Cao Quý phi ngồi đoan trang như 1 cái chuông đồng, không ngoái nhìn sang chỗ khác. Lại là Hoàng hậu hiền lành vô hại đứng ra giải quyết tình huống: "Hồ Bảo, hôm nay thì thêm tên Hạ phi vào danh sách đi."
Nói xong nhìn về phía Hoàng đế, ánh mắt có ý nghĩa là đêm nay ngài có thể ngủ với cô gái xinh đẹp này.
Hoàng hậu thật là người tốt. Tôi mong nàng sống lâu trăm tuổi, A Di Đà Phật.
Tôi cảm ơn Hoàng đế và Hoàng hậu, chuẩn bị lui xuống. Tận dụng lúc người khác không chú ý, tôi lè lưỡi ra với Hoàng đế. Hoàng đế nhăn mày, vẻ mặt tỏ ra "ai dám lè lưỡi với ta".
Ủa? Không quyến rũ được sao?
Không đúng lắm. Thẩm Tuế Vạn rất thích nhìn ta lè lưỡi mà.
"Đứng lại." Một giọng nữ cao vút vang lên. Cao Quý phi, người suốt thời gian qua không lên tiếng, đột nhiên bắt đầu màn trình diễn của mình.
Trong lòng ta hoảng hốt.
Nàng ta im lặng không nói gì, không chọc ngoáy tôi, chắc chỉ để cho một đòn trúng phóc mà thôi.
Ta gửi ánh mắt đến Hoàng đế, ý hỏi "ngài không quản lý à?"
Hoàng đế đáp lại ta một ánh mắt "ngươi nói gì thế?"
Thôi được, ta tự mình chiến đấu vậy.
Chỉ nghe Cao Quý phi nói: "Hạ phi, bộ trang phục đỏ kết hợp với xanh của ngươi, không tồi đấy."
"Hehe, đúng, nó rất sến." Ta không muốn gây rắc rối.
"Nhưng màu đỏ của người, có vẻ không đúng lắm, quá chói, chắc là màu đỏ chói mắt nhỉ?"
Nàng ta nói như thế ý nghĩa là gì? Quản tôi mặc màu đỏ chói mắt hay màu đỏ lệch lạc?
"Ngươi đã vào cung lâu như vậy mà không biết quy tắc này sao? Màu đỏ rực rỡ này, chỉ có Hoàng hậu mới được mặc, ngươi trong dịp quan trọng như thế này mà mặc bộ đồ quá mức, quyến rũ mị hoặc thánh thượng, tâm cơ này phải bị trừng phạt!"
Ta rùng mình.
Một cái mũ lớn thế này bị đặt lên đầu ta? Các cuộc đấu đá trong cung quả thực rất nguy hiểm. Ta phải làm gì đây? Ta liếc nhìn Hoàng đế, hắn cúi đầu uống trà, vẻ mặt thờ ơ.
Thẩm Tuế Vạn, ta cào mặt mẹ ngươi.
Hôm nay ta chắc chắn sẽ gặp họa! Ngươi không giúp ta sao? Bao nhiêu nụ hôn, đều cho không ngươi.
Ta hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại. Cuộc chiến đấu đầu tiên trong đời ta mới vừa bắt đầu, sau này còn phải đấu hàng chục năm nữa, nghĩ tới mà...
Làm ta rất phấn khích.
Lúc này, ta chú ý đến một chi tiết trên người Cao Quý phi. Ồ? Ta có cơ hội được cứu rồi.
Tôi mỉm cười nhẹ nhàng, nói với Cao Quý phi: "Màu đỏ có nhiều loại như đỏ tía, đỏ đun, đỏ chói, đỏ hoa gạo, đỏ cam, đỏ thắm, đỏ đất... Trong đó, đỏ thắm là màu đỏ chính, biểu thị sự sống động, quý phái. Bộ trang phục mà thần thiếp mặc, thực tế là màu đỏ hoa gạo, cũng chính là màu đỏ sa, nhạt hơn một chút so với màu đỏ thắm. Vì thế, thần thiếp không có ý xâm phạm."
(朱/Chu: Màu đỏ thắm, đỏ đậm)
"Ngươi!" Ta lợi dụng sự chưa kịp phản ứng của Cao Quý phi, chỉ vào nàng ta và nói lớn: "Bông hoa đỏ trên đầu Cao quý phi, mới thực sự là màu đỏ thắm. Quý phi trong dịp quan trọng như thế này, đeo một bông hoa đỏ to, phải chăng có ý đồ gì?"
