Một buổi tối mà tôi đi vệ sinh hết ba lần, lần nào cũng là Triệu Linh Nhi đỡ tôi đi. Cô ta vô cùng cẩn thận, chăm sóc tôi không chút sơ suất nào.
Sáng hôm sau, Triệu Linh Nhi cũng đã nấu sẵn đồ ăn sáng, cháo, rau nhạt và bánh bao chay.
Triệu Linh Nhi bày đồ ăn vào một cái khay, mang đến bên giường, đút tôi ăn từng miếng một.
Tôi cực kỳ hưởng thụ cảm giác này, mà Trần Kế Tần thấy cảnh này cũng vô cùng ngưỡng mộ.
Ăn xong bữa sáng, Triệu Linh Nhi cầm khăn giấy lau miệng cho tôi.
Triệu Linh Nhi nói: “Sơn Thành, đi bệnh viện đi, kiểm tra toàn diện sau đó nhập viện luôn, tôi sẽ ở lại chăm sóc anh”.
Tôi nói: “Vết thương của tôi không sao đâu, không cần nằm viện, dưỡng thương mấy ngày là khỏi thôi, tin tôi đi”.
“Linh Nhi, tôi sẽ dưỡng thương ở nhà cô”.
Tôi muốn dưỡng thương ở đây, khi nào khỏi rồi về nhà sau.
Nếu tôi về nhà bây giờ thì việc tôi bị thương sẽ bị truyền ra ngoài, sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Triệu Linh Nhi vô cùng tức giận, nói: “Vết thương của anh quá nghiêm trọng, không đi bệnh viện là không được”.
Qua một buổi tối, vết thương của tôi đã hồi phục kha khá, tiên nữ Thanh Thuỷ nói với tôi một tuần sau sẽ khỏi hẳn.
Tôi ngồi trên giường, cử động hai cánh tay, cười nói: “Tôi không sao thật mà, không nghiêm trọng như cô nghĩ đâu”.
Triệu Linh Nhi vô cùng sợ hãi, bảo tôi đừng có cử động tay, lỡ chạm đến vết thương hoặc làm phổi bị thương lần nữa thì sao.
Tôi cười đáp: “Tôi đã bảo rồi, không sao đâu, sao cô không chịu tin nhỉ”.
Triệu Linh Nhi nhìn tôi vô cùng kinh ngạc, sau đó bắt mạch, kiểm tra lại vết thương cho tôi. Lúc cô ta thấy vết thương của tôi đã bắt đầu kết vẩy thì ngạc nhiên đến há hốc cả miệng.
“Sao có thể chứ? Mới một đêm thôi mà? Làm sao vết thương có thể liền lại rồi đóng vẩy trong một đêm được?”
“Vì tôi rất lợi hại”, tôi cười nói: “Vết thương của tôi chỉ cần một tuần sẽ khỏi hoàn toàn, tôi không muốn để người khác biết chuyện tôi bị thương, nên mới muốn dưỡng thương ở nhà cô”.
Triệu Linh Nhi kiểm tra lại vết thương của tôi mấy lần, nhất thời không dám tin sự thật trước mẳt mình, vì nó quả thực đã vượt quá hiểu biết của cô ta.
Triệu Linh Nhi thấy tình hình của tôi đã ổn định rồi thì cũng không ép tôi đi bệnh viện nữa, cô ta bắt đầu thu dọn mâm bát.
Lúc này, Trần Kế Tần đi đến, cười hi hi, nói: “Đại ca, cô ta là người đẹp số một của thôn Triệu, là nữ thần trong mộng của tất cả đàn ông thôn này đấy”.
“Lương Văn cũng nói đấy, nếu được ngủ với Triệu Linh Nhi một đêm thì dù phải giảm thọ mười năm, thậm chí hai mươi năm anh ta cũng chấp nhận”.
Tôi thấy Trần Kế Tần chảy nước miếng, còn hai mắt thì phát sáng.
Tôi liếc anh ta một cái, nói: “Khiếp, trông anh kìa!”
Trần Kế Tần nói: “Đại ca, anh không biết à, hoa hồng có gai. Kiến Hiểu Đông và Lương Văn từng nói, Triệu Vũ, em trai Triệu Linh Nhi có sức mạnh hơn người, nên mới không dám tơ tưởng đến Triệu Linh Nhi. Trước đây có người muốn động tay động chân với Triệu Linh Nhi, cuối cùng lại bị Triệu Vũ đánh cho què cả chân”.
“Còn nữa, hình như tôi nghe nói Triệu Linh Nhi không thích đàn ông mà thích phụ nữ đấy”.
Tôi cũng cạn lời, đáp: “Anh im miệng lại thì sẽ chết à?”
“Triệu Linh Nhi là mục tiêu của tôi, sau này sẽ là người phụ nữ của tôi, hiểu chưa?”
Trần Kế Tần đờ ra, hỏi lại: “Này đại ca, còn Lâm Ngọc Lam thì sao?”
Tôi trả lời rất bình tĩnh: “Cũng là người phụ nữ của tôi”.
“Đại ca ngầu lắm!”, Trần Kế Tần giơ ngón cái lên với tôi, nói: “Này đại ca, hai chúng ta đúng là chí lớn gặp nhau đấy”.
“Ai chung chí hướng với anh chứ?”, tôi mắng một câu: “Cái tên lưu manh như anh chẳng hiểu gì cả. Tán gái là phải dùng tình yêu để lay động người ta, chứ không phải cưỡng ép người đó”.
