Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 172: Nội tình



Lưu Thiến bỗng nhiên không kiểm soát được tâm trạng mà sà vào lòng tôi, nghẹn ngào.

“Sơn Thành, cảm ơn anh…”, Lưu Thiến khóc nức nở, cô ấy vùi đầu vào vai tôi, hai tay ôm lấy lưng tôi thật chặt.

Tôi cũng ôm Lưu Thiến, vỗ về để cô ấy dễ chịu.

“Sơn Thành, đây là những lời nói ấm áp nhất mà tôi được nghe trong mấy tháng qua”.

“Mấy tháng vừa rồi, bố tôi luôn ép tôi phải lấy Dương Đông, tôi đau khổ vô cùng, tôi như sắp phát điên tới nơi…...”

Tôi cảm nhận được nỗi đau và sự tuyệt vọng của Lưu Thiến, tôi cũng rất khó chịu về điều đó.

Tôi dịu dàng nói: “Lưu Thiến, cô yên tâm, tôi hứa với cô cứ để tôi lo chuyện đám cưới của cô và chuyện của bố cô”.

“Tôi chỉ biết cô không thích Dương Đông, không muốn lấy anh ta, còn bố cô thì cứ bắt cô phải lấy”.

“Tôi cảm thấy chuyện này không chỉ đơn giản là vì vấn đề bầu cử của bố cô”.

“Rốt cuộc còn nội tình gì thì bây giờ cô có thể nói cho tôi biết được không?”

“Bây giờ cô kể lại đầu đuôi câu chuyện cho tôi nghe”.

Nhưng Lưu Thiến vẫn không nói, cô ấy chỉ lắc đầu với vẻ mặt đau khổ.

Tôi tiếp tục nói: “Hãy nói ra những chuyện đã đè nén trong lòng, như vậy, cô cũng sẽ cảm thấy dễ chịu hơn”.

“Nếu không, cứ dồn dén trong lòng sẽ càng khó chịu, hãy để tôi san sẻ bớt với cô”.

Một lúc sau, Lưu Thiến ngưng khóc, tâm trạng đã ổn định hơn nhiều, cô ấy nhìn tôi nghiêm túc: “Sơn Thành, cảm ơn anh, cái ôm của anh thật ấm áp”.

Tôi nói nghiêm túc: “Tôi luôn dang tay đón cô, chỉ cần cô cần thì lúc nào cũng được cả”.

Lưu Thiến suy nghĩ, nói: “Sơn Thành, tôi có thể nói cho anh chuyện này nhưng anh không được nói cho bất kỳ ai”.

“Chuyện này chỉ có tôi biết, chú hai và bà nội cũng không biết, do lúc đó tôi dọa chết ép ông ấy nên ông ấy mới nói”.

Nghiêm trọng vậy sao? Tới mức dọa chết cơ à?

Tôi nặng nề gật đầu.

Lưu Thiến suy nghĩ: “Thật tình tôi không biết bắt đầu từ đâu”.

“Từ chuyện bầu cử bố tôi nói nửa năm trước, cả bà nội, chú tôi và tôi đều tưởng rằng bố vì địa vị của mình, vì muốn thăng tiến nên mới bắt tôi lấy Dương Đông để đổi lấy sự ủng hộ của nhà họ Dương”.

“Lần trước, tôi và anh đã đánh Dương Đông bị thương khi đi ăn, sau đó còn làm loạn ở thôn anh, sau khi tôi về nhà, bố tôi đã khiển trách tôi thậm tệ, còn tát tôi một phát”.

“Khi đó tôi đã cãi nhau một trận với bố, tôi thà chết cũng không muốn gả cho Dương Đông, tôi thậm chí còn trách bố tôi vì quyền vị mà chấp nhận hi sinh cả con gái ruột của mình”.

“Lúc đó tôi cầm một cái kéo, dí vào cổ, ba tôi sợ quá, sợ tôi nghĩ quẩn, sẽ xảy ra chuyện nên cuối cùng đã nói ra sự thật”.

“Sự thật sao? Quả nhiên là có nội tình, có những bí mật mà người khác không biết.

Lưu Thiến hít một hơi thật sâu, từ từ thở ra, dường như cô ấy đang điều chỉnh tâm trạng, sau đó nói: “Không phải bố tôi không buông bỏ được địa vị cao sang đó”.

“Mà ông ấy sợ khi người nhà họ Dương ngồi được lên vị trí bí thư thị trấn thì tới khi đó e rằng cuộc sống của người dân sẽ trở nên cấp bách như nước sôi lửa bỏng”.

“Vì vậy, bố tôi đành phải tạm thời thỏa hiệp với nhà họ Dương, hợp tác với họ, đợi sau khi bố tôi lên chức, đi sâu điều tra những chứng cứ tội ác mà nhà họ Dương đã làm trong những năm qua rồi ông ấy loại bỏ cái ung nhọt mang tên nhà họ Dương này!”

Tôi vô cùng kinh ngạc, thật không ngờ còn có chuyện rắc rối, phức tạp như vậy.

Tôi nói: “Nói vậy thì bố của cô vì thị trấn, vì người dân mới từ bỏ cô, bắt cô phải gả cho nhà họ Dương sao?”

Lưu Thiến đau khổ gật đầu: “Ngoài người dân thì một người bạn của bố tôi cũng đã xảy ra chuyện, họ mất tích rồi, có liên quan tới người nhà họ Dương”.

