Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 117: Quái vật 8-4



Lâm Dị vừa thốt một tiếng, khiến Trình Dương sợ tới mức như bị điện giật, nhanh chóng rụt tay lại.

Còn hai người nữa cũng ở cùng tầng với bọn họ, một người là Hạ Huy, người còn lại là một nữ sinh tên Tằng Nam Nam.

Hạ Huy và Tằng Nam Nam cũng nghe thấy giọng của Lâm Dị, họ không dám chạm vào cửa nữa, lùi lại vài bước.

Trình Dương giống như một con khỉ, phải nhảy dựng mấy cái mới bớt căng thẳng một chút: "Cửa làm sao hả?"

"Cửa hẳn là không có vấn đề đâu." Lâm Dị xấu hổ sờ sờ mũi.

Trình Dương hỏi: "Chìa khóa có vấn đề ư?"

"Chìa khóa chắc chắn cũng không có vấn đề luôn." Lâm Dị để ý ánh mắt Hạ Huy và Tằng Nam Nam đang nhìn mình, lời nói của cậu quả thực rất dễ bị hiểu lầm, cậu lúng túng giải thích: "Vấn đề không phải là cửa với chìa khoá. "

Trình Dương vội vàng hỏi: "Vậy là?"

Lâm Dị đáp: "Tủ chuyển phát nhanh."

Cậu cũng không phải con lừa, phải để Trình Dương hỏi thì cậu mới trả lời một câu, sau khi nói tủ chuyển phát nhanh có vấn đề, Lâm Dị vội vàng nói: "Xem thử tủ chuyển phát nhanh có vấn đề gì không."

Trong lúc Trình Dương còn đang suy nghĩ xem lời nói của Lâm Dị có thâm ý gì thì Hạ Huy và Tằng Nam Nam bên cạnh khựng lại, sau đó vội vàng chạy xuống lầu.

Lúc hai người vội vã chạy ngang qua Trình Dương, lúc này Trình Dương cuối cùng cũng hiểu ra.

Quy tắc 8-4 liên quan đến gói hàng, mà hiện tại thì bọn họ lại nhìn thấy tủ chuyển phát nhanh. Tủ chuyển phát nhanh là để bưu kiện. Cũng giống như trong Thế giới Quy tắc 7-7, cửa sổ mở là tín hiệu cho thấy mình bị quy tắc tử vong tìm tới. Cho nên nếu có bưu kiện ở trong tủ chuyển phát nhanh thì rất có thể là tín hiệu cho thấy quy tắc tử vong đã tìm đến mình.

Nghĩ thông suốt xong, Trình Dương có chút bối rối, sắc trời bên ngoài đã sẩm tối, đến khi trời tối hoàn toàn cũng là ban đêm, thời điểm mà NPC có thể giết người.

"Đi đi đi." Trình Dương nói.

"Đi thôi." Lâm Dị trả lời.

Hai người đi theo Hạ Huy và Tằng Nam Nam đến dãy tủ chuyển phát nhanh trước cửa ký túc xá.

Trên tủ chuyển phát nhanh có một lỗ khóa, nhưng có lẽ là do chiếc tủ này đã quá cũ, lỗ khóa bị rỉ sét, dường như có thể mở trực tiếp mà chẳng cần chìa khóa tương ứng.

Lâm Dị vội chạy đến đến tủ chuyển phát nhanh số 202, Trình Dương đứng bên cạnh cậu.

Hai người mở tủ chuyển phát nhanh cùng lúc.

Trình Dương: "Phù——"

Trình Dương thở dài nhẹ nhõm, rồi lại ngó sang tủ chuyển phát nhanh số 202 của Lâm Dị.

Tủ chuyển phát nhanh của họ trống rỗng, không có gì bên trong hết, chỉ có mùi ẩm ướt ngột ngạt mà thôi.

Lâm Dị lại chuyển sang Hạ Huy và Tằng Nam Nam.

'Bưu kiện xuất hiện trong tủ chuyển phát nhanh' là dấu hiệu cho thấy bị quy tắc tử vong nhắm tới, đó chỉ là suy đoán của Lâm Dị, muốn có thể cầm cự được thì phải xem tủ của người khác có xuất hiện bưu kiện hay không.

