Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 512: Báo cáo Cục điều tra hiện tượng huyền bí



Lữ Vô Thiện thấy tôi không nhận tiền bạc và báu vật của ông ta, liền nói: "Sơn Thành, cậu không ghi thù cũ, đã giúp tôi nhiều như vậy, rốt cuộc cậu cần gì?"

"Tôi không thích mang ơn người khác. Cậu không cần tất cả tài sản và báu vật của tôi... Trong lòng tôi cảm thấy rất ngại".

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Nếu ngươi không cần báu vật, thì thành đôi với Lữ Tuệ San đi, để cô ta làm người phụ nữ của ngươi. Điều đó sẽ rất có lợi cho ngươi sau này".

Lần này, tôi không nghe theo tiên nữ Thanh Thuỷ, bố con họ đã chọn sống ẩn dật, tôi sẽ không làm khó họ.

Tôi nói: "Tôi không muốn bất cứ thứ gì, mọi chuyện kết thúc tại đây, tôi cũng chúc bố con ông có một cuộc sống hạnh phúc trong tương lai".

Tôi nói thật lòng, dù là Lữ Vô Thiện hay Lữ Tuệ San, họ đã phải chịu đựng quá nhiều trong ba mươi mấy năm qua. Tôi hy vọng họ có thể sống tốt hơn trong tương lai.

Lữ Vô Thiện nghe vậy lập tức cúi người cảm ơn tôi: "Xin hãy nhận của tôi một lạy!"

Tôi vội vàng đỡ Lữ Vô Thiện dậy nói: "Tôi giúp ông, cũng là giúp những người vô tội kia".

Trần Quân cười nói: “Chủ tịch Lữ, Sơn Thành giống như ông khi còn trẻ, đều có ý tốt, rất lương thiện. Có những người như Sơn Thành trong giới tu luyện, cũng là một điều may mắn đối với giới tu luyện".

Ông ta đang nịnh tôi đấy à?

Lúc này, Lữ Tuệ San nói: "Nếu muốn nói chuyện thì rời khỏi đây trước đã. Chuyện của con đã được giải quyết xong. Nơi đây là một bể máu, hấp thu rất nhiều vận khí, những thứ khác đều hủy hết đi".

Lữ Vô Thiện gật đầu: "Chuyện ở đây bố sẽ giao cho Âu Dương Bác lo liệu. Bây giờ, chúng ta rời khỏi đây càng sớm càng tốt, nghỉ ngơi thật tốt. Tối mai, chúng ta sẽ cùng nhau đi ăn mừng vì Tuệ San".

Chúng tôi cùng nhau bước ra ngoài, chuyện của Lữ Tuệ San đã kết thúc, tất cả mọi chuyện ở đây đã kết thúc.

Đây cũng là kết quả tốt nhất.

Khi đến trước cấm chế ở lối ra, Trần Quân ấn tay phải vào cửa gỗ, sức mạnh từ cửa gỗ tản ra.

Đột nhiên, cánh cửa gỗ bị một sức mạnh đập vỡ!

Bỗng có hai người lao ra khỏi hành lang!

Một người là Mộc Dịch, và người kia là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, nhìn chúng tôi với vẻ mặt u ám.

Chuyện gì thế này?

Mộc Dịch cầm trên tay một cây gậy bằng bạc, còn thanh niên thì cầm súng trên tay, giống hệt khẩu súng mà Mộc Dịch đưa cho tôi lần trước.

Khẩu súng của thanh niên đang chĩa vào Lữ Vô Thiện.

Cả hai cảm nhận được mùi máu trong không khí, họ bàng hoàng khi nhìn thấy bể máu ở đằng xa.

Mộc Dịch kêu lên: "Sư huynh, đó... đó là máu người!"

Sư huynh? Có vẻ như thanh niên này là sư huynh Giang Dương của Mộc Dịch.

Mộc Dịch và Giang Dương sao lại xuất hiện ở đây? Không phải tôi đã bảo Mộc Dịch đưa Triệu Vũ về nhà sao?

Ánh mắt lạnh lùng của Giang Dương quét qua chúng tôi, anh ta hét to: "Lữ Siêu, Trần Quân, hai người bị bắt vì bị tình nghi có liên quan đến việc nuôi bào thai quỷ và giết người!"

Nói xong, thanh niên lấy ra hai chiếc vòng tay từ trong túi xách của mình bằng tay trái, những chiếc vòng này là còng tay của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, dùng để đeo vào cổ tay của người tu luyện, khóa toàn bộ sức mạnh trong cơ thể.

Lữ Vô Thiện và Trần Quân có chút kinh ngạc, nhưng vẻ mặt rất bình tĩnh, Lữ Vô Thiện nói: "Hai cô cậu này, tôi không muốn làm khó hai người, lập tức lùi lại đi".

Tôi cũng nói: "Mộc Dịch, không có chuyện gì xảy ra ở đây cả, mọi chuyện chỉ là hiểu lầm".

“Hiểu lầm?”, Mộc Dịch khó hiểu nhìn tôi.

Giang Dương lạnh lùng nói: "Lữ Siêu, Trần Quân, tôi đã biết hai người đang làm gì rồi. Đại đội của Cục điều tra hiện tượng huyền bí sẽ sớm tới đây, tốt hơn hết là các ông nên hợp tác, còng tay đưa đi".

Đại đội? Chuyện gì thế này?

