Tôi là Nữ Quan Tài

Chương 443: Người không nên xuất hiện



Chân trái tôi cuốn cô nàng mập, chân phải vung tới xông lên trần nhà tầng trên. Ngay cả tiếng giấy rách cũng không nghe thấy, tôi cảm giác như mình vừa phá vỡ thứ gì đó, ngay sau đó một khuôn mặt không lên ở đây xuất hiện trước mặt tôi.

“A Lạc, tôi chờ cô rất lâu rồi!” Khuôn mặt kia nhìn tôi xông lên, bình tĩnh nói.

Chân phải tôi bước một bước đã đến tầng trên ngôi nhà linh hồn, nhưng trước mắt lại thấy khuôn mặt Chu Lượng ở trong Thần thôn.

Mà trần nhà làm bằng giấy rõ ràng bị tôi phá vỡ thậm chí ngay cả nửa chỗ rách cũng không có, hoàn chỉnh giống như lớp giấy trắng vừa mới trải lên vậy.

Chu Lượng trên mặt mang theo nụ cười quyến rũ nhìn tôi nói: “Cô

không nghĩ tới tôi sẽ nhanh như vậy đã tìm được cô chứ?”

“Yểm?” Tôi nhẹ nhàng thả cô nàng mập đang cuộn trên đùi trái xuống, nhìn Chu Lượng sững sờ nói.

Hai chân đã hoàn toàn biến thành đuôi rắn nhẹ nhàng lắc lư trên mặt đất, muốn tìm được một ít đồ có tác dụng, nhưng tầng này trống rỗng không có một cái gì.

“Sao đuôi lại như vậy?” Yểm đội thân thể Chu Lượng, đưa tay vuốt đùi phải của tôi nói: “Hồ ly hai đuôi tôi từng thấy, rắn hai đầu tôi cũng từng thấy, nhưng hai cái đuôi rắn thật sự chưa từng thấy qua? Không phải cô lên kéo dài hai chân ra sao?”

Yểm vừa dứt lời, tôi nghe có chút ngẩn người, vội theo ánh mắt của cô ấy nhìn xuống phía dưới.

Quả nhiên trên người tôi kéo chính là hai cái đuôi rắn dài nhỏ, lúc này bàn trên mặt đất nhẹ nhàng lắc lư, toàn bộ một tầng nhà linh hồn đều là đuôi rắn của tôi.

Nhưng vừa rồi, tôi bị những lệ quỷ kia bức bách, dĩ nhiên xuất phát từ bản năng rất tự nhiên vung đuôi rắn lên, cùng rắn đồng dạng vọt lên, còn dùng đuôi rắn quấn cô nàng mập.

Hai cái đuôi rắn, tôi đều vận dụng rất thuần thục, giống như tôi trời sinh đã là như vậy.

Coi như là tôi vừa đi nên, tôi vẫn dùng đuôi rắn cảm nhận mặt đất tầng này, cũng hoàn toàn không có cảm giác được tôi dùng đuôi rắn có gì không đúng!

Đó là bản năng sao? Bản năng đáng sợ và không thể tránh khỏi?

“Sao cô lại tới đây? Tôi còn chưa suy nghĩ cẩn thận, Trường Sinh ôm tôi sau đó bị tôi ôm ngược lại, sau đó kéo tôi về phía sau, vội vã nhìn Chu Lượng phía trước nói: “Anh lúc này không phải nên ở Thần thôn sao?”

“Các người nói hậu nhân của Hoàng Đế đã chết không ít người sao?” Yểm rất lười biếng dựa vào phía sau, đưa tay chỉ cây trâm bị Vương Uyển Nhu dùng dây đỏ buộc chặt trên đầu nói: “Sợi xích hồn này tuy nói có thể trói tôi vào trong thân thể này, nhưng lại không thể không cho tôi khống chế cơ thể này?Tôi có thể di chuyển tại sao tôi không thể tìm được A Lạc?”

Tôi ở phía sau Trường Sinh, cẩn thận quan sát ngôi nhà linh hồn này.

Ơn trời, vẫn may! Bốn bức tường giấy xung quanh đều trắng tinh khiết, không có một chút tạp chất.

Như vậy sẽ không có những lệ quỷ chịu hình phạt ở mười tám tầng địa ngục, chúng tôi cũng sẽ không có nguy cơ bị lệ quỷ ăn thịt.

Sau khi thở phào nhẹ nhõm, tôi nháy mắt với cô nàng mập, để cho cô ta nhanh trí mở đường ra, sau đó nhìn chằm chằm Yểm.

Ta cũng muốn biết cô ấy là như thế nào khống chế cơ thể Chu Lượng từ Thần Thôn đi ra, sau đó đến nơi này!

“Anh tên là La Trường Sinh?” Yểm lại không thèm để ý sự quan sát của chúng tôi, chỉ nhẹ nhàng nhìn Trường Sinh, liếc đôi mắt đào hoa của Chu Lượng, rất mê hoặc nói:” Anh có biết tôi và A Lạc quen biết sớm bao nhiêu không? Anh dựa vào cái gì kéo cô ấy ra phía sau?”