Nếu tủ chuyển phát nhanh của mọi người đều trống rỗng, quy tắc tử vong trong Thế giới Quy tắc 8-4 sẽ trở nên mơ hồ, và rồi đêm nay bọn họ sẽ phải lo lắng đề phòng cả một đêm.

Tủ số 205 của Tằng Nam Nam cũng trống rỗng, Lâm Dị lại đánh mắt sang Hạ Huy.

Tủ chuyển phát nhanh của Hạ Huy bị rỉ sét nhiều nhất, phải mất chút công sức mới mở được, sau khi cậu ta liên kết phần rỉ sét trên cửa chuyển phát nhanh và trục quay, tủ chuyển phát nhanh số 204 của Hạ Huy cuối cùng cũng được mở ra.

Sắc mặt Hạ Huy đột nhiên tái nhợt.

Tủ số 204 vừa mở ra, không hề có mùi ẩm mốc mà là một mùi khó diễn tả bằng lời.

Tằng Nam Nam ở ngay bên cạnh Hạ Huy, cô vừa ngửi thấy mùi hôi, không khỏi ôm ngực buồn nôn.

Trình Dương cũng 'oẹ' một tiếng.

Lâm Dị không có thời gian để tìm hiểu xem là mùi gì bốc ra từ trong tủ 204, bởi vì từ lúc Hạ Huy mở tủ chuyển phát nhanh, ánh mắt của cậu đã dán chặt vào chiếc tủ 204 này.

Cậu nhìn thấy một gói bưu kiện trong tủ 204.

Bưu kiện là một hình lập phương, kích thước rất nhỏ, dựa vào kinh nghiệm gửi và nhận chuyển phát nhanh không nhiều lắm của Lâm Dị, đồ gửi đi nếu là USB thì mới vừa được cái hộp nhỏ này.

Trên bưu kiện có đính kèm hoá đơn.

Nhưng Lâm Dị còn chưa kịp nhìn nội dung trên hoá đơn đó.

Rầm--

Hạ Huy đóng sầm cửa tủ chuyển phát nhanh lại, dì trong phòng bưu điện bên cạnh thò đầu ra bất mãn nói: "Nhẹ tay nhẹ tay chút, hỏng tủ là phải đền đấy."

Lâm Dị đoán chắc Hạ Huy chẳng nghe lọt chữ nào của dì trong phòng bưu điện đâu, chỉ thấy Hạ Huy run rẩy, tiếp tục vươn tay mở cửa tủ chuyển phát nhanh ra lần nữa, gói bưu kiện cũng chẳng biến mất theo hi vọng của Hạ Huy, nó vẫn lẳng lặng nằm ở đó.

Rầm.

Hạ Huy lại đóng cửa tủ chuyển phát nhanh lại, lần này Lâm Dị vẫn không đọc rõ nội dung hoá đơn, tất cả những gì cậu thấy chỉ là tờ phiếu bị phồng lên, giống như bị ngâm trong một loại chất lỏng bẩn thỉu nào đó.

"Nhìn cái gì!"

Hạ Huy đột nhiên hét vào mặt Tằng Nam Nam.

Tằng Nam Nam chỉ là theo bản năng nhìn về phía đó thôi, lúc Hạ Huy hét lớn, cô vội vàng cúi đầu nhìn chỗ khác: "Xin lỗi xin lỗi, tôi chỉ... chỉ..."

Hạ Huy hung hãn nói: "Chỉ cái gì mà chỉ, có kịch vui để xem hay gì? Không phải chuyện của cô."

Tằng Nam Nam: "Xin lỗi, xin lỗi."

Trình Dương ngứa mắt, nói: "Có phải cô gái này để gói bưu kiện vào tủ anh đâu, gắt cái gì mà gắt? Tự dưng trút giận vào con gái nhà người ta, đúng là ngu ngốc."

Hạ Huy vốn muốn giận chó đánh mèo với Trình Dương, nhưng lúc nhìn vào mặt Trình Dương, hắn nhớ tới xích mích với Trình Dương trước khi bước vào Thế giới Quy tắc 8-4, nghẹn lại không nói gì nữa.

Trình Dương còn muốn nói tiếp, nhưng lại bị Lâm Dị kéo góc áo.

