lên rồi đặt ở trong lòng bàn tay tôi và nói: “Tốt lắm, không có việc gì, bây giờ chúng ta đi xuống phía dưới đi!”

Tôi lau mồ hôi, cảm giác vị cay ở trong miệng vẫn chưa tiêu tan, nhìn thấy Trường Sinh đang từ từ thu lại những sợi tơ Tác Hồn Dẫn màu đen. Tôi gật đầu nhìn với anh, nhấm nháp miệng và hỏi: “Vừa rồi anh bỏ cái gì vào miệng tôi vậy?”

“Là máu bản mệnh của tôi!” Trường Sinh cũng không có quay đầu lại, chỉ nhìn tôi và nói: “Âm khí trong cơ thể cô quá nặng, cho nên ả đầu người thân rắn kia mới có thể bám vào người của cô, bởi vì ả ta  có cơ thể thuần dương, đây cũng là lý do vì sao ả ta lại thích thú với những thứ âm khí nặng nề như vậy. Chỉ cần dương khí trong cơ thể của cô tăng lên, ả ta sẽ không thể bám vào cơ thể cô được nữa.”

“Sư phụ sợ tôi là người lưỡng tính, cho nên khi tôi vừa sinh ra đã giam giữ bộ phận nam tính đó trên người của tôi lại có phải không? Đó cũng chính là ả đầu người thân rắn kia?” Tôi nhấp môi, nếm lại vị cay nóng ở trong miệng, trong lòng vẫn thấy xa cách. Tôi vẫn luôn cho rằng ả đầu người thân rắn kia là phụ nữ, không nghĩ tới lại khác xa đến như vậy.

“Người lưỡng tính trời sinh có hai giới tính, cho nên có thể cùng thần linh giao tiếp, cũng được công nhận bởi bất kỳ tôn giáo nào trên thế giới này. Thầy Hắc giam giữ phần nam tính trong người của cô, cho nên cô mới trở thành một cơ thể thuần âm, rất dễ dàng thu hút những vật có dương khí nặng nề. Mà những người có âm khí nặng kia lại muốn bám vào cơ thể cô để hấp thụ một chút âm khí.” Trường Sinh thu hồi xong tất cả Tác Hồn Dẫn, anh sờ sờ sau cổ của tôi và hỏi: “Cũng may, hiện tại đầu cô trọc, nếu có tóc thì càng khó nhìn!”

“Hai người vẫn ổn chứ?” Cô nàng mập vội vàng chạy tới đây, nhìn hai chúng ta sắp khóc, vô cùng bất đắc dĩ mở miệng: “Chúng ta mau đi xuống thôi!”

“Bây giờ cô có đi được không?” Trường Sinh nặng nề nhìn tôi, ánh mắt có gì đó không rõ và hỏi tôi.

Tôi nhìn đôi chân trên mặt đất, có chút bất đắc dĩ nói: “Chuyện của thôn Thần và một cái thôn bị biến mất một nửa kia căn bản không hề liên quan đến ả đầu người thân rắn, ả ta chỉ muốn kết hợp làm một với tôi.”

“Bây giờ tôi đã biết rồi, ả ta cũng bị người khác khống chế thôi!” Trường Sinh dang tay ra bế tôi lên, có chút buồn cười nói: “Lúc đầu tôi cũng cho rằng ả ta và cô giống nhau, đều là phụ nữ nhưng vừa rồi khi ả ta vẫn luôn đòi kết hợp thành một với cô, tôi đột nhiên nghĩ ra ả ta đã rời khỏi cơ thể của cô. Cho nên cũng hiểu vì sao lúc trước thầy Hắc lại muốn cô uống màu gà trống vào ngày mười lăm mỗi tháng.”

“Ông ấy làm tăng dương khí trong cơ thể tôi, do đó kẻ bị giam giữ trong cơ thể tôi sẽ cho rằng đó là do âm dương phối hợp!” Tôi gật đầu, nhìn hình phạt ở phía sau và nói: “Nếu như nói phía sau sảnh dài địa ngục này không phải là ả đầu người thân rắn, vậy thì cái gì đang chờ đợi chúng ta?”

“Đi xuống nhìn là sẽ biết!” Trường Sinh dùng một tay ôm lấy tôi, anh đưa tay về phía những người giấy kia, sau đó dẫn bọn họ đi xuống dưới.

Truyền thuyết từ xa xưa về địa ngục có mười tám tầng nhưng bây giờ chúng tôi đi đến cuối cùng, rốt cuộc cuối hành lang này là cái gì?

Là tầng mười chín của địa ngục hay đó chính là âm phủ thực sự?

“Lạc! Lạc!”

Tiếng kêu thảm thiết của linh hồn ở phía sau cách chúng tôi càng ngày càng xa, trên hành lang có vẻ yên tĩnh đến kỳ lạ, nó làm cho tiếng cọ xát của người giấy vốn nhỏ nhẹ lại trở nên rõ ràng.

Phía trước là một mảnh trống rỗng, giống như hoàn toàn không hề có điểm cuối cùng, tôi tựa trên vai của Trường SInh và nhìn về phía sau, nó cũng là một không gian trống trơn, ngay cả nước cũng không có.

Chúng tôi giống như đang đi đến một nơi gần như không có gì trên thế giới này, một tầng địa ngục lúc nãy hoàn toàn là do chúng tôi tưởng tượng ra vậy.

“Đi thôi!” Tôi quay đầu lại, nếu cả phía trước và phía sau đều giống nhau, vậy thì chỉ có thể đi về phía trước.

