*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hoàng Tiểu Tinh là người của Lữ Vô Thiện, anh ta luôn muốn hại chết tôi. Sau khi anh ta đến đây, phát hiện tôi không có mặt hoặc biết chúng tôi đã đi vào hang động, thế nên anh ta đã đóng chặt quan tài lại?
Không khí xung quanh đã xuất hiện mùi khói nhàn nhạt, nó truyền tới từ chỗ cửa hang.
Tôi đặt Mộc Dịch sang bên, bình tĩnh lại, nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô muốn nhảy ra khỏi đây sao?”
“Ha ha...”, cô gái cười lạnh, nói: “Trương Sơn Thành, xem ra người ở bên kia không những định giết chết tôi mà còn định giết chết anh”.
“Họ chặn kín nhà đá này lại rồi, chúng ta đều không thể thoát ra”.
Người ở bên kia? Là ý gì?
Tôi vội nói: “Ý cô là phía bên kia hang động có lối ra, mà ra bên đó lại bị mai phục? Có người đã chuẩn bị đối phó cô từ trước sao?”
“Cậu đang giả vờ hồ đồ à?”, cô gái lạnh lùng nói: “Những người đó cũng giống như cậu, đều vì đá ngũ hành!”
Rốt cuộc là chuyện gì?
“Phiền cô nói rõ ra được không?”, tôi nói: “Tôi không biết hang động có lối ra khác, cũng không biết bên đó có người mai phục”.
Cô gái không trả lời câu hỏi của tôi, mà nói: “Cậu hãy mở quan tài đá ra, đưa tôi rời khỏi đây. Khi nào chạy thoát an toàn, tôi sẽ nói cho cậu tất cả”.
“Nếu không, chúng ta đều sẽ chết ở đây”.
“Nhanh!”
Sức mạnh của tiên nữ Thanh Thủy rót vào hai tay và cơ thể tôi, tay chân tôi bám vào vách đá giống như con nhện, nhanh chóng leo lên trên.
Tôi ra sức đẩy nắp đá ở phía trên đỉnh đầu, nắp đá chỉ lay động một chút mà không mở ra.
Sức mạnh của tiên nữ Thanh Thủy có thể kéo được một chiếc xe hơi lên, nắp đá cùng lắm chỉ mấy chục kí, sao lại không đẩy được?
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi và Mộc Dịch bị người ta tính kế rồi. Bên ngoài chắc chắn có người đã phong ấn nắp đá lại lần nữa, cho nên dùng sức mạnh sẽ không mở ra được, người bên ngoài muốn các ngươi chết ở trong này!”
“Chắc chắn bọn họ biết báu vật nằm trên người cô gái này, biết rất nhiều chuyện. Sau khi đào nơi này ra, kẻ đứng sau đã chuẩn bị tất cả, một lưới tóm gọn các ngươi, lấy báu vật”.
“Chắc chắn là người của Lữ Vô Thiện”.
Chết tiệt! Xem ra Lữ Vô Thiện biết rất nhiều bí mật ở đây, nhưng không hề nói cho tôi!
Cô gái tỏ ra tức giận, nói: “Trương Sơn Thành, không phải cậu là pháp sư sao?”
“Bên trên là phong ấn, dùng đạo pháp mới có thể mở ra!”
“Ngay cả phong ấn dùng trên nhà đá một nghìn năm mà cậu cũng có thể phá giải, lẽ nào lại không mở nắp đá ra được?”
Đạo pháp, làm sao tôi biết đạo pháp được?
Ánh mắt tôi mau chóng rơi lên người Mộc Dịch.
Tôi nói: “Tôi không phải pháp sư, nhưng bạn tôi là pháp sư, có thể cô ấy có cách”.
Cô gái liếc Mộc Dịch một cái, nói: “Đạo hạnh của cô bé này quá thấp, âm độc từ Hoàng Đại Tiên của tôi mà cũng không chống lại được, lấy đâu ra bản lĩnh?”
“Trương Sơn Thành, mở nắp đá ra nhanh, sự kiên nhẫn của tôi có hạn!”
Tôi lạnh lùng nhìn cô gái, nói: “Trước đó là dùng máu của tôi và đạo pháp của bạn tôi để mở phong ấn trên quan tài đá”.
“Tôi hoàn toàn không biết đạo thuật gì cả, bây giờ cứu bạn tôi tỉnh lại thì có lẽ cô ấy sẽ có cách”.
