Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 414: Bữa tiệc



Những gì cô Lý nói đều là sự thật, nhớ tới chuyện xảy ra trước kia, cô Lý lại rơi nước mắt.

Một người nghèo đột nhiên có tiền, muốn làm ăn rất khó, không có người quen, không có kênh phân phối, không có mạng lưới quan hệ, phải đối diện với sự chèn ép, áp bức của người cùng nghề, rất đáng sợ.

Tôi cũng thở dài bất đắc dĩ, bọn họ không làm nghề này thì sẽ phá sản, sẽ mất hết tất cả, thậm chí là nợ nần chồng chất.

Tôi suy nghĩ rồi nói: “Cô chú, cháu giới thiệu một người bạn, người đó có thể giúp cô chú, còn cháu… cháu xin góp mười triệu tiền vốn”.

“Cô chú có thể làm ngành thời trang chân chính, có vấn đề gì cứ gọi cho bạn cháu là được”.

“Cái gì, mười… mười triệu tệ?”, chú Lý lắp bắp, cô Lý thì nhìn tôi không dám tin.

Tôi cầm điện thoại lên, nói: “Chú Lý, cho cháu tài khoản ngân hàng của chú, bây giờ cháu chuyển tiền cho chú luôn”.

Vợ chồng chú Lý ngây ngẩn cả người, giống như đang nằm mơ vậy.

Cô Lý không dám tin mà hỏi: “Sơn Thành, cháu đừng vội, rốt cuộc… cháu đang làm gì thế? Sao cháu có nhiều tiền như vậy?”

Tôi cười đáp: “Thưa cô chú, ở trong lòng cháu, cô chú và chị Dao Dao là người thân của cháu, tiền của cháu cũng là tiền của cô chú”.

“Cháu đã mở một nhà hàng trong thành phố, còn đầu tư một vài dự án ở chỗ bạn cháu”.

“Tóm lại, bây giờ cháu đã không còn là Trương Sơn Thành của trước kia nữa, tiền của cháu đều rất sạch sẽ, cô chú cứ dùng đi”.

Hai người nhìn nụ cười đầy tự tin của tôi, không nghi ngờ lời tôi nói.

Hai người họ nghe thấy những lời nói ấm lòng của tôi cũng vô cùng cảm động.

Chú Lý từ chối: “Sơn Thành, cô chú có khó khăn hơn nữa cũng không thể dùng tiền của cháu được, sao cô chú có thể dùng tiền của cháu chứ?”

Tôi nói: “Ai nói chỉ cho cô chú dùng như vậy chứ? Cháu đang góp vốn cho cô chú, cô chú dùng tiền của cháu làm gì đều phải có bảng báo cáo chi tiết, tới lúc có lợi nhuận rồi thì chia phần trăm theo vốn đầu tư”.

Chú Lý hít sâu một hơi, nói: “Sơn Thành, trong làm ăn có những chuyện không phải có tiền là giải quyết được. Cho dù cháu có cho chú mười triệu tệ tiền vốn, cô chú muốn làm ăn chính đáng mỗi bước đều khó khăn. Cháu phải biết rằng, bây giờ có rất nhiều người làm kinh doanh, đủ mọi ngành nghề, rất là khó”.

“Cháu cho cô chú nhiều tiền như vậy, không sợ cô chú làm ăn thua lỗ sao?”

Tôi đáp: “Không phải cháu vừa nói là sẽ giới thiệu một người bạn cho chú sao?”

“Cô chú có biết Âu Dương Bác không?”

Tôi vừa dứt lời, hai người họ lập tức thay đổi sắc mặt, chú Lý nói: “Sơn Thành, cháu đang nói đến người giàu nhất thành phố chúng ta, chủ tịch Âu Dương Bác của tập đoàn Long Đằng sao?”

“Vâng”, tôi trả lời bâng quơ: “Âu Dương Bác là bạn tốt của cháu, để cháu gọi một cuộc cho chú ấy, chú ấy sẽ giúp cô chú”.

Hai người còn chưa hoàn hồn, tôi đã nhấn số gọi.

Đầu bên kia điện thoại có hơi ồn ào, xem ra Âu Dương Bác đang ăn cơm.

Tôi hỏi: “Chú Âu Dương, gần đây chú có bận gì không?”

Âu Dương Bác nói: “Mấy nay nghỉ lễ, tôi đang ăn cơm cùng bạn bè. Ngày nào cũng uống là tội lớn đấy, phiền quá không biết, tôi vẫn phải đích thân tham gia, haizz”.

Âu Dương Bác rất bất đắc dĩ.

Quen biết nhiều người, quan hệ rộng, bạn bè nhiều thì sẽ như vậy. Vợ chồng cô Lý cũng là dân làm ăn, ngày lễ chỉ hai vợ chồng đi chơi.

Tôi nói: “Tất cả cũng vì cuộc sống, chú nhớ chú ý sức khỏe, uống ít thôi”.

Âu Dương Bác cười đáp: “Sơn Thành, nếu không có chuyện gì thì qua đây chơi với tôi, tôi giới thiệu vài người bạn cho cậu làm quen”.