“Trước đây bạn của bố tôi và nhà họ Dương là đối tác, họ có xảy ra tranh chấp, sau đó chuyện càng lúc càng lớn”.

“Bố tôi biết là do người nhà họ Dương gây ra, chín mươi phần trăm là bọn họ hại người bạn của bố, họ đạt được rất nhiều lợi ích từ việc đó”.

“Mặc dù bố tôi biết nhưng lại không có bằng chứng, nên ông ấy phải đích thân điều tra chuyện này, tìm lại công bằng cho bạn mình!”

Hóa ra bên trong câu chuyện vẫn còn một lớp quan hệ như vậy.

Nhưng vì đòi lại công bằng cho bạn thân, vì lợi ích của người dân phải hi sinh con gái ruột của mình thì có đáng không?

Tôi cảm giác, sự việc không hề đơn giản như Lưu Thiến nói.

Tôi tỏ ra căm hận: “Không có cách nào khác để giải quyết chuyện này sao? Lẽ nào nhà họ Dương có thể một tay che trời à?”

“Người mà nhà họ Dương chọn làm bí thư là người như thế nào?”

Lưu Thiến nói: “Người được chọn làm bí thư là Dương Thành, người đứng đầu nhà họ Dương, em ruột của Dương Quang”.

“Trước đây Dương Thành là chủ nhiệm thị trấn, lần này bí thư thị trấn được điều đi nên mới phải bầu cử lại vị trí bí thư, nếu không phải bố tôi thì sẽ là Dương Thành”.

“Đương nhiên có nhiều người ủng hộ bố tôi hơn, nhưng nhà họ Dương giở thủ đoạn thì có thể giúp Dương Thành có được vị trí đó”.

“Nếu Dương Thành lên được vị trí đó, ông ta sẽ nắm quyền lực, điều tôi sợ nhất là đám quan đấy sẽ cấu kết gây bất lợi cho người dân”.

“Việc phá bỏ và di dời của tập đoàn Văn Viên đã gây ra một loạt chuyện, nếu để Dương Thành lên được chức đó thì không biết sẽ còn xảy ra những chuyện gì nữa”.

Sự việc quả nhiên phức tạp, tôi hỏi: “Nhưng việc Dương Thành có được vị trí đó hay không thì có liên quan gì tới việc cô gả cho Dương Đông chứ?”

Lưu Thiến nói: “Quan hệ hết sức phức tạp ấy chứ, nhà họ Dương biết bố tôi âm thầm điều tra về tập đoàn Văn Viên từ lâu, ông cụ nhà họ Dương và bà nội tôi kết nghĩa anh em, nhà họ Lưu và nhà họ Dương kết giao với nhau, còn ông cụ thì nhà họ Dương sẽ không dám đối phó với bố tôi”.

“Chỉ cần tôi kết hôn với Dương Đông thì nhà họ Dương và nhà họ Lưu trở thành người một nhà, nên nhà họ Dương đương nhiên cho rằng bố tôi sẽ không tiếp tục điều tra bọn họ nữa, và họ cũng sẽ không giở trò trong cuộc bầu cử lần này, và bố tôi sẽ trở thành bí thư”.

“Nếu bố tôi hủy hôn, mối quan hệ giữa hai nhà bị phá vỡ, nhà họ Dương sẽ âm thầm giở trò, không để bố tôi lên chức, thậm chí, bố tôi sẽ còn mất đi quyền thế nữa”.

“Bố tôi nhận chức, nắm quyền thế trong tay là để điều tra việc làm phạm pháp trong những năm qua của nhà họ Dương”.

Sự việc vô cùng phức tạp, người nhà họ Dương cũng không ngờ chủ tịch thị trấn lại hi sinh con gái mình, giành chức để điều tra bọn họ.

Vì vậy, chuyện này luôn được giấu kính, chủ tịch thị trấn không hề nói cho người nhà mình, và người nhà cũng hiểu lầm ông ấy.

Chủ tịch thị trấn làm như vậy cũng là để lừa người nhà họ Dương, thể hiện sự trung thành hợp tác với bọn họ, để bọn họ tin tưởng tuyết đối ông ấy, càng nhiều người biết chân tướng thì chủ tịch trấn lại càng bất lợi.

Chủ tịch thị trấn biết việc tập đoàn Văn Viên xâm chiếm đất trồng của người dân để xây cao ốc, còn thuê đám côn đồ đánh người dân, nhưng giờ không có bằng chứng thực tế và có những việc chủ tịch thị trấn cũng không tận mắt chứng kiến, nên chỉ có trở thành bí thư, quyền lực mạnh hơn và nằm trong tay thì mới có thể tiếp cận được những điều đó.

Chủ tịch thị trấn có thể buông tay không quan tâm tới những việc này nhưng cuối cùng thì khổ nhất vẫn là người dân.

Còn cả cái chết người bạn của chủ tịch thị trấn cũng cần phải điều tra rõ ràng.

Tôi bỗng cảm thấy thế giới này tối tăm quá, người của nhà họ Dương quá xấu xa.

Tuy nhiên tôi cảm thấy thật may mắn vì có một người tốt như chủ tịch thị trấn.

Dù vậy thì tôi vẫn không muốn Lưu Thiến lấy Dương Đông, hủy hoại cuộc đời mình.