Trước mặt Lư Thần Dương, Lý Quốc Thắng chắc chắn là một người hiểu chuyện, có năng lực, một nhân tài hoàn hảo, nhưng ở trước mặt người khác, cậu ta lại vô cùng hung hăng càn quấy, lộ nguyên hình.
Cậu ta nói ra những lời như vậy trước mặt mọi người, giống như chuyện tối nay đều là do tôi sai.
Tôi đánh người, nhưng Lý Quốc Thắng lại xin lỗi.
Lư Thần Dương rất hài lòng với biểu hiện của Lý Quốc Thắng, nhưng lại nói: “Quốc Thắng, cậu bị người ta đánh, cậu còn xin lỗi cái gì?”
“Bây giờ người xin lỗi phải là Trương Sơn Thành”.
“Trương Sơn Thành, còn không mau xin lỗi đi!”
“Ha ha...”, tôi cười lạnh: “Sao tôi phải xin lỗi?”
“Tại sao tôi phải xin lỗi?”
“Sao các người không hỏi xem, tại sao tôi lại đánh Lý Quốc Thắng?”
Lư Phi Phi hét lớn: “Đánh người đã là không đúng rồi, Trương Sơn Thành, cậu còn không mau xin lỗi, nếu cậu không xin lỗi, chuyện hôm nay tôi không bỏ qua đâu!”
“Cậu còn đẩy tôi ngã, chân tôi bị trẹo rồi!”
Tôi lạnh lùng nhìn Lư Phi Phi: “Tôi đẩy cô ngã thì sao? Cô có giỏi thì nói tôi là đồ thấp kém lần nữa xem tôi có đánh cô tàn phế không!”
“Từ trước đến nay tôi không đánh phụ nữ, nhưng cô... đúng là đáng đánh!”
Tôi căn bản là không biết xin lỗi, ban nãy khi Lư Phi Phi xông đến, nói tôi là đồ thấp kém, những lời này đám người có mặt ở đây đều nghe thấy hết.
Tôi đang vô cùng hung hãn, chuyện hôm nay, chưa xong đâu!
“Hu hu... bố, tên khốn này lại bắt nạt con rồi, còn nói muốn đánh con nữa, hu hu...”, Lư Phi Phi lại bắt đầu khóc, nhìn vô cùng đánh thương.
Lư Thần Dương giận tím mặt, Âu Dương Bác cũng đứng ngồi không yên, lòng rối như tơ vò, những người còn lại thì đều đứng xem kịch.
Không khí ngày càng nặng nề.
Âu Dương Bác nói: “Chủ tịch Lư, Sơn Thành, chủ tịch Đàm cũng nói rồi, hôm nay là tôi mời mọi người đến, tất cả đều là bạn bè, mọi người hãy nể mặt tôi, chuyện này, tôi xin lỗi mọi người, mọi người nguôi giận đi”.
“Anh Âu Dương, tôi không cần anh xin lỗi”, lời nói của Lư Thần Dương rất lạnh lùng: “Cho dù con gái tôi ăn nói lỗ mãng, nhưng cũng là vì Lý Quốc Thắng bị đánh, trước giờ chưa từng có ai dám ngông cuồng như vậy trước mặt tôi”.
“Anh Âu Dương, tôi cùng nhìn ra, quan hệ giữa anh và Trương Sơn Thành không hề đơn giản, người này, tôi nhất định sẽ bắt cậu ta phải trả giá!”
“Ồ?”, bỗng nhiên tôi có hứng thú: “Chủ tịch Lư, nói thật, con người tôi, mang ơn một thì phải trả ơn gấp mười”.
“Lần trước chú Âu Dương nhờ tôi đến bữa tiệc mừng thọ nhà họ Lưu, là ông đã giúp tôi, chuyện này, trước giờ tôi vẫn chưa có cơ hội cảm ơn”.
“Chuyện hôm nay, tôi vẫn luôn nể mặt ông, không muốn làm lớn chuyện”.
“Nhưng tên Lý Quốc Thắng này, tôi phải khiến cậu ta cả đời không trở mình được!”
“Đây là ân oán riêng giữa tôi và Lý Quốc Thắng!”
“Hôm nay, ai cũng không ngăn nổi tôi!”
Tôi cũng không muốn vòng vo, là tôi muốn đánh Lý Quốc Thắng.
Sắc mặt Lư Thần Dương càng trở nên lạnh lẽo: “Trương Sơn Thành, cậu nghĩ rằng có thể động vào người của tôi được sao?”
“Dù sau lưng cậu có thế lực gì, có bao nhiêu tài sản, cậu nghĩ rằng, Lư Thần Dương tôi sẽ sợ cậu sao?”
“Muốn động đến người của tôi trước mặt tôi?”
“Cậu lấy gì để đấu lại với tôi!”
“Ha ha...”, tôi cười nói: “Tôi lấy gì để đấu với ông à? Tôi nói cho ông biết, tôi lấy nắm đấm để đấu với ông đấy”.
“Hôm này, Lý Quốc Thắng phải trả hết mười tám triệu tệ cả vốn lẫn lãi mà cậu ta nợ tôi, quỳ trước mặt tôi xin lỗi đàng hoàng, nếu tâm trạng tôi vui, tôi sẽ thả cậu ta đi”.
“Nếu cậu ta không làm được, hôm nay, tôi sẽ đánh cậu ta đến tàn phế trước mặt tất cả mọi người!”