“Ngươi là sư ích sao?” Trường Sinh há miệng muốn trả lời, tôi chợt nghĩ đến ở bên trong mặt nạ, đồ vật mà quái vật đầu người thân rắn cho tôi nhìn, từ phía sau Trường Sinh nghiêng đầu ra, nhìn Yểm lớn tiếng hỏi.

Linh hồn của sư phụ ở Côn Luân chi cảnh không hỏi xanh đỏ tốt trắng lao ra liền bám vào người tôi, mà từ những dấu vết châu ti mã tích sư phụ cho tôi, tôi đoán đó là đại hồng sư phụ cho chị gái cô ấy, rất có khả năng căn bản không phải là một người đến từ Linh giới.

Vấn đề là lúc cơ thể Yểm ở phế tích nhà họ Lư bị chúng tôi phá hủy, cho nên căn bản cũng không biết rốt cuộc một khối thân thể vốn đã tan thành mảnh nhỏ kia có phải là Yểm hay không.

Nhưng sư phụ cũng chỉ còn lại một linh hồn còn chưa tiêu tán ở trong cơ thể tôi, như vậy cơ thể sư phụ đi đâu rồi?

“Sư Ích?” Yểm nặng nề nhìn tôi, hai mắt mê muội nhìn tôi, sau đó vô cùng rối bời giống như trở lại hồi lâu trước.

“Đại Hồng không phải là sư ích sao?” Cô thế nào lại hỏi cô ấy có phải hay không?” Cô nàng mập bị đuôi rắn của tôi dọa nửa ngày cũng không dám nói gì, chắc là nghĩ cái đuôi rắn của tôi cũng không có hại gì cho cô ấy, thêm nữa tôi hỏi lại quá kinh người, vội vàng giữ chặt tôi nhỏ giọng nói.

Trường Sinh cũng trầm lặng nhìn tôi, tựa hồ đang trách cứ tôi có một số việc không nói cho anh biết.

“Ai nói cho cô biết cái tên này?” Yểm có chút mê man nhìn tôi, đưa tay đỡ hai hàng lông mày tráng kiện của Chu Lượng, có chút hoài nghi nói:”Sư ích, cô ta đã chết. Tôi làm thế nào để cô ta sống lại!”

“Ngươi không phải Sư ích?” Tôi nhìn khuôn mặt Chu Lượng, nhưng trong trí nhớ Yểm lớn lên giống Đại Hồng như đúc mà?

Cũng giống như sư phụ tiêu tán trong cơ thể tôi, nếu như Đại Hồng không phải sư ích, như vậy cũng chỉ có Nguyên Linh trước mắt cùng người đeo mặt nạ trong bóng tối kia đều nói là Yểm từ Linh giới tới là sư ích!

Trường Sinh sợ tôi gặp chuyện không may, gắt gao che chở tôi ở phía sau, chăm chú nhìn Yểm không nói lời nào.

Yểm nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn tôi nói: “Bên cạnh cô có một người giống tôi đúng không?”

“Đúng!” Tôi nhìn Yểm gật gật đầu, cũng không dám lên tiếng nói cho cô ấy biết khi đó trong cơ thể tôi còn có một người lớn lên giống cô như đúc.

Ngay cả khi nhà họ sinh ba tôi cũng đã gặp qua cả ba người rồi.

“Đó là cơ thể của sư ích phải không?” Yểm nghĩ nghĩ, cao hứng nói: “Tôi tận mắt nhìn thấy sư ích chết, cũng là tự tay đưa cô ấy vào Vọng Hồn Đài rồi phong vào trong sông Âm, nhưng tôi không quan tâm đến cơ thể của cô ấy. Người mà các người gọi là Đại Hồng chính là thân thể của sư ích!”

Đại Hồng chỉ là thân thể của sư ích?

Tôi nghe có chút sững sờ? Thân thể sư ích cũng lợi hại như Đại Hồng vậy sao? Vậy sư ích lợi hại đến mức nào?

“Vậy cô là ai?” Trường Sinh nhìn tôi lắc đầu, ý bảo tôi không nên chọc Yểm tức giận.

Trong lòng tôi cũng rõ ràng, nơi này chính là địa ngục, nếu chọc giận Yểm, chúng ta thật đúng là lên trời xuống đất đều không có cửa.

Yểm căn bản là không để ý tới Trường Sinh, chỉ là hai mắt nặng nề nhìn tôi nói: “Cô còn không nhớ nổi tôi là ai sao A Lạc? Cô đã mọc đuôi rắn, cô lại không nhớ nổi tôi là ai?”

“Cái này…” Tôi cố gắng nhớ lại, nhưng trong trí nhớ của tôi, A Lạc và Yểm ngoại trừ cùng chơi đùa và nuốt linh hồn trong sông Âm, thật đúng là chưa từng nghe A Lạc gọi Yểm, có ma mới biết nó tên gì!

“Thật sự nhớ không ra sao?” Mặt Chu Lượng đột nhiên co rút lại, cho thấy Yểm thật sự rất tức giận.

“A Lạc, tôi vì cô có thể không cần tính mạng, nhưng cô thì sao? Lại quên tôi?” Yểm nói.

