Tôi Lại Đánh Sập Câu Chuyện Kinh Dị Trong Trường Rồi

Chương 134: Quái vật 8-4



Trình Dương nghe xong, bị doạ một phen.

Vậy mà giọng điệu của Lâm Dị rất bình tĩnh, nghe rất nhẹ nhàng, như kiểu thực sự chỉ đi xem mà thôi.

Không, không phải như vậy, Trình Dương biết rất rõ, đi đến phòng thư cũng nguy hiểm không kém Lâm Dị đêm nay bị miêu trớ nhắm tới mà vẫn đi ra ngoài mạo hiểm.

Dù sao, trong mắt Trình Dương, bác gái trong phòng thư rất có thể là người viết thư nguyền rủa đầu tiên.

Hơn nữa Lâm Dị còn đang bị thương, vết thương lại rất nghiêm trọng nữa.

Nhưng không có cách nào khác, đây là thế giới Quy Tắc 8-4, Lâm Dị là thành viên của đội tuần tra, cậu không mạo hiểm thì không ai có thể đi được. Huống hồ, ai kêu cậu ta điểm kém như vậy, làm cho Lâm Dị đồng hành cùng mình tiến vào thế giới Quy Tắc 8-4.

"Tôi đi với anh nhá." Trình Dương khó khăn nói, nhưng trong lòng vẫn không ngừng run rẩy mà hỏi: "Bao lâu... Bao lâu nữa đi? Đừng bảo là đêm nay đấy?”

“Ừm ừm.” Đối với việc Trình Dương xin ra trận, Lâm Dị cũng không từ chối.

Kế hoạch đến xem phòng thư của cậu cần Trình Dương.

Vào ngày Trình Dương nhận được gói hàng, họ không đến tòa dạy học mà ở lại tòa ký túc xá, Lâm Dị phát hiện bác gái trong phòng thư có phần giống với lão quản lý trong thế giới Quy Tắc 7-7, không thường xuyên rời khỏi phòng.

Giống như trong thế giới Quy Tắc 7-7, Tần Châu dụ lão quản lý, còn cậu lẻn vào phòng trực ban để tìm kiếm manh mối. Bây giờ Lâm Dị cũng cần Trình Dương dụ bác gái trong phòng thư ra.

"Nhưng không phải bây giờ." Lâm Dị nói: "Trời sắp sáng rồi, ban ngày đi đi."

Trình Dương nghe được hai chữ ‘ban ngày’, như nghe thấy Bồ Tát hiển linh, nỗi sợ hãi trong lòng tiêu tan hơn nửa: "Được, ban ngày đi, ban ngày đi."       Cho dù ban ngày có xảy ra chuyện gì, ít nhất cậu ta cũng không tử vong ngay tại trận.

Trình Dương nghĩ nghĩ, phát hiện Lâm Dị chọn đi ban ngày không phải vì an toàn hơn ban đêm, mà nhất định là có ẩn tình gì đó.   Nhưng ẩn tình này là gì, Trình Dương không nghĩ thông được, cậu ta biết chỉ số IQ của mình, cũng không tự làm khó bản thân, trực tiếp mở miệng hỏi Lâm Dị: “Tại sao lại là ban ngày?”

Lâm Dị kiên nhẫn giải thích: “Mỗi lần bác gái ở phòng thư nhìn thấy mình đều bảo mình tới lớp.”

Trình Dương: "Đúng, vậy thì sao?"

Lâm Dị nói: "Hẳn là bác ta đang đuổi mình đi."

Trình Dương đột nhiên ý thức được: "Ai da, đờ mờ."

“Mẹ nó.” Trình Dương hồi tưởng lại: “Đúng vậy thật.”

Lâm Dị nói: “Bác gái ở phòng thư hẳn là ban ngày muốn làm gì đó?”

Trình Dương giơ ngón tay cái lên cho Lâm Dị.

Lâm Dị cũng không vinh nhục mà cả kinh, nói: “Thường thôi mà.”

Sau đó cậu mới cúi đầu nhìn vết thương trên tay mình.

Vết thương không còn chảy máu nữa, nhưng vết máu trước đó đã đông lại trên tay, phối hợp xé rách miệng vết thương thoạt nhìn làm người ta sợ hãi.