Sắc mặt Lữ Vô Thiện vô cùng lạnh lùng: "Hai người đã báo cáo sự tình ở đây cho Cục điều tra hiện tượng huyền bí?"

“Đúng vậy!”, Mộc Dịch nói: “Các người đúng là táng tận lương tâm, còn dùng người thường để nuôi bào thai quỷ, tội không thể tha!

Ý định giết người hiện rõ trên khuôn mặt của Lữ Vô Thiện và Trần Quân.

Linh khí mạnh mẽ xuất hiện từ trong tay phải của Trần Quân, ngón trỏ của Giang Dương cũng đặt vào cò súng!

Tôi vội vàng lao vào giữa hai bên và nói: “Mọi người đừng bốc đồng mà!”

"Mộc Dịch, mọi chuyện ở đây chỉ là hiểu lầm. Bây giờ sự việc đã được giải quyết, xin cô hãy giải thích với Cục điều tra hiện tượng huyền bí rằng không có chuyện gì xảy ra ở đây".

Mộc Dịch lạnh lùng nói: "Trương Sơn Thành, anh uống nhầm thuốc rồi à? Hay là anh bị bọn họ uy hiếp?"

"Không", tôi vô cùng gấp gáp nói: "Chuyện này rất phức tạp nhưng đã kết thúc rồi. Đừng để những người từ Cục điều tra hiện tượng huyền bí đến, để họ đi đi".

"Thả họ rời đi!"

Sắc mặt Mộc Dịch vô cùng khó coi: "Sơn Thành, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao anh lại xin cho những người này?"

Tôi nói: "Tôi sẽ từ từ giải thích cho cô, để họ đi đi".

Giang Dương lạnh lùng nói: "Trương Sơn Thành, tránh ra! Nếu anh không tránh ra, tôi giết luôn cả anh đấy!"

Súng của Giang Dương chĩa vào tôi.

“Đúng là ‘điếc không sợ súng’!”, bỗng nhiên, Lữ Vô Thiện không báo trước mà ra tay, bóng người lóe lên trước mắt Giang Dương.

Giang Dương trực tiếp bắn một phát súng!

Đùng!

Một lớp năng lượng màu vàng kim đột nhiên xuất hiện trước mặt Lữ Vô Thiện, ngăn cản viên đạn.

Pằng pằng...

Thanh niên bắn liên tiếp mấy phát, đạn đều bị chặn!

Giang Dương hét lên: "Mộc Dịch, em đi đi, ông ta là người khu ma!"

Người khu ma?

Lữ Vô Thiện là người khu ma?

Trời ơi, sao có thể chứ?

Tiên nữ Thanh Thuỷ nói: "Sức mạnh kim loại tạo thành một vỏ bọc phòng ngự. Đây là sức mạnh mà chỉ người khu ma mới có được, Lữ Vô Thiện quả thực là một người khu ma. Hèn gì ta không cảm nhận được sức mạnh của ông ta".

Tôi kinh hãi, nếu như ngay từ đầu Lữ Vô Thiện đã tự mình xử lý tôi, cho dù có trăm người, tôi cũng không phải là đối thủ của ông ta!

Giang Dương ngay sau đó không nói được lời nào, súng trong tay Giang Dương đã bay ra, Lữ Vô Thiện bóp cổ Giang Dương, nhấc anh ta lên cao.

“Buông sư huynh của tôi ra!”, Mộc Dịch lao tới, tôi vội vàng nắm lấy cánh tay Mộc Dịch: “Đừng bốc đồng”.

Giang Dương giãy giụa trong tay Lữ Vô Thiện, tôi vội vàng nói: "Chủ tịch Lữ, thả anh ta ra đi, các ông có thể rời đi rồi".

"Chuyện ở đây giao cho tôi đi".

Lữ Vô Thiện hung hăng nện xuống, Giang Dương ngã xuống đất cách đó năm mét.

Lữ Vô Thiện hung hăng nhìn chằm chằm Giang Dương: "Tôi đã hứa với Trương Sơn Thành sẽ không giết người nữa, nếu không, hai người đã là hai cái xác chết rồi!"

"Nói cho các người biết, nếu người của Cục điều tra hiện tượng huyền bí muốn gây khó dễ cho tôi, có bao nhiêu người tới, tôi giết bấy nhiêu người!"

"Chúng ta đi!"

Ba người Lữ Vô Thiện, Trần Quân và Lữ Tuệ San đi ra ngoài.

Giang Dương đứng dậy từ dưới đất, nhặt súng trên đất, đột nhiên chĩa súng vào tôi, tràn đầy tức giận.

"Trương Sơn Thành! Anh nói cho tôi biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào! Mộc Dịch nói với tôi rằng anh vẫn đang điều tra chuyện này, mà bây giờ, anh và đám người Lữ Vô Thiện lại cùng một giuộc?"

“Sư huynh, anh đừng sốt ruột quá”, Mộc Dịch nắm lấy cánh tay Giang Dương: “Sơn Thành hẳn là có chuyện không nói ra được, chúng ta cùng nghe Sơn Thành giải thích”.

Giang Dương cả giận nói: "Mộc Dịch, chúng ta không có thời gian nghe anh ta giải thích, em trông chừng Trương Sơn Thành, anh đuổi theo đám người Lữ Siêu".

Dứt lời, Giang Dương xông ra ngoài.

“Sư huynh, anh đừng đi, đối phương là người khu ma đấy!”, Mộc Dịch đuổi theo, tôi cũng theo ra ngoài.