Sắc mặt của Lư Thần Dương ngày càng khó coi, nhưng giọng nói vẫn bình tĩnh, cục diên bậy giờ, không có ai đứng về phía ông ta để nói giúp, ông ta sớm đã biết thân phận cuả tôi không hề tầm thường, nhưng dù sao ông ta cũng là một ông lớn, sẽ không sợ tôi.
“Cậu thanh niên này, trên thế giời này, cậu nghĩ rằng nắm đấm có thể giải quyết mọi chuyện sao?”
“Hôm nay cậu muốn đánh Lý Quốc Thắng đến tàn phế trước mặt tôi, còn tôi thì lại muốn xem xem cậu có bản lĩnh đến đâu!”
“Nếu cậu đánh Lý Quốc Thắng tàn phế, tôi đảm bảo, trong vòng ba ngày, tôi sẽ khiến cả đời này cậu phải nằm trên giường!”
Cuộc nói chuyện của hai người chúng tôi khiến cho bầu không khí ở đây nặng nề như muốn nổ tung, mồ hôi lạnh trên trán Âu Dương Bác túa ra, ông ấy biết, tôi đã rất tức giận, Lư Thần Dương cũng đã bị kích động rồi!
Bây giờ Âu Dương Bác ra mặt để giảng hòa, sẽ không ai nể mặt ông ấy.
Anh Đao đã bắt đầu gọi điện gọi người rồi.
“Ha ha...”, tôi cười nói: “Chủ tịch Lư, tôi thật sự muốn biết, ông có cách nào khiến nửa đời còn lại của tôi phải nằm trên giường đó, ông đã từng giúp tôi, ông cũng là bạn bè của chú Âu Dương, vậy nên tôi mới đứng đây nói chuyện với ông”.
“Nếu không, sợ rằng bây giờ ông đang nằm trong bệnh viện rồi”.
“Tôi có thể nói rõ cho ông biết, tôi không cần biết ông mạnh đến mức nào, sau lưng ông có thế lực lớn đến đâu, nhưng trong mắt tôi, ông cũng chỉ là một người bình thường”.
“Tôi có hàng trăm cách để đối phó với ông, cũng có hàng trăm cách để hủy diệt công ty và mọi thứ của ông!”
Những gì tôi nói đều là sự thật, tôi không sợ làm căng mọi chuyện, trong mắt của người tu luyện, người bình thường có lợi hại đến thế nào cũng chỉ là người bình thường thôi.
Lời nói của tôi quá ngạo mạn, mọi người có mặt ở đây đều tức giận, Âu Dương Bác đầu đầy mồ hôi, nghe những lời tôi nói liền hiểu ra rằng chuyện ngày hôm nay không thể bỏ qua được nữa rồi!
“Ha ha...”, Lư Thần Dương tức giận bật cười: “Được, Trương Sơn Thành, tôi đã nhớ rõ những lời cậu nói, tôi muốn xem xem cậu hủy diệt tôi như thế nào, làm sao để cướp đi mọi thứ của tôi!”
Tôi vừa muốn mở miệng, chủ tịch Đàm lại nhanh miệng, nói: “Chủ tịch Lư, nếu anh muốn đối đầu với Trương Sơn Thành, vậy thì tôi sẽ dốc hết sức và đứng về phía Sơn Thành”.
“Đúng vậy”, Đàm Văn nói: “Dốc toàn lực ủng hộ Sơn Thành!”
“Chủ tịch Lư, con rể của anh, không coi ai ra gì, hung hăn càn quấy, lần trước còn đánh tôi, sỉ nhục tôi trước mặt nhiều người, vậy thì nếu đã muốn tính sổ, vậy thì tính luôn cùng chuyện hôm nay đi!”
Đàm Huy ủng hộ tôi, rất nhiều người cảm thấy khó hiểu, có vài người đang thì thầm bàn luận về thân thế của tôi, bọn họ đều không biết danh tính của tôi.
Lý Quốc Thắng và Lư Phi Phi cũng rất ngạc nhiên, không ngờ rằng nhà họ Đàm lại không do dự mà giúp tôi.
“Hay lắm, được đấy, chủ tịch Đàm”, Lư Thần Dương cắn răng: “Muốn đối đầu với tôi, anh nghĩ rằng tôi sẽ sợ anh sao?”
Sắc mặt của Âu Dương Bác cũng lạnh lùng, nói: “Sơn Thành, nếu hai người đều không nhượng bộ, nếu muốn tiếp tục làm lớn chuyện, vậy thì tôi cũng phải chọn phe thôi, tôi sẽ đứng về phía Sơn Thành”.
Âu Dương Bác cũng tỏ rõ thái độ rồi!
Có vài ông lớn tôi đã từng gặp cũng đứng về phía Âu Dương Bác, vài người bạn tốt của chủ tịch Đàm cũng thể hiện sự ủng hộ với chủ tịch Đàm.
Có vài người không thể hiện thái độ gì, nhưng những người này chắc chắn đứng về phía Lư Thần Dương, bởi vì Lư Thần Dương là doanh nghiệp lớn nhất ở tỉnh chúng tôi, Đàm Huy không phải người trong tỉnh, ở bên ngoài cũng không phát triển sự nghiệp nhiều.
Vì cuộc tranh chấp của tôi và Lư Thần Dương mà chuyện này ngày càng lớn, mâu thuẫn giữa tôi và Lý Quốc Thắng, đã trở thành sự đối đầu giữa các thế lực.
Nếu không giải quyết tốt việc này sẽ xảy ra rất nhiều chuyện lớn.
Lư Thần Dương thấy Đàm Diệu và Âu Dương Bác đều đứng về phía tôi thì vô cùng tức giận.