Đi thôi.

“Kéo tôi đi với!” Cô nàng mập dường như đã bị dọa sợ vì chuyện chạy trốn rồi lạc nhau vừa nãy, cô ấy hoảng loạn chạy đến giữ chặt tay tôi và nói: “Cùng nhau đi!”

Tôi gật đầu với cô ấy, đang định nói Trường Sinh tiến lên phía trước thì đột nhiên thấy những người giấy đi phía trước ngã rạp sang hai bên, xôn xao một trận rồi bốc cháy.

“Đến rồi!” Sắc mặt của Trường Sinh nặng nề, những con cổ trùng màu đen lập tức chui ra từ trong tay. Trường Sinh mạnh mẽ ôm tôi bước về phía trước vài bước, băng qua những người giấy đang bốc cháy.

Bên trong ánh lửa đỏ rực, những người giấy kia đang cố gắng vùng vẫy, mà ngọn lửa này dường như không hề ảnh hưởng đến gì đến chúng tôi.

Tôi nhìn thấy trước mắt tối sầm lại, sau đó phía trước đột nhiên xuất hiện một thôn làng.

Phía dưới của mười tám tầng địa ngục thế mà lại là một cái thôn…

Một ngôi làng có khói bếp, một ngôi làng tràn đầy sức sống, một ngôi làng mà tôi rất thân thuộc…

“Cô gái nhỏ? Sao cô lại đến đây?” Người đồng hương đã từng chào đón chúng tôi ở dưới chân núi Côn Lôn bây giờ lại đứng trước mặt chúng tôi và ngạc nhiên hỏi.

Chúng tôi mới vừa đứng một lúc, chỉ thấy thôn làng ở trước mặt giống như một bức tranh đang di chuyển về phía chúng tôi, người đồng hương ban đầu chỉ đứng ở xa xa nhìn chúng tôi ngay lập tức đã đi tới cửa.

Mà vị đồng hương này, mấy ngày trước còn đang mặc áo quần rất quê mùa bây giờ lại mặc rất sành điệu, trên tay cầm một chiếc điện thoại thông minh đời mới nhất, vô cùng kinh ngạc nhìn tôi và nói: “Mau vào đi, lần này chúng tôi có thể có đồ tốt để tiếp đón mọi người.”

“A Tam, mau đi tới siêu thị lấy chút đồ ăn về đây, lấy thêm cả nhiều trái cây nước ngọt về nữa!” Người đồng hương kia lớn tiếng kêu lên, trong giọng nói tràn ngập sự tự hào: “Mọi người là người ở ngoài thôn, không biết sự thay đổi ở nơi này của chúng tôi, mau đi vào đây!”

Tôi nằm trong lòng ngực của Trường Sinh, đôi tay nắm chặt cô nàng mập đang vô cùng vui vẻ muốn đi về phía trước.

Lúc nãy ở trong sảnh của địa ngục, nét mặt của tên này lúc thì nóng lúc thì lạnh, vậy mà khi nghe đến có đồ ăn ngon, còn có nước uống và hoa quả, hận không thể vồ lấy ăn ngay.

Nhưng có lẽ cô ấy đã quên, thôn là này đã biến mất từ trên mặt đất, cũng không có dấu vết bị loại trừ mà dường như từ trước đến nay, nó chưa từng tồn tại.

Hơn nữa, có lẽ cô ấy cũng đã quên, vị đồng hương kia đã khác xa mấy ngày trước như thế nào.

Cô cũng không chú ý đến, anh ta nói ‘siêu thị’ mà lại dùng từ ‘lấy’ các thứ chứ không phải là mua.

“Mau vào đi! Vợ ơi, trong nhà có khách đến!” Vị đồng hương kia cầm điện thoại di động trong tay, vô cùng vui vẻ hét vào trong nhà.

Mà cô nàng mập vẫn chưa cảm thấy có điều gì đó không đúng, cô ấy nắm lấy tay của tôi rồi đi vào bên trong, vừa đi vừa nói chuyện với tôi: “Có phải cả thôn làng này đều biến mất hay không? Nhưng hiện tại ngôi làng này hoàn toàn có thật, cũng có thể vì lý do gì đó mà cả ngôi làng di chuyển. Cô nhìn vị đồng hương này đi, rõ ràng anh ta vẫn là con người! Chúng ta đi vào ăn một chút chắc cũng không sao đâu!”

“Không đúng!” Tôi dùng sức kéo cô nàng mập về phía sau, nhìn Trường Sinh không biết nên nói như thế nào cho phải.

Cô nàng mập có thể biết thôn này mất tích nhưng cô ấy lại không biết những đứa con vị đồng hương kia rất muốn có một chiếc điện thoại di động như lại không có tiền. Cho nên sau khi chúng tôi đã để lại tiền cho anh ta, anh ta đã đi vào thành phố để mua điện thoại cho đứa con mình. Khi ngôi làng này biến mất, anh ta cũng không có ở trong thôn.

Mà cục trưởng lùn cũng đã xác nhận anh ta bị điên nhưng cũng không công bố anh ta đã chết hay còn sống. Hiện tại anh ta lại xuất hiện ở đây, cùng với thôn làng đã biến mất và xuất hiện phía dưới mười tám tầng địa ngục, cuộc sống trở nên sung túc hơn, còn vô cùng hào phóng đón tiếp chúng tôi mà không hề thấy bất ngờ. Nếu nói việc này không hề kỳ lạ thì chỉ sợ là ngay cả Diêm Vương cũng không thể tin được?