Cả hội trường lặng ngắt như tờ. Hoàng hậu nhìn ta với vẻ đồng tình. Hình như ta là người đầu tiên dám đối mặt và đấu tranh trực tiếp với Cao Quý phi.
Ta tiếp tục tấn công: "Nếu Quý Phi không tin, cứ mời người phụ trách trang phục trong cung đến xem sẽ biết ngay thôi."
Cao Quý phi hoàn toàn bị sốc, "Vậy... ngươi biết những điều này từ đâu?"
Ta mỉm cười với nàng ta, lộ ra tám chiếc răng: "Nhà thần thiếp, chính là mở xưởng nhuộm đấy."
"Quý phi, ngươi cởi bông hoa trên đầu đi." Cuối cùng Hoàng đế cũng lên tiếng.
Cao Quý phi mặt đầy nhục nhã, tháo bông hoa xuống, mái tóc dài tuôn rơi.
"Đan Thu, ngươi đã sinh ra đã đẹp rồi, không cần phải mặc màu mè cũng rất xinh đẹp." Hoàng đế an ủi Quý phi.
Hắn lại quay đầu chỉ thị cho Hồ Bảo: "Đêm nay không cần lật bảng tên nữa, ta sẽ đến cung của Quý phi."
...
Vậy là việc thị tẩm của ta bị hỏng rồi sao? Đã tan thành mây khói?
Khi Cao Quý phi đi theo Hoàng đế ra khỏi, cô ta liếc tôi một cái không chút tôn trọng. Ta rõ ràng đã thắng, nhưng lại thua một cách triệt để.
Thẩm Tuế Vạn ơi Thẩm Tuế Vạn, ngươi đùa giỡn với tình cảm của ta! Ta lảo đảo bước ra khỏi cung điện, va phải Hoàng hậu. Nàng ấy giúp ta sửa lại tóc mái, "Hôm nay muội rất dũng cảm."
"Đa tạ nương nương, là thần thiếp ngu ngốc."
"Không, muội đã thắng. Muội đã để lại ấn tượng sâu đậm trong lòng Hoàng thượng. Hắn hôm nay đến cung của Quý phi, là để giữ mặt mũi cho nàng ấy, nàng ấy phụ trách hậu cung, không thể mất mặt trước mọi người được."
Ồ? Có phải vậy không? Ta cảm thấy không còn đau khổ nữa.
Chào tạm biệt Hoàng hậu, chuẩn bị rời đi.
Ở cửa Điện Trường Vũ, có một bậc thang cao, một người đột nhiên vội vàng chạy lên, va vào ta. Ta mất thăng bằng, kêu lên "Aaa" và sắp ngã lăn xuống cầu thang.
Người đó kịp thời nắm lấy tay ta. Chúng ta đối diện nhau, tôi chết lặng.
Người đàn ông này, đầu đội mão ngọc, mặc áo bào màu tím, lông mày như vẽ, môi đỏ răng trắng. Nhưng tất cả những điều đó không phải là điều thu hút ta. Điều làm ta bị hấp dẫn chính là nốt ruồi đỏ ở góc mắt trái của hắn.
Ta cảm thấy loạn trí, hắn ta là ai?
Hắn ta khẽ cúi người chào ta: "Tiểu Vương Ngộ Trì tới muộn chưa kịp chào hỏi"
"Tuế Vạn, là chàng sao?" Ta hỏi nhẹ nhàng.
Hắn ta nhìn tôi với vẻ mặt không hiểu, đầy nghi vấn, sau đó vội vàng bỏ đi.
Trên đường trở về Cung Chư Hương, cung nữ phụ trách bếp núc nói với ta: "Chủ tử, đó là Ly Vương, em trai cùng mẹ với Hoàng thượng. Nghe nói vì tên là Ngộ Trì nên mỗi lần thường đến trễ, lần này yến tiệc đã kết thúc mới đến, ha ha ha."
( 遇迟/ Ngộ Trì: Ngộ là gặp gỡ; Trì là trì hoãn, chậm trễ)
Ta không hề cảm thấy trò đùa của cung nữ này có gì thú vị. Ta nghĩ về nốt ruồi đỏ ở khóe mắt hắn ta, trong lòng cảm thấy rất bất an.