“Hi hi...”, Trần Kế Tần cười nói: “Đại ca, anh nói gì cũng đúng, nhưng mà... Anh ăn thịt thì cũng phải cho đám đàn em ít nước dùng chứ?”
“Khi nào rảnh anh tìm cho chúng tôi mấy em gái đi, chứ chúng tôi ế lâu lắm rồi đấy”.
Tôi nói: “Muốn có được người đẹp thì chỉ có một con đường duy nhất là có tiền, có sức mạnh”.
“Anh nghĩ đi, trước khi tôi trở thành thầy khai quang có ai thích tôi không? Có ai thèm ngó ngàng đến tôi không?”
“Từ sau khi tôi bái sư học đạo, có bản lĩnh hơn người, tôi muốn có cô gái nào cũng được hết”.
Trần Kế Tần nghe thế thì hiểu ngay, hai mắt phát sáng, nói: “Đại ca, sư phụ của anh là ai? Còn nhận đồ đệ nữa không? Tôi cũng muốn bái sư”.
Tôi liếc Trần Kế Tần một cái, nói: “Tư chất anh không đủ, tiêu chuẩn chọn đồ đệ của sư phụ tôi cao lắm”.
Trần Kế Tần hơi thất vọng, tôi nói tiếp: “Anh cứ đi theo tôi, tôi mà thành công thì anh cũng tính là “công thần khai quốc”, lo gì không có gái theo”.
“Đấy, trông anh kìa”.
Trần Kế Tần cười vô cùng sung sướng, đáp: “Đại ca nói đúng, đại ca nói chí phải”.
Tôi nói: “Đừng có đứng ngây ra ở đây nữa, Triệu Linh Nhi vẫn còn phải đi hái thuốc, anh đi giúp cô ta đi”.
Trần Kế Tần ra ngoài giúp việc, Triệu Linh Nhi chuẩn bị đi làm, nhưng cũng chưa vội lắm. Cô ta còn trồng một vài loại thuốc ở trên núi, cần phải hái về.
Mấy loại thuốc này không cần xử lý quá cầu kỳ, chỉ cần phơi khô dưới ánh nắng, nhặt phần thuốc dùng được riêng ra, bọc lại và bán đi.
Khi nào cô ta lo liệu xong việc nhà là chúng tôi có thể đi.
Chắc là cần khoảng một tuần.
Ba người Trần Kế Tần, Triệu Linh Nhi và Triệu Vũ cùng lên núi hái thuốc, một mình tôi ở nhà dưỡng thương.
Tôi phát hiện ra, sau một đêm nghỉ ngơi, vết thương của tôi đã lành hẳn, miệng vết thương đã kết vẩy, tôi hô hấp bình thường chứ không hề thấy căng tức ở đâu cả.
Đây đều là công lao của tiên nữ Thanh Thuỷ.
Sáng sớm tôi nhận được mấy cuộc điện thoại, đều là của Lâm Ngọc Lam. Tôi nói với cô ấy tôi đang đi xử lý việc bên ngoài.
Sau đó là Trương Lệ gọi, cô ấy nói với tôi sở trưởng và đội trưởng Lý vẫn đang điều tra ở thôn tôi. Vì Trương Lệ là thực tập sinh nên ở lại sở cảnh sát trực ban cùng một người nữa chứ không được tham gia điều tra.
Còn về việc đánh nhau chiều qua, Trương Lệ đã soạn một bản báo cáo y tế rồi gửi cho đội trưởng Lý, đội trưởng Lý cũng không xử lý mà cố ém chuyện này xuống.
Đến chiều, tôi nhận được điện thoại của đội trưởng Lý. Ông ta nói với tôi, không tìm được bất cứ manh mối có giá trị nào trong cái chết của Viên Khắc Lương và Trần Kế Văn, bây giờ họ đang điều tra cái chết của trưởng thôn cũ.
Hiện nay đang điều tra từ thuốc.
Bây giờ đã lần được đến Trương Vân Sơn, vì các loại thuốc Tây quan trọng trong phòng khám thôn đều lấy từ chỗ ông ta. Thuốc Đông y hại chết ông trưởng thôn cũ cũng là từ Trương Vân Sơn mà ra.
Nhưng Trương Vân Sơn không chịu thừa nhận thuốc là do ông ta cung cấp. Ông ta khăng khăng nói rằng việc đặt thuốc cho phòng khám là do trưởng thôn làm hết, còn ông ta chỉ là người làm công ăn lương ở đó.
Trưởng thôn có đơn đặt hàng, Trương Vân Sơn cũng có chứng từ bán hàng. Thuốc trong phòng khám của tôi không nhiều, vì nếu mua nhiều quá mà không dùng hết được thì thuốc sẽ bị hỏng.
Mà hai loại thuốc dược tính mạnh như bán hạ với ô đầu lại càng ít.
Từ hoá đơn nhập hàng của trưởng thôn và hoá đơn bán hàng của Trương Vân Sơn, cảnh sát tìm ra được, ba tháng trước đúng là có một đơn đặt hàng bán hạ và ô đầu, sau đó thì không có nữa.
Cảnh sát đã lấy gói thuốc trưởng thôn cũ chưa uống mang đi xét nghiệm, bên trong có bán hạ và ô đầu, nhưng không phải loại được nhập ba tháng trước.
Mặc dù trông bên ngoài có vẻ giống nhau, nhưng thuộc tính và thành phần của bán hạ và ô đầu trong thang thuốc kia khác hoàn toàn với bán hạ và ô đầu còn dư trong phòng khám của tôi. Điều này đã được dụng cụ đo của phía cảnh sát chứng thực.