Tôi đang định từ chối, ngày mai tôi còn phải điều tra chuyện ngọc bội, nhưng Âu Dương Bác lại nói: “Đừng từ chối tôi, mỗi lần gọi cậu đi ăn cơm là cậu lại có rất nhiều việc, lần này nhất định phải đến”.

Tôi tìm một lý do: “Tôi đang ở nơi cách thành phố hai tiếng đi xe, có hơi xa, đợi tôi về thành phố rồi tôi sẽ mời các chú”.

“Hai tiếng chứ đâu phải hai mươi tiếng, lằng nhằng cái gì chứ? Rốt cuộc cậu có đến hay không? Cậu không đến là tôi giận đấy, mấy người bạn của tôi cũng muốn làm quen với cậu”, Âu Dương Bác giả vờ như rất tức giận.

“Được”, tôi chỉ đành đồng ý, ăn cơm cũng không có gì lâu, tôi nói: “Chỗ tôi cũng có vài người bạn cần chú quan tâm một chút”.

Âu Dương Bác nghe tôi đồng ý qua đó, lập tức phấn khởi hẳn lên: “Hôm nay cậu đến rồi thì không được phép chạy, cậu mà chạy là không xong với tôi đâu”.

Lần trước anh Đao mời khách, tôi uống một hồi rồi rời đi.

“Được, được, được, hôm nay tôi không chạy”, tôi cười đáp: “Cho tôi địa chỉ”.

Sau khi cúp điện thoại, Âu Dương Bác gửi địa chỉ cho tôi.

Chú Lý và cô Lý đều kinh ngạc, chú Lý không dám tin nói: “Sơn Thành, người mà cháu gọi điện thoại… đó là… Âu Dương Bác sao?”

“Vâng”, tôi nói: “Cô chú thay quần áo bây giờ luôn đi, đi uống rượu cùng cháu. Cháu sẽ giới thiệu cô chú cho Âu Dương Bác, tới lúc đó cô chú phải biểu hiện thật tốt. Chỉ cần Âu Dương Bác giúp đỡ cô chú, cô chú cứ kinh doanh tùy ý, ở thành phố không ai dám đụng tới cô chú”.

Ban đầu, tôi định gọi điện thoại cho Âu Dương Bác, xong sẽ đưa danh thiếp cho chú Lý, nhưng như vậy thì cảm giác không hợp tình cho lắm. Tôi nhờ Âu Dương Bác giúp đỡ mà bản thân tôi không ra mặt thì có hơi tự đại.

Bây giờ Âu Dương Bác đã muốn mời tôi đi uống rượu thì bây giờ tôi sẽ qua đó, giới thiệu chú Lý với Âu Dương Bác, giải quyết chuyện này, chú Lý cũng yên tâm hơn.

Dù sao tôi cũng đang rảnh.

“Bây giờ sao?”, chú Lý hơi do dự: “Sơn Thành, nơi các nhân vật lớn tụ họp, chú đi có thích hợp không?”

“Vô cùng thích hợp, chú đừng nghĩ nhiều”, với quan hệ giữa tôi và Âu Dương Bác thì khi nào đi cũng thích hợp.

Chú Lý nghĩ ngợi rồi nói: “Được, hôm nay chú sẽ đi theo Sơn Thành để trải nghiệm”.

Cô Lý nói: “Cô… Mấy chú cháu đi uống rượu, cô không đi thì hơn nhỉ?”

Tôi nói: “Cô Lý, chúng ta cùng đi đi, uống rượu không phải việc chính, mà là bàn công việc. Những nhân vật lớn này căn bản đều bàn công việc trên bàn rượu”.

Chuyện làm ăn là cô Lý và chú Lý cùng nhau quản lý, cô Lý cũng là một người phụ nữ mạnh mẽ, đến lúc làm quen với một vài ông lớn rồi.

Hai người đi thay đồ, tôi ra ngoài đợi. Lý Giai Dao nghe thấy tiếng động bên phía chúng tôi thì ra khỏi phòng, biết chúng tôi chuẩn bị đi uống rượu cũng hô hào đòi đi.

Vậy là sau khi mọi người thu dọn xong, chúng tôi cùng lên đường.

Lý Giai Dao luôn để mặt mộc, không cần trang điểm, bây giờ tốn mười mấy phút để trang điểm nhẹ, ăn mặc vô cùng xinh đẹp.

Từ đây đến thành phố khá xa, chú Lý lái xe rất nhanh, nửa tiếng đồng hồ sau chúng tôi đã đến thành phố, tới một nhà hàng cao cấp.

Trong phòng riêng có tám người, tôi chỉ quen Âu Dương Bác và anh Đao, những người khác tôi đều không quen.

Âu Dương Bác thấy tôi tới thì lập tức đứng lên, giới thiệu cho mọi người, mấy người khác biết thân phận của tôi cũng đồng loạt đứng dậy chào đón.

Những người này đều biết nhìn mặt đoán ý, vô cùng lợi hại.