Cô gái nghe vậy, mi mày nhíu chặt, nói: “Xem ra cô bé này khá tinh thông các loại trận pháp phong ấn, cậu còn không mau cứu!”
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Âm độc của Mộc Dịch đã được loại bỏ, nhưng vừa rồi khí độc đã tấn công vào tim, ảnh hưởng tinh thần lý trí, cho nên mới rơi vào hôn mê. Bây giờ chỉ có thể đợi cô ta tự tỉnh lại, không có cách nào khác”.
“Trong lúc hôn mê, sức đề kháng của cơ thể con người rất kém. Ngươi hãy lau sạch máu độc trên người cô ta, băng bó vết thương, đề phòng độc lại ngấm vào lần nữa”.
Tôi lấy băng gạc sạch từ trong túi của Mộc Dịch ra lau sạch vết máu trên cổ cô ta, ngoài ra còn tìm thấy một ít bình sứ ở trong túi. Tiên nữ Thanh Thủy bảo tôi lấy một bình trong số đó, là thuốc nước chữa trị âm độc.
Tôi bôi đều nước thuốc, lau chùi cổ cho Mộc Dịch.
Sau đó, tôi cởi áo ngoài của Mộc Dịch ra, bên trong là chiếc áo bó sát người màu đen. Tôi vén ống tay áo lên, trên cánh tay trái có một vết cào nhàn nhạt, mảng da ở đó đã biến thành màu xanh đen. Tôi lấy thuốc nước trong túi Mộc Dịch ra, cẩn thận bôi lên, sau đó băng bó lại.
Tôi nói: “Nếu không vì đám chồn kia thì Mộc Dịch cũng sẽ không bị thương. Đám chồn kia có phải của cô nuôi không?”
“Đừng có lắm lời!”, cô gái lạnh lùng nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy”.
Cô gái cởi quần Mộc Dịch xuống từng chút một, đặt người nằm nghiêng trên mặt đất. Tôi thấy bên dưới Mộc Dịch mặc quần lót màu đen, lộ ra bắp đùi trắng tuyết.
Quần lót đã bị máu nhuộm đen, có hai lỗ thủng, rịn ra rất nhiều máu.
Hai tay cô gái nắm mép quần lót của Mộc Dịch dùng sức kéo xuống, quần lót bị xé thành mấy mảnh, ném sang một bên.
Cô gái cầm băng gạc lên, trước tiên là dùng băng gạc lau máu đen trên vết thương, nhưng vết thương vẫn ứa ra máu đen.
Cô gái nói: “Vết thương hơi sâu, tuy âm độc đã được loại trừ, nhưng vẫn cần phải hút máu đen ra, nếu không, để lâu sẽ phiền phức to”.
Hút ra?
Tiên nữ Thanh Thủy cũng nói: “Có lẽ là vết thương của Mộc Dịch bị đè dưới mặt đất một thời gian dài, máu đen chưa bị tống ra hoàn toàn”.
Vết thương nằm trên mông, trước đây lúc tôi chiến đấu, Mộc Dịch luôn nằm ngửa trên mặt đất, chắc chắn là đã đè ép vết thương.
Tôi vô cùng lúng túng, có chút khó xử. Nếu không có ai ở đây thì tôi không cảm thấy gì, nhưng hút độc ở mông trước mặt người khác...
“Còn không làm mau đi!”, cô gái thúc giục: “Khói càng lúc càng dày đặc, số khói này không phải khói bình thường mà là lửa nhang đèn, dùng đạo pháp để điều khiển, nó sẽ làm tiêu hao sức mạnh của tôi rất nhiều, đồng thời cũng sẽ khiến hai người ngạt chết!”
Tôi cúi xuống trước mông Mộc Dịch, hai tay ấn hai bên vết thương, hút máu ở vết thương...
Hút một ngụm nhổ một ngụm, nhổ ra toàn là máu đen.
Máu đen ở lại trong miệng trong phút chốc mà truyền tới cảm giác lạnh lẽo. Mấy giây sau, đầu lưỡi không còn cảm giác nữa, miệng tê rần, vô cùng khó chịu.
Trong quá trình hút, ánh mắt tôi không tự chủ nhìn đến chỗ giữa hai chân. Có lẽ là vì hai chân khép lại quá chặt, chỉ có thể nhìn thấy một khe hở trắng nõn.
Tôi rất muốn biết đằng sau khe hở kia rốt cuộc là cái gì...