Tôi muốn biết tình hình của Lý Ngọc Liên, đã lâu lắm rồi tôi không gặp chị ấy. Chị ấy không có điện thoại, bố mẹ chồng cũng không có.
Tôi chỉ nghe người dân trong thôn nói vào đêm tôi rời khỏi thôn, bố chồng của Lý Ngọc Liên bị trúng gió được đưa đến bệnh viện huyện rồi.
Tôi mãi không liên lạc được với Lý Ngọc Liên, có hơi lo lắng cho chị ấy.
Viện trưởng Lưu nói: “Gần đây thôn chúng ta không có người già nào bị trúng gió, nhưng bị thương nặng thì có một người, hơn nữa tình trạng rất nghiêm trọng, bị người ta dùng kéo đâm vào bụng, ruột bị hoại tử cả rồi”.
“Để tôi tra lại họ của người đó cho cậu”.
Tôi có dự cảm chẳng lành.
Viện trưởng Lưu tra cứu trên máy tính, chẳng bao lâu đã có kết quả, người già đó chính là bố chồng của Lý Ngọc Liên!
Bố chồng của Lý Ngọc Liên không bị trúng gió, mà là bị thương nặng!
Tôi hết sức ngạc nhiên.
Người trong thôn lại không ai biết chuyện này, xem ra đã có chuyện gì đó.
Ai đã đâm bố chồng của Lý Ngọc Liên bị thương?
Ông ấy đã được chuyển lên bệnh viện Đông y của huyện.
Chúng tôi trò chuyện với nhau một hồi rồi chào tạm biệt. Đợi mấy ngày nữa tôi mới đi chữa bệnh cho mẹ của viện trưởng Lưu, bởi vì lần trước tiên nữ Thanh Thủy đã hao tổn rất nhiều còn chưa hồi phục, khi nào hồi phục mới chữa tiếp được.
Trương Lệ lái xe đưa chúng tôi đi tụ họp với Trần Kế Tần và Triệu Vũ, sau đó cô ấy rời đi ngay vì còn rất nhiều việc phải làm.
Trần Kế Tần biết được Trương Vân Sơn và Viên Vĩnh Cương bị xử tử hình thì kích động không thôi, tôi cũng hả lòng hả dạ.
Tôi và Trần Kế Tần đưa Triệu Linh Nhi và Triệu Vũ về nhà, sau đó chào tạm biệt hai người rồi rời đi.
Khi lên xe, tôi nói với Trần Kế Tần: “Chở tôi lên huyện một chuyến”.
Trần Kế Tần khó hiểu hỏi: “Anh lên huyện làm gì?”
Tôi trả lời: “Tôi có một người bạn đang nằm viện, đi thăm một chút”.
Chuyện giữa tôi và Lý Ngọc Liên không thể nói cho người khác biết.
Sau khi đến huyện, chúng tôi đi ăn cơm trước, tiếp đó đi đến bệnh viện Đông y của huyện.
Tôi bảo Trần Kế Tần đợi tôi trong xe, còn tôi vào bệnh viện tìm người.
Tôi tra tên của bố chồng Lý Ngọc Liên ở quầy lễ tân bệnh viện, y tá ở quầy lễ tân nói rằng đúng là có một bệnh nhân tên như thế nhập viện vì bị thương nặng.
Nhưng không cứu được, ông ấy đã qua đời ngay tối hôm đó.
Sau khi người bệnh chết đi, vợ của ông ấy tái phát bệnh xuất huyết não và cũng qua đời ngay sau đó.
Con dâu của hai người đã đưa thi thể đi.
Sự tình thật là phức tạp, bố mẹ chồng của Lý Ngọc Liên đều đã qua đời, chị ấy đưa thi thể đi.
Vậy chị ấy đã đi đâu?
Lâu thế rồi sao chị ấy không quay về thôn?
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lý Ngọc Liên đã đi đâu?
Tôi lo rằng chị ấy sẽ xảy ra chuyện.
Tôi tìm bác sĩ chính của bố chồng Lý Ngọc Liên, bác sĩ cũng nói giống hệt những lời cô y tá ở quầy lễ tân nói. Hơn ba giờ sáng bố chồng của Lý Ngọc Liên chết, sau đó mẹ chồng của Lý Ngọc Liên cũng cấp cứu thất bại dẫn đến tử vong.
Lý Ngọc Liên tìm người đưa thi thể của bố mẹ chồng đi ngay trong đêm.
Về phần thi thể được đưa đi đâu thì không ai biết.
Tôi muốn xem camera của bệnh viện, nhưng bác sĩ nói không thể tùy tiện cho người khác xem camera. Hơn nữa, bệnh viện chỉ có camera ở hành lang, phòng chăm sóc đặc biệt có camera, còn những phòng bệnh khác thì không có.
Lý Ngọc Liên còn nợ viện phí chưa thanh toán, bác sĩ hỏi tôi là gì của Lý Ngọc Liên, bảo tôi đi nộp viện phí.
Tôi rời khỏi bệnh viện. Đứng trước cửa bệnh viện, tôi gọi điện thoại cho Lưu Chính Nghĩa kể ông ta nghe về việc này, nhờ cảnh sát tìm kiếm Lý Ngọc Liên.
Lưu Chính Nghĩa luôn miệng đồng ý.
Tôi và Trần Kế Tần lái xe trở về, trên đường đi tôi mang một bầu tâm sự.
Lúc về tới thôn tôi, người dân trong thôn đã trở nên hỗn loạn từ lâu, trưởng thôn đã bị cảnh sát đưa đi.
Cái chết của ông trưởng thôn cũ có liên quan đến trưởng thôn và Trương Vân Sơn là do cảnh sát thông báo, cảnh sát phải cho người dân một câu trả lời, kết quả cụ thể vẫn chưa được công bố xuống đây.