Hiện tại, trong tủ chuyển phát nhanh số 204 của Hạ Huy xuất hiện một gói hàng, hắn ta gần như đang đứng trên bờ vực thẳm rồi, cậu lo lắng Trình Dương sẽ chọc giận Hạ Huy, Hạ Huy sẽ kéo Trình Dương cùng xuống vực sâu.

Trình Dương không hiểu Lâm Dị có ý gì, nhưng vẫn cho Lâm Dị chút mặt mũi.

Cậu ta im lặng, không gây ồn ào nữa.

Lâm Dị vội vàng nói: "Trở về trước đã."

Trình Dương gật đầu: "Được."

Sau đó cậu nhìn sang Tằng Nam Nam, hỏi: "Đi cùng không?"

Tằng Nam Nam vội vàng gật đầu.

Trên đường trở lại tầng hai, Tằng Nam Nam nói với Trình Dương: "Cảm ơn cậu."

Trình Dương 'hầy' một tiếng: "Cũng không phải chuyện gì to tát, chuyện nhỏ không tốn công ấy mà."

Sau đó Tằng Nam Nam hỏi tên của Trình Dương, bọn họ vừa lúc đó cũng đã đi tới tầng hai.

Trình Dương nói cho cô biết tên của mình, Tằng Nam Nam lại cảm ơn thêm lần nữa.

Lâm Dị ở bên cạnh vặn chìa khóa 'răng rắc' một tiếng, cửa phòng 202 mở ra.

Đỡ hơn tủ chuyển phát nhanh, trong phòng không có mùi ẩm mốc gì hết.

Lâm Dị bước vào. Đồ đạc bên trong rất đơn giản, gồm một chiếc giường và một bộ bàn ghế học tập. Cậu đưa tay dùng ngón trỏ quẹt qua mặt bàn, trên bàn không một hạt bụi nào, sàn nhà rất sạch sẽ. Mặc dù không có vật dụng cá nhân như ký túc xá ở Thế giới Quy tắc 7-7, nhưng ký túc xá sạch sẽ ngăn nắp như này vẫn mang lại cho Lâm Dị một cảm giác.

Cứ như thể trong phòng vẫn luôn có người sống vậy.

Lâm Dị cẩn thận kiểm tra phòng xong, bỗng nghe thấy tiếng đóng mở cửa. Sau đó lại có tiếng mở ổ khóa, cậu đoán Trình Dương và Tằng Nam Nam đã nói chuyện xong, Lâm Dị bước nhanh tới cửa, nhẹ giọng gọi: "Anh Trình Dương."

"Sao... sao vậy?" Trình Dương nghiêng đầu nhìn cậu, lại trở nên căng thẳng.

Cậu ta biết Lâm Dị không quen sống chung với người khác nên Trình Dương chưa bao giờ ở qua đêm trong phòng 304 của Lâm Dị, kể cả là ngủ trên sàn nhà. Lúc mới vào học Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên cũng không an toàn hơn bây giờ, Trình Dương chắc chắn không cho rằng Lâm Dị lại có lòng từ bi để bản thân ở chung phòng 202 với cậu.

Chỉ có thể là Lâm Dị phát hiện cái gì đó thôi.

Lâm Dị vẫy tay với cậu ta: "Mau lại đây đi."

Trình Dương càng thêm lo lắng, trong lòng sợ hãi đi tới phòng 202 đứng trước cửa, Lâm Dị kéo Trình Dương vào. Sau đó cậu thò đầu nhìn sang phòng 204, quan sát một lượt rồi mới thu mắt lại, đóng cửa.

Trình Dương che mắt lại, nhìn xem thứ đáng sợ gì có khả năng xuất hiện trong phòng qua kẽ ngón tay.

"Trong phòng không có vấn đề." Lâm Dị nói.

"Làm tôi sợ muốn chết." Trình Dương buông tay xuống, thở phào nhẹ nhõm, sau đó cảm động nhìn Lâm Dị: "Anh Lâm Dị, anh vì anh em mình mà thay đổi nguyên tắc không muốn ở chung với người khác hả."

Lâm Dị chưa kể cậu không chỉ ở chung phòng với người khác, thậm chí còn nằm chung giường với người đó rồi cơ.

Cậu chỉ vào cửa rồi nói: "Thứ đáng sợ ở bên ngoài á."

Để tránh Trình Dương bị tưởng tượng của chính mình hù chết, Lâm Dị thấp giọng giải thích: "Hạ Huy vẫn chưa quay về."

