Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 418: Làm việc thiện tích đức



Tôi vô cùng hài lòng gật đầu, nói: “Hẳn bà biết mục đích tôi tìm bà là vì mảnh ngọc bội đen”.

“Hãy nói cho tôi biết lai lịch của ông chủ Trang”.

Trịnh Lệ Quyên đáp: “Tôi chỉ biết ông chủ Trang mở một công ty ở thành phố, không biết ông chủ Trang tên gì, cụ thể công ty ở đâu. Người này vô cùng bí ẩn, khi trước ông ta giao dịch với chúng tôi bằng tiền mặt, một tay giao tiền, một tay giao hàng”.

“Giao dịch xong thì chúng tôi rời đi, sư phụ tôi cũng không biết lai lịch của ông chủ Trang, cũng là nhờ bạn bè giới thiệu cho”.

Tôi nói: “Bây giờ gọi sư phụ của bà tới đây”.

“Sư phụ tôi...”, Trịnh Lệ Quyên nói: “Sư phụ tôi đã mất vì bệnh hai năm trước”.

Tôi hỏi: “Vậy ông chủ Trang có dáng vẻ thế nào, bà miêu tả cho tôi xem”.

Trịnh Lệ Quyên tả sơ qua cho tôi nghe, mặc dù bà ta không miêu tả rõ ràng lắm, nhưng trong ánh mắt bà ta hình thành một bóng hình rất rõ ràng.

Tôi đột nhiên nhớ tới một người, đó là ông chủ Trang đã bán linh thạch cho tôi, Mộc Dịch và Mạc Vũ trước kia.

Thông tin tôi nhận được rất giống với ông chủ Trang đó.

Để xác nhận thêm lần nữa, tôi gọi điện cho giáo sư Vương. Quan hệ giữa giáo sư Vương và ông chủ Trang rất tốt, lần trước giám định linh thạch, ông chủ Trang đã gọi giáo sư Vương.

Tôi hỏi ông ta có hình của ông chủ Trang không.

Giáo sư Vương nghe vậy cảm thấy rất kì lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Chúng tôi kết bạn Zalo, chốc lát sau, giáo sư Vương đã gửi một bức ảnh chụp chung của ông ta với ông chủ Trang. Đây là hình chụp khi hai người đi du lịch vào mấy năm trước.

Tôi đặt điện thoại lên bàn, hỏi: “Bà nhìn xem có phải người này không?”

Lúc Trịnh Lệ Quyên nhìn thấy người trong bức ảnh, đồng tử bà ta co lại, ra sức gật đầu: “Đúng, chính là ông ta, chính là người này”.

Điều tra lâu như vậy, hóa ra là người tôi quen, vậy thì dễ rồi.

Thế giới này thật là nhỏ.

Tôi nói: “Không có chuyện của bà nữa, bà lừa gạt bạn tôi lấy hơn ba triệu tệ, tôi tính thế này vậy...”

“Tôi không lấy tiền bà, cửa tiệm của bà có một cô gái mới tới, tôi quen cô ấy. Mẹ cô ấy bị bệnh máu trắng, em trai đang còn đi học, bố cô ấy thì làm thuê ở bên ngoài, hoàn cảnh gia đình không khá mấy”.

“Bà chịu trách nhiệm chăm sóc cô gái ấy, chữa bệnh cho mẹ cô ấy, cho em trai cô ấy học đến lúc tốt nghiệp đại học và tìm cho bố cô ấy một công việc tốt”.

“Hiểu chưa?”

Trịnh Lệ Quyên vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bây giờ bệnh máu trắng đã có nhà nước trợ cấp, chỉ cần có tủy thích hợp, tốn hai trăm, ba trăm nghìn tệ là chữa khỏi, còn học hết đại học cũng không tốn bao nhiêu tiền.

Trịnh Lệ Quyên nói: “Cậu... cậu quen Tiêu Nhã?”

Hóa ra cô gái đó tên Tiêu Nhã, một cái tên hay.

“Phải”, tôi nói: “Nhớ kĩ, hãy nói là Trương Sơn Thành giúp đỡ, bà nhất định phải làm tốt chuyện này, nếu không làm tốt, khà khà... hậu quả bà tự hiểu!”

Trịnh Lệ Quyên liên tục đồng ý.

Tôi giúp Tiêu Nhã cũng xem như làm chuyện tốt. Thật ra tôi lấy tiền của Trịnh Lệ Quyên giao trực tiếp cho Tiêu Nhã có vẻ không thích hợp, chi bằng tìm người để tâm chăm sóc cho cô ấy.

Sau này tôi sẽ dành thời gian âm thầm đến xem xem, nếu Trịnh Lệ Quyên không làm theo lời tôi nói, tôi sẽ bắt bà ta trả lại ba triệu bảy trăm nghìn tệ đó.

Sự việc đã giải quyết xong, tôi đang định rời đi thì đột nhiên nhớ tới trong điện thoại của Trịnh Lệ Quyên còn một bức ảnh tôi gửi qua. Tôi bắt bà ta xóa bức ảnh đó đi trước mặt tôi, đảm bảo trong điện thoại không có ứng dụng sao lưu ảnh nào khác, tôi mới rời đi.