Tôi và Trần Kế Tần cùng nhau về thôn nghe ngóng tin tức của Lý Ngọc Liên, nhưng không ai biết cả nhà Lý Ngọc Liên đã đi đâu, cũng không ai biết bố mẹ chồng của chị ấy đã qua đời.
Tôi bất đắc dĩ chỉ đành quay về, nhiều chuyện xảy ra như vậy thật sự khiến tôi mệt mỏi. Tôi về phòng khám nghỉ ngơi, Trần Kế Tần cũng về nhà.
Bây giờ điều duy nhất cần làm là đợi kết quả điều tra của cảnh sát.
Tối đến, Lâm Ngọc Lam gọi điện mời tôi qua nhà cô ấy, cô ấy chuẩn bị tám món ăn chúc mừng chúng tôi chiến thắng lần này.
Sở Tuyết Tương cũng đến, tôi còn đang nghĩ buổi tối sẽ ngủ cùng Lâm Ngọc Lam, nào ngờ Sở Tuyết Tương lại giành giường của cô ấy.
Hai hôm sau, Lưu Chính Nghĩa đích thân gọi điện thoại cho tôi, cái chết của ông trưởng thôn cũ là âm mưu của Trương Vân Sơn và trưởng thôn. Trương Vân Sơn cung cấp dược liệu, cho một số lượng thuốc nhất định vào trong gói thuốc mà tôi đã phối chế cho ông trưởng thôn cũ.
Trưởng thôn tự mình sắc thuốc rồi tự tay bón cho ông trưởng thôn cũ.
Nghe được chuyện này, tôi run rẩy trong lòng, một người phải độc ác đến thế nào mới giết chết chính bố đẻ của mình.
Trong bản ghi lời khai của trưởng thôn, ông ta khai rằng bị cục trưởng Viên ép buộc, cục trưởng Viên nắm được điểm yếu của trưởng thôn khiến ông ta không thể không làm như thế, phải hại chết tôi cho bằng được.
Cho dù có bị người khác bức ép thì sao lại có thể giết hại bố ruột của mình như thế chứ!
Trước đây tôi còn cho rằng ông trưởng thôn có làm chuyện xấu xa đi nữa cũng là bị ép bất đắc dĩ, còn có thể quay đầu. Khi tôi biết được kết quả này, tôi hoàn toàn thất vọng, trong lòng dâng lên nỗi kinh sợ.
Chuyện này là do cục trưởng Viên đề xuất đầu tiên.
Trương Vân Sơn và trưởng thôn đều muốn giảm hình phạt nên đã khai ra cục trưởng Viên dưới sự tấn công liên tục của cảnh sát.
Cục trưởng Viên lên kế hoạch, Trương Vân Sơn và trưởng thôn thực hiện.
Tiếc là bọn họ không khai ra nhà họ Dương, cục trưởng Viên nói muốn giết tôi là vì tôi hại chết con trai ông ta. Trương Vân Sơn nói là muốn có được phòng khám trong thôn, còn trưởng thôn nói là để có thể nhận được số tiền bồi thường từ đất của nhà tôi.
Tất cả mọi chuyện đều nhằm vào tôi, đều là để đối phó với tôi!
Ngoại trừ những chuyện này, Trương Vân Sơn còn khai ra chuyện trước đây ông ta cùng với cục trưởng Viên đánh thuốc mê hãm hiếp các cô gái. Tổng cộng có tám người bị hại, nhưng dưới sự đe dọa của Trương Vân Sơn và cục trưởng Viên, những cô gái đó đều không báo án mà nhận tiền của cục trưởng Viên.
Cục trưởng Viên là Cục trưởng Cục Xây dựng, tất cả những chuyện đút lót, ăn hối lộ cũng bị người ta tố cáo lên.
Trước đây khi cục trưởng Viên còn giữ chức vị, quyền lực lớn, cộng thêm nhà họ Dương chống lưng, không ai dám đụng vào. Bây giờ cục trưởng Viên bị bắt, những người mà cục trưởng Viên từng gây khó dễ đều bỏ đá xuống giếng, tố cáo ông ta.
Để phủi sạch quan hệ với những chuyện này, người nhà họ Dương là những người đầu tiên tố cáo cục trưởng Viên.
Bọn họ nói, lúc tập đoàn Văn Viên phát triển nhà ở thương mại từng bị cục trưởng Viên uy hiếp, một vài tài liệu của họ cần Cục Xây dựng phê duyệt, thế là cục trưởng Viên đòi tập đoàn Văn Viên một số tiền lớn.
Tập đoàn Văn Viên bị ép bất đắc dĩ, đành đưa tiền cho cục trưởng Viên để được phê duyệt tài liệu.
Vụ án lần này càng làm càng lớn, cục trưởng Viên xong đời thật rồi. Trừ tội giết người ra, ông ta còn mắc tội nhiều lần cưỡng hiếp, lại còn mấy chục lần đút lót, ăn hối lộ lớn nhỏ.
Lưu Chính Nghĩa nói với tôi, cục trưởng Viên chắc chắn sẽ bị tuyên án tử hình.
Trương Vân Sơn sẽ bị tù chung thân. Về phần trưởng thôn vẫn luôn bị cục trưởng Viên xúi giục, uy hiếp, những năm này cướp đoạt bao nhiêu mồ hôi, nước mắt của dân, cuối cùng tự tay giết chết bố mình cũng sẽ bị phán tù chung thân.
Lưu Chính Nghĩa là Cục trưởng Cục Cảnh sát, đã gặp rất nhiều vụ án, suy đoán của ông ta chắc chắn đến tám, chín phần.