Trần Kế Tần nói với tôi, Lý Tuyết Diễm buồn đến chết đi sống lại, cứ một mực ngồi xổm bên góc tường mà khóc. Lúc tên sát thủ xông đến, Lý Tuyết Diễm nhìn thấy một bóng người đen sì cầm dao định đâm mình, thế là sợ đến ngất luôn...
May mà tôi xuất hiện kịp thời, nếu không hai người này đã xảy ra chuyện rồi.
Trần Kế Tần vẫn còn chưa hoàn hồn, mặt đầy vẻ sợ hãi, nói: “Đại ca, những kẻ này đúng là âm hồn không tan. Lần này tên sát thủ đó nhắm vào Lý Tuyết Diễm”.
Tại sao tên sát thủ lại nhằm vào Lý Tuyết Diễm?
Rất rõ ràng, mục tiêu của hắn không phải tôi.
Nhưng Lý Tuyết Diễm chỉ là một cô gái bình thường thôi mà?
Tôi không thể hiểu được chuyện này.
Tôi nói: “Sự việc rất phức tạp, Lý Tuyết Diễm chỉ là một học sinh, xem ra mục đích mà tên sát thủ muốn giết Lý Tuyết Diễm vẫn là muốn nhằm vào tôi”.
“Nhưng tôi vẫn không hiểu nổi”.
Tiên nữ Thanh Thuỷ cũng không lý giải được chuyện này.
Tôi nói: “Không thể ở lại nơi này lâu được, chúng ta đi thôi”.
Trần Kế Tần ôm Lý Tuyết Diễm lên xe, để cô bé nằm ở ghế sau.
Bây giờ là bốn giờ sáng, chúng tôi định rời khỏi đây, quay lại thị trấn.
Trên đường đi, tôi với Trần Kế Tần cũng dần bình tĩnh lại.
Trần Kế Tần nói: “Đại ca, bây giờ sát thủ muốn giết Lý Tuyết Diễm, chúng ta có chuyển trường cho cô ấy nữa không?”
“Bây giờ cô ấy rất nguy hiểm, chúng ta có thể cho cô ấy nghỉ học tạm một thời gian được không?
Chúng ta cần bảo vệ cô ấy, sau đó điều tra chuyện này cho rõ ràng”.
Trần Kế Tần cực kỳ lo cho Lý Tuyết Diễm, tôi thấy ánh mắt lo lắng của Trần Kế Tần liền nói: “Anh thích cô bé này rồi đúng không?”
Mặt Trần Kế Tần có chút mất tự nhiên, như đang cố che giấu điều gì đó. Anh ta nói với vẻ chột dạ: “Đại ca, anh nói vớ vẩn gì thế. Lý Tuyết Diễm còn đang là học sinh, mới lớp mười hai thôi, sao tôi thích cô ấy được”.
“Tôi chỉ thương cho cảnh ngộ của cô ấy, xem cô ấy như em gái thôi”.
Ánh mắt của Trần Kế Tần đã bán đứng anh ta. Tôi nhận ra được, Trần Kế Tần thích Lý Tuyết Diễm, hoặc ít ra là có thiện cảm.
Chắc là trúng tiếng sét ái tình rồi.
Trước đây Trần Kế Tần là một tên côn đồ, thậm chí còn muốn cưỡng bức Lâm Ngọc Lam, hành vi vô cùng ngang ngược. Nhưng bây giờ mặt anh ta lại hơi hơi đỏ lên.
Tôi cũng không gặng hỏi nữa, thích thì thích thôi. Chỉ cần anh ta thật lòng, tôi sẽ ủng hộ. Nếu anh ta chỉ muốn tán tỉnh chơi đùa, tôi sẽ đánh gãy chân anh ta.
Tôi nói: “Đừng giả vờ với tôi làm gì, tôi không phản đối anh thích ai cả, kể cả là học sinh cũng không sao. Anh có thể chăm sóc cô ấy, đợi cô ấy, khi nào cô ấy ra trường thì hai người có thể ở bên nhau”.
Trần Kế Tần nói: “Đại ca, thế sự vô thường, tôi thừa nhận tôi có cảm tình với Lý Tuyết Diễm. Có thể là thương xót với cảnh ngộ của cô ấy, cũng có thể là do tôi luôn muốn được bảo vệ người khác”.
“Nhưng cô ấy học giỏi như thế, sau này sẽ học đại học, lại xinh xắn đáng yêu, tôi chỉ là một tên côn đồ, sao xứng với cô ấy được”.
“Dù là bề ngoài hay những phương diện khác thì tôi cũng không xứng với cô ấy. Hơn nữa, sau này cô ấy lên đại học chắc chắn sẽ gặp được người đàn ông tốt hơn tôi”.
Trần Kế Tần nói đến đây, không tránh được có chút mất mát.
Tôi nói: “Này, ra dáng đàn ông lên chứ hả! Anh đi theo tôi, còn lo gì không kiếm được phụ nữ?”
“Cô bé Lý Tuyết Diễm chịu khổ quá nhiều rồi. Sau này anh hãy chăm sóc cô ấy thật tốt, chỉ cần anh đối xử tốt với cô ấy, lâu ngày sinh tình, cô ấy cũng sẽ tốt với anh”.
Tôi và Trần Kế Tần đang nói chuyện thì đột nhiên Lý Tuyết Diễm tỉnh lại, nên chúng tôi vội dừng chủ đề này lại.
Sau khi Lý Tuyết Diễm tỉnh lại thì vô cùng hoảng sợ, hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.
Trần Kế Tần cười nói: “Không có gì đâu, chắc là em buồn quá nên nhìn nhầm đấy. Chúng ta đang trên đường về thị trấn đây”.
