Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 189: Anh Đao



“Ông Trần, mời ngồi!”

Dương Quang gọi ông Trần vào bàn tiệc.

“Ông Trần? Ai là ông Trần?”

Lúc này, một thanh niên hơn ba mươi tuổi dẫn theo mười mấy người đi tới, người nào cũng mặc vest, đeo kính đen.

Người đi đầu vô cùng tuấn tú, tóc dài, vẻ ngoài có vài nét tương tự với Trịnh Y Kiện, khuôn mặt đẹp trai, đầy vẻ chính trực.

Ai nấy đều tò mò không biết nhóm người này lại là ai nữa đây.

Ông Trần vẫn chưa ngồi được bao lâu, nhìn thấy nhóm người này thì sững sờ, sau đó lập tức đứng dậy, chào đón nhiệt tình.

“Anh Đao, sao anh cũng đến đây rồi?”

Anh Đao? Không ngờ anh Đao mà Âu Dương Bác từng nhắc đến lại là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi.

Anh Đao tháo kính xuống, thản nhiên nói: “Làm sao, ông đến thì được còn tôi không được đến sao?”

“Anh Đao, tôi không có ý đó, thật sự không có ý đó”, ông Trần tươi cười đáp lại: “Mọi người đều là anh em trong nhà, anh Đao, tôi có hơi bất ngờ khi được gặp anh ở đây mà thôi”.

Nhiều người chỉ biết đến ông Trần nhưng không biết anh Đao là ai, bởi vì anh Đao hoạt động ở thành phố, mà tại đây lại không có mấy ai là người thành phố.

Nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, lúc ông Trần mới đến đây thì đầy vẻ phách lối, thế mà ở trước mặt anh Đao lại giống như một con chó Pug!

Dương Quang tiến tới chào đón, vô cùng niềm nở lên tiếng: “Anh Đao, tôi không ngờ là anh sẽ đến đây, mời anh ngồi”.

Anh Đao liếc mắt nhìn Dương Quang, hỏi: “Ông là ai?”

Ông Trần vội vàng giới thiệu: “Đây là chủ nhà họ Dương, Dương Quang”.

“Không quen”, anh Đao thản nhiên nói: “Tôi đến đây để chúc thọ bà cụ Lưu”.

Dương Quang lại bị bẽ mặt một lần nữa, sắc mặt thay đổi liên tục, cực kì đặc sắc!

Trước đó ông ta chào đón cục trưởng Lưu đã bị bẽ mặt một lần, bây giờ chào đón anh Đao lại tiếp tục bị bẽ mặt!

Dương Quang bị tạt gáo nước lạnh hai lần liên tục.

Bầu không khí ở hiện trường vô cùng nặng nề, đến nỗi mọi người sắp không thở được.

Còn tôi vẫn đang cười thầm!

Chỉ có điều sắc mặt của chủ tịch thị trấn lại không mấy dễ chịu, ông ấy không thích những người trong giới xã hội đen. Lúc ông Trần đến, ông ấy đã sầm mặt, nghe anh Đao nói đến chúc thọ mẹ mình cũng không vui lên nổi.

Anh Đao dẫn theo mười mấy người thuộc hạ đến trước mặt bà cụ hành lễ chúc thọ.

“Chúc bà phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!”

Bà cụ vui vẻ không thôi, khen ngợi: “Đúng là đứa trẻ ngoan, mau đứng lên. Tất cả đều là đứa trẻ ngoan, đứng dậy đi”.

Anh Đao thuận tay lấy một chiếc chìa khóa xe ô tô ra đưa đến cho bà cụ, cười nói: “Thưa bà, cháu không có gì khác, xin tặng bà một chiếc xe thể thao”.

“Lúc không có việc gì, hãy để con cháu đưa bà ra ngoài hóng mát. Đây là loại xe mui trần, hóng mát rất dễ chịu”.

Mọi người hết sức ngạc nhiên, anh ta tiện tay là tặng luôn một chiếc xe thể thao, hào phóng quá!

Bà cụ kéo tay anh Đao, vui vẻ nói: “Đứa trẻ này đúng là có lòng, bà nhận xe của cháu”.

Bà cụ không phải kiểu người làm ra vẻ, miễn là quà tặng bà, bà đều sẽ nhận.

Những người có mặt lại xôn xao, vừa đến là tặng một chiếc xe thể thao, chiếc xe đó phải mấy triệu tệ ấy chứ!

Ông Trần là đại ca xã hội đen ở huyện, thế lực rất lớn, kinh doanh theo con đường chân chính lẫn thế giới ngầm. Nhưng ở trước mặt anh Đao, ông ta chỉ có thể tự xưng em, nói chuyện cũng không dám nói lớn tiếng.

Sắc mặt của người nhà họ Dương càng lúc càng u ám, bọn họ hoàn toàn không biết những người này ở đâu xuất hiện, cũng chưa từng nghe nói người nhà họ Lưu quen biết những người này.

Bà cụ trừng mắt nhìn chủ tịch thị trấn, nói: “Con trai, còn không mau xếp chỗ cho Tiểu Đao ngồi?”

Anh Đao dẫn theo mười mấy đàn em ngồi cùng nhau, ông Trần rất khó xử, chỉ có thể ngồi cùng anh Đao ở phía bên nhà họ Lưu.

Nhân viên phục vụ bắt đầu lên món cho nhóm người anh Đao.

