Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 522: Chạy trốn



Tôi ôm Lữ Tuệ San ngã xuống đất, những luồng sáng trắng tấn công vào lưng tôi.

Tôi vốn dĩ đứng bên cạnh Lữ Tuệ San, hai người khu ma kinh ngạc, không ngờ tôi lại làm như vậy, thế này hoàn toàn là tự sát!

Mấy luồng sức mạnh màu trắng tiến vào cơ thể tôi rồi chạy tán loạn trong cơ thể. Nơi lồng ngực tôi bùng phát sức mạnh vô tận, bắt đầu tuôn về phía sức mạnh màu trắng ấy.

Sức mạnh màu trắng lập tức vận chuyển trong cơ thể tôi thông qua kinh mạch.

Chuyện gì đây?

Sức mạnh màu trắng không những không làm tôi bị thương, mà còn tôi luyện cơ thể tôi. Sức mạnh nơi lồng ngực là sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngọc bội Cửu Dương là thánh vật của Đạo Hội, công pháp Thánh Quang lại được sáng tạo ra dựa trên sức mạnh của ngọc bội Âm Dương, cho nên Thánh Quang không thể làm ngươi bị thương, ngược lại sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương sẽ hấp thụ Thánh Quang”.

“Vũ khí thần bảo vệ chủ!”

Tôi đứng dậy che cho Lữ Tuệ San, lạnh lùng nhìn hai người khu ma. Đám người áo đen đuổi tới trước đó bao vây xung quanh chúng tôi, chĩa súng vào tôi.

Hai người khu ma nhìn thấy tôi không hề tổn hại gì thì cực kì kinh ngạc.

Tôi nghiến răng: “Tôi đã đồng ý với các người, nói cho các người thứ các người muốn, vậy mà các người cứ nhất định phải giết chết Lữ Tuệ San!”

“Nếu đã như vậy, tôi có chết cũng sẽ không nói cho các người biết đá Nữ Oa ở đâu!!”

Cuối cùng tôi cũng đã nói ra ba chữ đá Nữ Oa, đám người đứng gần nghe thấy ba chữ này đều tỏ ra kinh ngạc.

Người khu ma bên trái nói: “Thánh Quang là công pháp mạnh nhất của Đạo Hội, vậy mà tấn công lên người cậu lại không có tác dụng?”

“Trương Sơn Thành, rốt cuộc cậu là con quái vật nào?”

“Cậu có thể chống lại sức mạnh của Thánh Quang?”

“Tôi không tin cậu có thể chống đỡ Thánh Quang của Đạo Hội chúng tôi!”

Người khu ma đó hét lớn một tiếng, trong tay xuất hiện mười mấy luồng Thánh Quang màu trắng lao về phía tôi.

Mười mấy luồng Thánh Quang biến thành mười mấy cây kiếm ánh sáng trắng, lực sát thương cực lớn, tựa như có thể xé tôi thành mảnh vụn chỉ trong nháy mắt.

Tôi đứng tại chỗ, vận chuyển sức mạnh trong cơ thể đón đỡ.

Tất cả Thánh Quang đánh mạnh lên người tôi. Hình ảnh máu me đầm đìa không hề xuất hiện, cảnh tượng tứ chi bay tứ tung cũng không hề xuất hiện, toàn bộ Thánh Quang đều tiến vào cơ thể tôi giống như ban nãy.

Thánh Quang chạy trong kinh mạch, tựa như đang tăng cường cơ thể tôi. Sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương hoàn toàn có thể luyện hóa những luồng Thánh Quang này.

Lần này bọn họ đã tin tôi không sợ Thánh Quang, cho dù tôi đứng yên ở đây để cho bọn họ đánh, bọn họ dùng Thánh Quang cũng không giết được tôi.

Tất cả họ đều kinh ngạc, không dám tin vào những điều này.

Người khu ma bên phải nói: “Có thể miễn dịch được sức mạnh của Thánh Quang chỉ có một khả năng… Đó là thánh vật của Đạo Hội chúng ta!”

Người khu ma bên trái bỗng co đồng tử lại, nói: “Ý cậu là… trên người Trương Sơn Thành có ngọc bội Cửu Âm hoặc Cửu Dương?”

Mọi người nghe vậy đều biến sắc.

Hai người khu ma đưa mắt nhìn nhau, lập tức bổ nhào về phía tôi.

Bọn họ định bắt tôi đi ngay lập tức, đưa về Đạo Hội!

Tôi siết chặt hai tay, máu trong cơ thể điên cuồng thiêu đốt, Thánh Quang di chuyển trong kinh mạch bắt đầu tuôn ra hai nắm tay tôi như thủy triều.

Trong Thánh Quang chứa dòng máu đáng sợ. Đó là sức mạnh huyết mạch của tôi, là sức mạnh mà ngọc bội Cửu Dương thúc đẩy, giống như tăng cường Thánh Quang lên gấp mấy lần!

Hai người khu ma cực kì hoảng sợ, lập tức vận chuyển sức mạnh ngũ hành, từng luồng sức mạnh xanh lam và vàng lao vọt về phía tôi.

Ầm, ầm…

Tiếng nổ liên tục vang lên, hai người khu ma bị sức mạnh của tôi ép lùi bảy, tám bước.

Tôi cũng bị dư chấn đẩy lùi mấy bước. Tôi lập tức vác Lữ Tuệ San ở cạnh lên, chạy như bay về phía xa.