Chúng tôi không nói chuyện ban nãy cho Lý Tuyết Diễm nghe. Tối nay cô ấy đã phải chịu quá nhiều cú sốc, nếu kể thêm chuyện này ra e là cô ấy sẽ không chịu nổi.
Mắt Lý Tuyết Diễm vừa đỏ vừa sưng, nhưng cảm xúc cũng đã ổn định hơn, xem ra Trần Kế Tần cũng có chút bản lĩnh.
Một lát sau, tôi quay đầu ra sau nhìn Lý Tuyết Diễm, nói: “Anh đã thu thập đồ đạc cho em hết rồi, khi nào trời sáng chúng ta sẽ cùng đến trường làm thủ tục chuyển trường cho em. Sau này em sẽ học ở trường trong thị trấn”.
Lý Tuyết Diễm gật đầu nói: “Được. Nhưng mà... Làm thủ tục chuyển trường không dễ thế đâu, phải có phụ huynh ký tên, sau đó liên hệ trước với trường khác. Bây giờ tôi đã học lớp mười hai rồi, lại là học sinh xuất sắc... Hơn nữa tôi cũng không nỡ xa bạn cùng lớp”.
“Những năm qua, thầy cô và các bạn đã giúp đỡ tôi rất nhiều”.
Tôi đanh định mở miệng thì Trần Kế Tần đã cướp lời: “Bạn của em, thầy cô của em, những người quan tâm em đều mong em có cuộc sống tốt, một tương lai tươi đẹp hơn”.
“Em hãy sống thật hạnh phúc, đó chính là sự báo đáp dành cho họ rồi”.
“Hơn nữa thị trấn cũng không cách đây xa lắm. Mỗi tuần anh có thể đưa em lên huyện để thăm bạn bè thầy cô”.
“Còn về thủ tục chuyển trường thì để anh lo. Đại ca của anh quan hệ rộng lắm, chuyện này không thành vấn đề”.
Những lời Trần Kế Tần nói rất trúng trọng tâm, lợi hại thật, đúng là rất biết cách dỗ dành con gái.
Trong mắt Lý Tuyết Diễm tràn đầy sự cảm động, ngây ra nhìn Trần Kế Tần.
Chúng tôi lái xe về thẳng thị trấn, lúc đến nơi mới hơn sáu giờ, chúng tôi bèn ghé bệnh viện nghỉ ngơi.
Hơn bảy giờ sáng, sau khi ăn sáng xong xuôi, tôi gọi điện cho chủ tịch thị trấn. Tôi nói mình có một người bạn muốn chuyển trường, cần giấy chấp nhận nhập học của trường cấp ba trong thị trấn và giấy xác nhận chuyển trường của trường Nhất Trung trên huyện.
Tôi chuyển hồ sơ và thông tin cơ bản của Lý Tuyết Diễm cho chủ tịch thị trấn.
Chuyện này làm xong càng nhanh càng tốt. Dù tên sát thủ giết Lý Tuyết Diễm với mục đích gì thì chỉ cần cô ấy chuyển trường đến đây, tôi có thể bảo vệ cô ấy chu toàn, cô ấy có đi học hay không cũng không sao hết.
Nếu không xử lý kịp thời thì sẽ rất phiền phức, dù sao thì tôi cũng có tiếng nói ở trên thị trấn.
Chủ tịch thị trấn nói: “Giấy chấp nhận nhập học thì đơn giản. Học sinh trong thị trấn chúng ta không nhiều, con nhà có tiền đều lên huyện học cấp ba nên trường ở thị trấn cần tuyển rất nhiều học sinh”.
“Nhưng còn giấy xác nhận chuyển trường thì... Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm của huyện, cần phải có sự đồng ý của lãnh đạo nhà trường. Cô bé này đã học lớp mười hai, thành tích học lại xuất sắc, nên không dễ mà chuyển đi được”.
Tôi nói: “Với quan hệ của chú không thể làm được sao?”
Chủ tịch thị trấn ngượng ngùng nói: “Được thì cũng được, nhưng tôi cần chút thời gian. Bảo phụ huynh của cô bé viết đơn xin chuyển trường, nêu lý do hợp lý, chuẩn bị đầy đủ mọi giấy tờ cần thiết đi. Xong xuôi rồi làm thủ tục chuyển trường mới dễ hơn được”.
Tôi có chút ngại ngùng, đáp: “Được rồi, cảm ơn chú. Chú làm cho tôi cái giấy chấp nhận nhập học là được, còn giấy xác nhận chuyển trường tôi sẽ tự nghĩ cách”.
Tôi gọi điện cho người nhà họ Dương, kết quả Dương Quang nói với tôi, ông ấy là thương nhân, quen toàn dân kinh doanh với dân xã hội đen, còn người làm bên giáo dục ông ấy không biết ai cả.
Đúng là khác ngành là như cách một bức tường. Dương Quang nói với tôi: “Sơn Thành, nếu cháu cần chú giúp thì chú sẽ giúp. Chuẩn bị một chút tiền đi tạo quan hệ, mười ngày nửa tháng là xong, nhiều nhất mất khoảng mấy chục nghìn tệ”.
Tôi không biết nói gì, cuối cùng vẫn từ chối ý tốt của Dương Quang.
Nếu cho mọi người thời gian thì kiểu gì cũng làm xong được. Nhưng tôi cần làm nhanh vì không muốn làm lỡ việc học của Lý Tuyết Diễm. Đồng thời tôi cũng phải đưa cô ấy đi ngay, không thể ở lại huyện này được.
Nếu làm đúng như thủ tục bình thường, e là trường Nhất Trung sẽ không để cô ấy đi, vì Lý Tuyết
Diễm học quá tốt, thành tích của cô ấy đứng đầu khối học!