Trình Dương không hiểu: "Chưa quay về thì có sao?"

"Chắc là lúc đó sợ quá nên đi không nổi thôi. Chưa quay về chắc là... bình thường ha."

"Bình thường." Lâm Dị vẫn hạ giọng: "Vậy còn chuyện bình thường hơn nữa thì sao?"

Trình Dương: "Là gì?"

Lâm Dị nói: "Chẳng lẽ anh ta không thèm phản kháng hả?"

Trình Dương: "Tôi cũng nghĩ vậy. Sao có thể trơ mắt chờ chết được chứ?"

"Nếu tôi là anh ta, thấy gói hàng xuất hiện trong tủ chuyển phát nhanh của mình, tôi chắc chắn sẽ..."

Đang nói, Trình Dương bỗng nhiên dừng lại.

Lâm Dị gật đầu: "Tự cứu mình."

Nếu cậu là Hạ Huy và phát hiện gói hàng đại diện cho quy tắc tử vong xuất hiện trong tủ chuyển phát nhanh của mình, cậu sẽ tìm cách tự cứu mình, như là ném gói hàng vào tủ của người khác chẳng hạn, dù sao tủ chuyển phát nhanh của mọi người cũng không khoá.

Dù phương pháp này có hiệu quả hay không thì vẫn phải thử, nhỡ được thì sao? Nhỡ không chết nữa thì sao?

Trước đây Lâm Dị đã từng trải qua tình huống này, ví dụ ở Thế giới Quy tắc 7-7, Từ Hạ Tri di chuyển tủ quần áo của cậu sang phòng anh ta, bản chất cũng giống như Hạ Huy chuyển gói hàng bây giờ, không khác biệt lắm.

Lâm Dị hỏi: "Anh có nghĩ Hạ Huy sẽ để gói hàng vào tủ chuyển phát nhanh của người khác không?"

Trình Dương cứng ngắc gật đầu: "Tên... tên này nhìn qua trông khá ranh mãnh, không giống người tốt."

Lâm Dị gật đầu, cậu cũng nghĩ vậy.

"Anh Trình Dương, anh nghĩ Hạ Huy sẽ chuyển gói hàng này cho ai?" Lâm Dị lại hỏi.

Trình Dương nhất thời không nói nên lời.

Không cần phải suy nghĩ, khả năng cao là Hạ Huy sẽ chuyển gói hàng đến tủ số 203 của Trình Dương, để hắn không chỉ thoát nạn mà còn có thể giết chết Trình Dương ngứa mắt này.

"Cũng không hẳn." Lâm Dị an ủi: "Trông Hạ Huy hơi hoảng loạn."

Trình Dương môi mấp máy, Lâm Dị nói: "Khi con người hoảng loạn, họ sẽ không thể nào suy nghĩ thông suốt được, khả năng anh ta sẽ làm nguyên tắc tuần hoàn kề cận."

Nói cách khác, tất cả tủ của những người ở trên, dưới, trái và phải cạnh tủ chuyển phát nhanh của Hạ Huy sẽ gặp nguy hiểm.

"Hoặc anh ta sẽ ném ra xa một chút."

Lâm Dị lại lên tiếng.

Gói hàng càng ở xa thì càng an toàn.

Trình Dương hít sâu một hơi: "Nói cách khác là, tủ nào cũng có khả năng bị hả."

Lâm Dị: "Ừ."

Trình Dương: "Thế phải làm sao giờ? Hay mình đi xem thử đi?"

"Có thể đi xem, nhưng không phải bây giờ." Lâm Dị nói: "Chúng ta phải đợi Hạ Huy trở về đã."

Hai người bọn họ không thể lúc nào cũng canh tủ chuyển phát nhanh được, hơn nữa bây giờ bọn họ còn nguy hiểm hơn những người khác, còn có Nhậm Lê vẫn luôn để mắt tới họ.

Nếu họ đi trước một bước, Hạ Huy sau lưng lại đổi vị trí gói hàng, tất cả những gì họ làm đều trở thành công cốc hết.

Cho nên bọn họ chỉ có thể đợi Hạ Huy trở về rồi mới đổi gói hàng được.

Trình Dương đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài: "Nhưng..."

Trời sắp tối rồi.

Màn đêm sắp đến.