Cả người tôi ngập tràn sức mạnh vô tận. Sức mạnh như bùng nổ, tốc độ chân nhanh gấp mấy lần trước kia.

Nhưng tôi biết sức mạnh này không duy trì được bao lâu.

“Chạy đi đâu!”

Mười mấy người đuổi tới lúc trước ai nấy cầm gậy bạc trong tay, vây về phía tôi.

“Chết đi!”, tôi hét lớn một tiếng, sức mạnh ở tay phải bùng nổ, thuận theo kinh mạch vọt ra khỏi cơ thể tôi, lao về phía đám người ở trước mắt.

Những luồng sáng trắng khiến khung cảnh trước mắt sáng như ban ngày.

Trong mắt tôi, tốc độ của những người pháp sư cấp bốn chậm vô cùng. Lúc tôi ra chiêu đã nắm bắt được sơ hở và điểm mù của bọn họ, từng luồng Thánh Quang lao thẳng đến ngực, cổ, tim và eo họ.

Sau mấy lượt la hét thảm thiết, tám người đã bị tôi giết chết, bốn người khác ngã xuống đất không dậy được.

Tôi không hề cảm thấy sợ hãi sau khi giết người, tôi rất phẫn nộ, tôi chỉ muốn đưa Lữ Tuệ San rời khỏi đây.

Hai người khu ma đuổi tới từ phía sau, tốc độ rất nhanh, còn nhanh hơn tốc độ của tôi một phần.

“Trương Sơn Thành, đứng lại!”

“Cậu không chạy thoát khỏi lòng bàn tay của chúng tôi đâu!”

Khoảng cách giữa tôi và hai người khu ma càng lúc càng gần. Khi tôi sắp bị đuổi kịp, một chiếc xe đột nhiên phóng tới với tốc độ cực nhanh, dừng ở bên cạnh tôi.

Mắt nhìn thấu của tôi đã nhìn thấy người ngồi ở ghế lái, là Mộc Dịch.

Tôi kéo cửa xe ở đằng sau ra, lập tức lên xe, xe lao đi như bay.

Thật không ngờ trong thời khắc mấu chốt Mộc Dịch lại giúp đỡ chúng tôi.

Mộc Dịch bắt lấy cổ tay của Lữ Tuệ San, rót những luồng sức mạnh thần bí vào chiếc còng trên tay Lữ Tuệ San. Còng tay được mở ra, đặt sang một bên.

“Trương Sơn Thành, tôi sẽ đưa các anh ra khỏi thành phố”, Mộc Dịch nói: “Sau khi ra khỏi thành phố thì tìm một nơi trốn đi, tôi sẽ liên lạc với các anh sau. Tôi sẽ tạo một thân phận và hộ chiếu mới cho các anh, các anh hãy ra nước ngoài, đến một đất nước nhỏ nào đó, đừng bao giờ trở về đây nữa”.

“Cái gì? Ra nước ngoài?”, tôi bỏ lại mọi thứ ở đây để ra nước ngoài?

Cả đời này tôi chưa từng nghĩ tới chuyện ra nước ngoài.

Lữ Tuệ San lại nói: “Trước tiên ra khỏi thành phố được rồi hãy nói tiếp. Mộc Dịch, cô có cách gì đưa chúng tôi ra khỏi đây?”

Mộc Dịch nói: “Tôi lái xe đến, hai người khu ma kia không nhìn thấy tôi, trong vòng vài phút, bọn họ cũng không đuổi kịp tôi”.

“Chúng ta đổi xe khác ở con hẻm nhỏ phía trước, tôi sẽ lái xe của Cục điều tra hiện tượng huyền bí rời đi”.

“Xe của Cục điều tra hiện tượng huyền bí không cần kiểm tra khi đi ra cổng thành phố”.

Mộc Dịch lái xe với tốc độ cực kì nhanh, đi thẳng đến trạm thu lệ phí ở phía Bắc. Xe của chúng tôi vừa đến, phát hiện trạm thu lệ phí đã bị mấy chục chiếc xe chặn cứng, không có đường đi.

Nhiều tài xế đang mắng chửi, đòi được đi qua. Cục điều tra hiện tượng huyền bí đã chặn đường ra, ở đây kẹt xe mất rồi.

Mộc Dịch chửi lớn: “Chết tiệt, sao xe của người bình thường cũng không cho đi!”

Bây giờ chúng tôi không còn cách nào để ra khỏi đây nữa! Đoạn đường này đã bị chặn đứng hoàn toàn!

Chắc chắn là vì bại lộ tin tức về đá Nữ Oa và sức mạnh của ngọc bội Cửu Dương, sự việc quan trọng, người khu ma đã thông báo cho cấp dưới phong tỏa toàn thành phố.

Bây giờ phải làm sao?

Mộc Dịch lập tức quay đầu, lái xe đi ngược chiều. Thế nhưng cách mấy trăm mét phía trước lại có hai chiếc xe đang lái về hướng này, tốc độ rất nhanh, chắc chắn là hai người khu ma kia đã đuổi tới.

Mộc Dịch bỗng bẻ lái, tông văng dải phân cách giữa đường quốc lộ. Mộc Dịch lái thẳng sang làn đường dành cho xe thô sơ, tiếp tục lao về phía trước.

Cách nơi này hơn ba mươi mét có con đường dành riêng cho người đi bộ, lúc này đường cho người đi bộ vô cùng yên lặng, không có một ai.