Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 547: Mặt đất sụp đổ



Những dây mây khổng lồ mang theo sức mạnh cực lớn cuộn về hướng Mạc Vũ và Lý Giai Dao đang chạy đi.

Tiên nữ Thanh Thủy lướt nhanh đến trước mặt hai người họ, ánh sáng trắng trong tay bắn ra tứ phía, chặt đứt dây mây đang cuộn tới.

Nước từ bốn phương tám hướng tràn vào đã nhấn chìm xung quanh, ba người chúng tôi đều chìm trong nước, không thể hít thở.

Cửa ra bên ngoài đã bị dây mây kéo đến chặn kín, không cách nào lên trên.

Toàn bộ không gian lập tức trở nên tối đen.

Tiên nữ Thanh Thủy tức giận quát: “Thụ Yêu, ta vốn còn định tha cho ngươi một mạng, nếu ngươi đã định giết cả Lý Giai Dao và Mạc Vũ, làm đến mức tuyệt tình như vậy, ta đành phải giết ngươi!”

Đó là truyền âm bằng ý thức, giọng nói vang vọng trong nước.

Thụ Yêu lạnh lùng nói: “Có được sức mạnh của Long Thần, đương nhiên ta sẽ nuốt sức mạnh của ngọc bội Âm Dương, nuốt sức mạnh của đá Ngũ Hành. Ta phải trở thành Yêu Vương mạnh nhất trong lịch sử, ta phải khiến Bạch Long Sơn và Đạo Hội khuất phục dưới chân ta!”

“Ai cũng không ngăn được ta!”

Yêu Vương điên rồi sao!

Tiên nữ Thanh Thủy nói với Lý Giai Dao: “Mượn sức mạnh của ngươi!”

Tiên nữ Thanh Thủy nắm lấy tay phải của Lý Giai Dao, những tia sáng màu đen đáng sợ bùng nổ từ trong tay của Lý Giai Dao, trong tay tiên nữ Thanh Thủy xuất hiện ánh sáng trắng thần thánh.

Hai luồng sức mạnh một trắng một đen hòa vào nhau tạo thành sức mạnh mới cực kì đáng sợ. Dây mây chằng chịt kéo đến từ xung quanh đều không thể tiếp cận, đến gần năm, sáu mét đã bị ánh sáng trắng và đen chặt đứt.

Yêu Vương quát lớn: “Sức mạnh của các ngươi có mạnh hơn nữa thì làm được gì!”

“Ta là Yêu Vương, là cây thần vạn năm! Ta có sức mạnh hồi sinh, phát triển vô hạn, thân cây, cành lá của ta có thể phủ kín đáy vực, các ngươi giết được hết sao!”

Tiên nữ Thanh Thủy lạnh lùng nói: “Giết chết linh hồn cây của ngươi là có thể giải quyết mọi vấn đề!”

Tiên nữ Thanh Thủy điều khiển sức mạnh âm dương trong tay, đánh mạnh lên mặt đất cách đó mấy mét…

Những rễ cây khổng lồ bị phá hủy, mặt đất thoáng chốc sụp đổ.

Yêu Vương tức giận hét lên: “Trương Sơn Thành, ngươi muốn chết mà!!”

Cơ thể của ba người chúng tôi rơi xuống dưới…

Cơ thể tôi đập mạnh xuống đất.

Ngay sau đó, nước hồ ào ạt tràn vào, cuốn theo đá vụn và những đoạn dây mây đứt gãy…

Hóa ra bên trong phong ấn trống rỗng, không gian rất lớn, gấp mấy lần hồ nước ở bên trên. Ba người chúng tôi bị nước cuốn trôi đi xa, ở phía trước bỗng có một thứ to lớn cản đường đi của chúng tôi.

Xung quanh tràn ngập mùi chết chóc, u ám…

Không gian tối đen không che được tầm nhìn của tôi, phía trước là một con rồng khổng lồ dài hơn năm mươi mét.

Trên cơ thể con rồng cắm đầy dây mây và rễ cây. Rễ cây khổng lồ đi xuống theo dòng nước, cắm chặt vào cơ thể của rồng khổng lồ, sức mạnh của Yêu Vương đang điên cuồng cắn nuốt!

Lý Giai Dao kinh ngạc: “Trời ạ, đây là rồng… là một con rồng thật sự…”

Đó là một con rồng khổng lồ màu xanh lam, chiếm hết mặt đất, trên thân mình là những lớp vảy dày đặc. Đầu rồng khổng lồ to bằng một căn nhà, cơ thể tựa như một ngọn núi nhỏ.

Rồng khổng lồ… đã mất đi hơi thở của sự sống…

Vào thời khắc linh hồn cây xâm nhập vào phong ấn, cắm rễ trong đan điền của Long Thần, cơ thể của Long Thần đã không còn sự sống.

Bên trong cơ thể khổng lồ của Long Thần bị rễ cây chiếm cứ, nội tạng và mọi thứ đều bị phá hoại hoàn toàn…

Tiên nữ Thanh Thủy sớm đã biết như vậy, bằng không cũng sẽ không đi đến bước cuối cùng, cho tôi nuốt sức mạnh của cô ấy.

Đương nhiên, nếu muốn giết chết Long Thần hoàn toàn thì cần phải hút đi tất cả sức mạnh trong nội đan của Long Thần.

Toàn bộ nước trong hồ đã tràn vào đây, nước chảy xuôi theo cổ chân của chúng tôi.