Ngọc bội Cửu Dương là báu vật quý giá, lỡ như truyền ra ngoài, bị những cao thủ khác thấy được thì phải làm sao.

Sau đó, tôi ngồi xe đi thẳng đến thành phố tìm ông chủ Trang.

Tiên nữ Thanh Thủy cười nói: “Sơn Thành, ngươi thật là lương thiện. Con người Trịnh Lệ Quyên vốn chẳng tốt đẹp gì, đời tư bê bối, mấy năm nay giàu lên được, cách hành xử của bà vô cùng đáng ghét, ngươi nên trừng trị bà ta một trận”.

“Còn nữa, tại sao lại giúp cô gái kia? Đó chỉ là một cô gái bình thường, không giúp ích được gì cho ngươi”.

Tôi nói: “Trịnh Lệ Quyên bản tính không xấu, lại không phải thành phần quá gian ác, nên tha được thì tha. Còn cô gái kia có thể là vì cô ấy đơn thuần, thiện lương, tôi nổi lòng từ bi thôi, dù sao cũng đã gặp được thì giúp một phen”.

“Với tôi mà nói chỉ là thuận miệng vài câu, nhưng với cô gái kia mà nói, nó sẽ thay đổi số mệnh của cả gia đình cô ấy. Tôi đã có năng lực này, vì sao lại không giúp đỡ?”

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Có lúc ta thật sự không hiểu nổi ngươi, nhưng làm nhiều việc thiện tức là tích âm đức, là chuyện tốt, có lợi cho ngươi sau này”.

Tôi và tiên nữ Thanh Thủy trò chuyện dọc đường đi, mười một giờ rưỡi trưa, tôi đến trước cửa phòng làm việc của ông chủ Trang. Tiên nữ Thanh Thủy nói ông chủ Trang ở bên trong, đang bàn chuyện với một người khách.

Công việc làm ăn của ông chủ Trang mười ngày nửa tháng, thậm chí là mấy tháng, một năm không khai trương, nhưng một lần khai trương đủ cho ông ta tiêu mấy năm. Thế nên, ông chủ Trang có rất nhiều thời gian rảnh, bình thường hay ở trong phòng làm việc.

Tôi khẽ gõ cửa.

Trong phòng vang lên giọng nói trầm thấp: “Mời vào”.

Khi tôi vào trong, ông chủ Trang nhìn thấy là tôi thì lập tức rời khỏi ghế sofa, nhiệt tình chào đón: “Tổng giám đốc Trương, ngọn gió nào đưa cậu đến đây thế này”.

Tôi cười nói: “Rảnh rỗi đến tìm ông nói chuyện”.

“Mau mau, mời ngồi, mời ngồi”, ông chủ Trang vô cùng nhiệt tình.

Lần trước tôi có mâu thuẫn với chủ tịch Đàm, ông chủ Trang cũng có ở đó. Ông ta biết tôi là người có thể áp chế chủ tịch Đàm, tôi là một ông lớn thật sự, thêm vào đó, tôi còn có quan hệ rất tốt với người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, đương nhiên ông ta không dám sơ suất.



Tôi ngồi xuống, ông chủ Trang rót trà cho tôi, ngồi đối diện tôi là một người phụ nữ trung niên mặc Âu phục màu trắng. Bà ta mỉm cười với tôi, gật đầu tỏ ý chào hỏi.

Tôi cũng khẽ gật đầu đáp lại. Tôi kinh ngạc phát hiện mình không đọc được bất kì thông tin gì từ trong mắt người phụ nữ kia.

“Người dị năng”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Người phụ nữ này là người dị năng cấp hai”.

Tiên nữ Thanh Thủy vừa nói vậy, tôi chợt ngộ ra, thảo nào tôi không nắm bắt được thông tin qua ánh mắt của bà ta.

Lúc này tôi mới quan sát kĩ người phụ nữ ở trước mắt, trông có vẻ rất bình thường, trang điểm nhạt, tóc ngắn, vóc người hơi béo, ăn mặc rất có tinh thần.

Người phụ nữ thoạt nhìn không có gì nổi bật này lại là người dị năng cấp hai.

Ông chủ Trang rót nước cho tôi, giới thiệu: “Đây là tổng giám đốc Trang, còn đây là giám đốc Hàn, mọi người đều là bạn bè, có thể làm quen với nhau, thêm một người bạn là thêm một con đường mà”.

Hai người chúng tôi chào hỏi nhau, sau đó không ai mở miệng, không biết nói gì thêm nữa.

Hiển nhiên giám đốc Hàn tìm ông chủ Trang có việc, không muốn người ngoài biết. Tôi cũng vậy, có việc tìm ông chủ Trang, không muốn để cho người thứ ba biết.

Tôi hỏi ông chủ Trang: “Đúng rồi, gần đây sức khỏe của bố ông thế nào rồi?”

Ông chủ Trang đáp: “Lần trước nhờ có Mạc Vũ cứu giúp, bây giờ bệnh của bố tôi đã khỏi hẳn rồi”.