Tất cả đều là trầm ý, gắt gao nhìn chằm chằm tôi nói: “Cũng bởi vì cô cho rằng tôi giết người của nhà họ Điền mấy người, cho nên cô liền cãi nhau với tôi. Nhưng cô đã quên tôi phải làm gì? Tôi là Tụy của cô? Tôi là Tụy, cô thật sự không nhớ rõ sao?”

Tụy?

Yểm vừa dứt lời, hai cái đuôi rắn nhẹ nhàng du động phía sau tôi đều ngừng.

Sư phụ? Cái kia từ phía sau tảng đá Côn Luân lao ra, sau đó bám vào trên người tôi, nhưng hoàn toàn không có hại qua sư phụ của tôi?

Chẳng phải cô ấy đã biến mất trong cơ thể tôi rồi sao? Trước mắt như thế nào lại xuất hiện một sư phụ?

“Cô thật là sư phụ!” Trường Sinh tựa hồ cảm giác toàn bộ thế giới đều sụp đổ, nhìn Yểm không thể tin nói: “Sư phụ không phải đã chết rồi sao?”

“Tôi chết rồi, tôi đã chết vì A Lạc!” Yểm nhìn chằm chằm tôi, cắn răng nói: “A Lạc cô không rõ ý nghĩ của tôi sao? Tôi và cô mới là tương lai chân chính, bằng không linh giới sẽ không bao giờ tồn tại nữa, những linh hồn kia căn bản là không có chỗ để đi, cô muốn nghĩ đến lúc nhân gian các người khắp nơi đều là khung cảnh linh hồn bay lượn hay sao!”

Yểm nói không đầu không đuôi, tôi còn chưa nghe rõ, chỉ thấy trong mũi Chu Lượng chảy một giọt máu, từ từ thấm vào trần nhà.

Vội chỉ vào Yểm nói: “Cô chảy máu?”

Lúc này không phải lúc so đo ai đúng ai sai, chỉ cần Yểm tạm thời không thương tổn chúng ta, tôi có thể cùng cô ấy hợp tác thoát ra khỏi chỗ này.

Cô ấy đến từ Linh giới, đối với địa phủ này khẳng định có hiểu biết nhất định, bằng không cô ấy cũng sẽ không rõ ràng như vậy xuất hiện ở trên đầu chúng tôi.

“Không sao, máu này là để dẫn đường!” Yểm lấy tay lau mũi Chu Lượng một chút, không thèm để ý nói:”Mấy người ở phía dưới có phải có rất nhiều lệ quỷ đúng không?

“Ừ! Cô làm sao biết? “Tôi biết Trường Sinh Yểm khẳng định sẽ không để ý, đành phải kiên trì gật đầu nói.

Yểm rõ ràng ở trên người Chu Lượng, lại còn phải làm bộ dáng ma mị nhìn tôi nói: “Cơ thể này không phải của tôi, cho nên chút máu này tôi căn bản không thèm để ý. Mùi máu có thể dẫn ra những lệ quỷ trên tường giấy, nhưng tôi cũng không phải cố ý, mà là tôi từ dưới Vọng Hồn đài biến mất sông âm, tổn thương cơ thể này.”

“Cô làm tổn thương thân thể này sao?” Tôi vừa nghĩ đến Chu Tiêu nếu như biết Chu Lượng bị thương sẽ có biểu cảm gì, liền cảm giác cả người đều không ổn.

Mà Trường Sinh cũng giật mình nhìn Yểm nói: “Cô từ trong hồ xuống?”

“Đúng vậy!”Yểm hướng tôi vẫy tay áo, khẽ cười nói: “Xác chết đầy hồ kia đối với mấy người mà nói là vô cùng ghê tởm, đối với tôi và bọ chét mà nói lại là đại bổ!”

“Bọ chét vẫn còn sao?” Cô nàng mập lập tức thấy ghê tởm, nhìn chằm chằm tôi nói: “Tần lão bất tử không phải nói bọ chét sẽ bị Yểm nuốt sao? Mấy người làm sao vậy?”

Vừa nghĩ tới đứa trẻ kia, nhất thời lớn lên thành con gái còn mang theo loại bọ chét này cũng cảm giác rất không thoải mái.

Thứ ở phía dưới đó con gái dựa vào hấp thu âm dương khí mà sống, hơn nữa mẫu cổ sinh tử cổ, đều là không thể thoát được bọ chét khống chế, thứ này dĩ nhiên còn có thể bám vào trong cơ thể người? Hơn nữa tính tình vẫn là quái như vậy, thật không biết người tạo ra thứ này nghĩ cái gì!

Hơn nữa hoàn toàn không biết nuôi bọ chét có tác dụng gì, bây giờ ngay cả Yểm nhìn tôi buông lời tàn nhẫn muốn nuốt bọ chét, thế nhưng cuối cùng cái loại đồ ghê tởm này chung sống ở trong một cơ thể.

Bọ chét rốt cuộc có tác dụng gì?

Còn có linh hồn tiêu tán ở trong cơ thể tôi rốt cuộc là ai?