Rễ cây và dây mây chằng chịt đã lấp cửa hang đổ sụp lại, chặn kín mọi thứ ở đây.

Yêu Vương hét lớn: “Ta đã chặn kín không gian này, sức mạnh của con dấu Yêu Vương cũng được kích hoạt hoàn toàn, các ngươi không ai có thể rời khỏi đây!”

Tiên nữ Thanh Thủy nhìn thấy thân xác của mình bị đâm thủng muôn vàn lỗ thủng, lòng đau đớn không thôi.

Khí tức trên người tiên nữ Thanh Thủy chợt thay đổi, tức giận tột độ: “Yêu Vương!! Ngươi đã giết bản thể của ta!”

“Ta phải xé nát ngươi ra!”

“Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là cơn thịnh nộ của Long Tộc bọn ta!”

Yêu Vương nghe vậy thì kinh hãi: “Ngươi… ngươi không phải Trương Sơn Thành!”

“Ngươi là…”

“Không sai”, tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ta là tiên nữ Thanh Thủy, cũng chính là Hỏa Ma trong miệng loài người các ngươi”.

“Ta và Trương Sơn Thành vẫn luôn coi ngươi là bạn bè, thật không ngờ ngươi lại có mưu đồ riêng, dám giết cả ta!”

“Nếu đã như vậy, ta sẽ tiêu diệt ngươi!”

“Ha ha…”, Yêu Vương lại cất tiếng cười điên cuồng, nói: “Tiêu diệt ta?”

“Rễ cây của ta đã cắm vào cơ thể ngươi, sức mạnh của ngươi đang không ngừng chuyển sang cơ thể ta, ngươi làm sao giết được ta?”

“Ngươi giết ta thì sức mạnh của ngươi sẽ tiêu tan, ngươi cũng sẽ chết!”

“Huống hồ, ngươi vốn dĩ không có năng lực giết được ta!”

Tiên nữ Thanh Thủy nghiến răng, khinh thường nói: “Ta là thần tiên, là tộc yêu quái của Thiên giới, còn ngươi chỉ là một tên Yêu Vương ở thế giới loài người mà thôi”.

“Ngươi hủy đi thân xác của ta, nhưng không thể hủy đi sức mạnh của ta!”

“Hơn nữa, ta sẽ nuốt lấy tất cả sức mạnh của ngươi, khiến ngươi tan hồn lạc phách!!”

Tiên nữ Thanh Thủy cực kì tức giận. Cô ấy vốn dĩ có thể thoát ra, linh hồn quay về cơ thể, bản thể hóa thành hình người, nhưng Yêu Vương đã chiếm lấy cơ thể vốn có của tiên nữ Thanh Thủy.

“Vậy sao?”, Yêu Vương cười lạnh, nói: “Ta không những muốn giết ngươi, mà ta còn muốn tìm thấy những hồn phách khác của ngươi, tiêu diệt linh hồn ngươi hoàn toàn!”

“Nói cho ta biết, ngươi giấu hồn phách ở đâu?!”

Tiên nữ Thanh Thủy nói với Mạc Vũ ở bên cạnh: “Sử dụng sức mạnh của đá Ngũ Hành tạo thành lồng bảo vệ, che chắn hai người các ngươi cho tốt”.

“Sức mạnh của Yêu Vương có mạnh hơn nữa thì phần lớn sức mạnh cũng đang dùng để đối phó với Long Thần, không thể phân tâm đối phó với các ngươi. Mạc Vũ, ta biết ngươi là người khu ma cấp ba, hoàn toàn có thể chống chọi với sự tấn công của Yêu Vương”.

Mắt Mạc Vũ ngấn nước, nói với Yêu Vương: “Yêu Vương bệ hạ… Tôi đi theo bà nhiều năm như vậy, trong mắt tôi, bà cũng giống như mẹ của tôi. Vì sao bà…”

“Vì sao bà phải làm như vậy? Lẽ nào bà thật sự muốn giết tôi sao?”

Mạc Vũ không thể chấp nhận những gì đang xảy ra.

Yêu Vương nói: “Vì đại cục, vì tương lai của toàn bộ tộc yêu quái chúng ta, ta phải làm như vậy. Chỉ khi có được sức mạnh vô địch thì mới có thể chấn hưng tộc yêu quái của chúng ta!”

“Ngươi cho rằng lời nói của đám người Bạch Long Sơn đều đáng tin cả sao? Đợi đến khi kế hoạch của bọn họ thật sự thành công, bọn họ chắc chắn sẽ qua cầu rút ván, đối phó với tộc yêu quái chúng ta!”

“Chỉ những ai có thực lực thì mới có quyền lên tiếng và quyền quyết định!”

Mạc Vũ vô cùng khổ sở nói: “Vì sao phải giết chúng tôi? Chúng ta có thể hợp tác, chúng ta có thể cùng nhau đối phó với loài người, chấn hưng tộc yêu quái. Bệ hạ, sức mạnh của một mình bà có mạnh đến đâu cũng chẳng ích gì. Bà đã mất đi sự tín nhiệm của bạn bè, mất đi sự tin tưởng của tôi…”

“Lẽ nào bà đã quên chuyện của ba trăm năm trước rồi sao… Nếu bà tin tưởng người đàn ông của tôi thì đã không dẫn đại quân giết đến Bạch Long Sơn, tộc yêu quái chúng ta cũng không bị tiêu diệt toàn quân…”