“Thiến Thiến”, bà cụ giao chìa khóa xe vào tay Lưu Thiến, nói: “Bà cho cháu xe này, về sau, lúc nào rảnh rỗi thì đưa bà đi hóng mát”.

“Cảm ơn bà”, Lưu Thiến rất vui vẻ nhận lấy chìa khóa.

Tôi chưa lên chúc thọ, vì bây giờ vẫn chưa phải lúc. Thứ nhất, quà tặng của tôi là báu vật, là át chủ bài. Món quà cuối cùng của nhà họ Dương vẫn chưa xuất hiện, bây giờ tôi chưa thể lật bài được.

Thứ hai, tôi phải dùng thân phận cháu của bà để chúc thọ chứ không phải là khách.

Những vị khách khác đã chúc thọ xong, lần này đến lượt người nhà của nhân vật chính buổi tiệc lên chúc thọ.

Đầu tiên là hàng con cháu lên chúc thọ.

Dương Đông tặng cho ông một bộ áo quần và dây lưng hàng hiệu, con gái của Dương Thành Công tặng cho ông một chuỗi tràng hạt đã được khai quang.

Ngoài ra, hai người thanh niên đi cùng Dương Quang là con của Dương Thành, bọn họ cũng tặng ông cụ những món quà nhỏ.

Con cháu tặng quà không bàn về giá trị, tất cả đều là những món quà thực dụng, cũng là tấm lòng của họ, mà người già luôn rất thích những món quà như vậy.

Bên nhà họ Lưu, Lưu Thiến tặng bà một sợi dây chuyền tinh xảo, còn tự tay đeo lên cổ cho bà cụ.

Con trai viện trưởng Lưu tặng bà cụ một chiếc khăn choàng cổ.

Bà cụ nở nụ cười đầy vui vẻ, dù là xe thể thao hay là vòng ngọc mười triệu tệ cũng chẳng bằng chiếc khăn choàng và sợi dây chuyền không đáng bao nhiêu này.

Những món quà này phải nói là hoàn toàn khác biệt.

“Sơn Thành à, cháu mua quà gì cho bà thế?”, bà cụ hỏi tôi.

Bây giờ tôi phải đem nó ra luôn sao? Lẽ nào người nhà họ Dương thật sự không có món quà gì cực kì quý giá hay sao?

Nếu đã đến lượt tôi, tôi cứ đem ra vậy.

Tôi đang định bước lên thì đột nhiên nơi cửa có tiếng người vọng vào.

“Bố ơi, con đến muộn!”

Một người đàn ông trung niên vóc dáng cao to vội vàng bước vào, tay ông ta xách một hộp quà tuyệt đẹp.

Đi vào cùng với ông ta là một người phụ nữ thoạt nhìn khoảng bốn mươi tuổi. Người phụ nữ có mái tóc ngắn được chải chuốt tỉ mỉ, mặc chiếc áo vest cực ngắn và quần dài đen, mang giày cao gót. Vóc dáng bà ta rất đẹp, cả người tràn đầy khí chất, hơn nữa còn toát ra khí thế mạnh mẽ.

Người phụ nữ vốn đi song song với người đàn ông trung niên, nhưng hình như người đàn ông trung niên sốt ruột muốn gặp ông cụ nên đã chạy lên trước, bỏ lại người phụ nữ ở phía sau.

“Chú hai, chú đến rồi”.

“Anh hai, mọi người đợi anh lâu lắm rồi đấy”.

Dương Quang và Dương Thành Công vội vàng đứng dậy, niềm nở đón tiếp anh em mình.

Tướng mạo của người đàn ông trung niên ở trước mặt rất giống với Dương Thành Công, hai người ngoại trừ kiểu tóc và nếp nhăn trên mặt nhiều ít không giống nhau thì ngũ quan và dáng người giống như khuôn đúc!

Họ là anh em sinh đôi!

Một người là Dương Thành, một người là Dương Thành Công, tên chỉ nhiều thêm một chữ.

Ông cụ cũng tỏ ra vui mừng, cất tiếng gọi: “Thằng hai mau lại đây, ngồi xuống đi”.

Dương Thành nói: “Không gấp, không gấp, con xin giới thiệu với mọi người một vị khách quý”.

Ba anh em họ đều nhìn về phía người phụ nữ, Dương Thành giới thiệu: “Bố, anh cả, anh hai, cô Lưu, đây là cô Hàn Nhã, Phó Cục trưởng Cục Đất đai ở thành phố”.

Dương Thành gọi bà cụ là cô, xưng hô vô cùng thân thiết.

Phó Cục trưởng Cục Đất đai!

Thân phận này thật là ghê gớm!

Hai bên chào hỏi vô cùng nhiệt tình, khách sáo.

Dương Thành nhìn quanh các vị khách một lượt, tiếp tục nói: “Cô Hàn là bạn học của tôi, anh trai cô ấy là chủ tịch của Tập đoàn Viễn Dương ở thành phố, mọi người hãy vỗ tay nhiệt liệt hoan nghênh Phó cục trưởng Hàn!”

Có cần tất cả mọi người hoan nghênh thế không? Đây là lễ mừng thọ kia mà, đâu phải phát biểu nghi lễ gì đâu.

Người bên nhà họ Dương vỗ tay không dứt, còn người bên nhà họ Lưu thì chỉ lác đác vài tiếng vỗ tay.