Cậu cố cử động ngón tay khiến cho vết thương bị liên luỵ.

Lâm Dị: "Tê——"

Từ cơn đau có thể thấy miệng vết thương bị mèo cắn rất sâu. Trước đây cậu cho rằng mèo chủ động tấn công cậu là do cậu doạ nó sợ, nhưng bây giờ xem ra lúc đó, có thể mèo coi cậu là người tổn thương mèo con.

Nếu bị cắn phải chữa trị kịp thời, bằng không sau này sẽ rất dễ bị nhiễm trùng.

Mèo đen trông như mèo hoang, phải tiêm phòng bệnh dại kịp thời.

Trong thế giới quy tắc có một logic nhất định, giống như thi thể Hạ Huy sẽ thối rữa, nước lạnh tạt vào sàn xi măng sẽ tạo ra âm thanh 'dong' dựa trên phản ứng vật lý, nhưng ở đây không có phòng y tế. Nếu rời khỏi đây chậm trễ, Lâm Dị không chắc liệu mình có trở thành người đầu tiên chết do nhiễm trùng mà không phải do vi phạm quy tắc tử vong hay không.

Lâm Dị rũ mắt, nghĩ thầm, nếu Tần Châu ở bên cạnh cậu thì tốt biết mấy.

Tần Châu nhất định phải biết tình huống này, như vậy cậu mới yên tâm được.

Trình Dương ở bên cạnh không biết tâm lý hoạt động của cậu, cho rằng Lâm Dị đang rất đau, nói: "Nhìn vết thương của anh mà tôi đã thấy đau rồi, mẹ kiếp, điều kiện khó khăn, nơi này lại nguy hiểm. Hay là để tôi thổi cho anh nhá?”

Nói xong, cậu ta đi về phía Lâm Dị.

Lâm Dị vội vàng lùi lại một bước: "Tôi tự mình làm!"

"Anh Lâm Dị, anh vì chủ tịch Tần mà thủ thân như ngọc thiệt hả?" Trình Dương vui vẻ nói: "Được rồi, anh đây tuy rằng thẳng hơn cột điện, nhưng vẫn là đàn ông, anh tự thổi đi."

Lâm Dị: "Anh đi tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi."

Mấy ngày nay cậu không nhắm mắt, Trình Dương cũng không có nghỉ ngơi nhiều. Cậu đã quen với việc này, Trình Dương vốn có nhu cầu ngủ bình thường, cơ thể chắc hẳn đã vô cùng mệt mỏi sau khi thức đến bây giờ.

Họ phải đến phòng thư sau khi trời sáng, không thể vì nghỉ ngơi không tốt mà trì hoãn được.

Trình Dương nói: “Ban ngày tôi ngủ trong phòng học.”

Lâm Dị nói: "Trời sắp sáng rồi, nhưng cách giờ đến lớp vẫn còn một chút thời gian. Bác gái trong phòng thư hẳn phải thức dậy để kêu chúng ta đến lớp. Anh có thể ngủ thêm một lát, nghỉ ngơi tốt thì ban ngày mới dễ làm việc."

“Vậy được.” Trình Dương đáp: “Để tôi thử xem có ngủ được không.”

Phòng 204 lại còn có mùi hôi của Hạ Huy nữa, Trình Dương không thể đảm bảo cậu ta sẽ ngủ được.

Cậu ta tìm một nơi xa Hạ Huy nhất, cũng không dám dùng vỏ chăn trên giường, trực tiếp nằm xuống sàn nhà nhắm mắt.

Chỉ trong chốc lát, Trình Dương ngáy khò khò.

Lâm Dị: “…”

Tuy nói ban ngày Trình Dương nằm ở bàn học đánh một giấc, nhưng tư thế nằm xuống bàn không mấy dễ chịu, rất dễ khiến tay chân bị tê, nghĩ thôi cũng biết Trình Dương căn bản ngủ không ngon giấc.

Ở giữa ánh mắt cảnh giác của Hạ Huy và tiếng ngáy ngủ của Trình Dương, Lâm Dị nâng tay, sau đó thổi miệng vết thương.

Thổi một lát, không chỉ có cánh tay giơ lên của Lâm Dị mệt, mà quai hàm cũng có chút mỏi.

Cậu nghĩ.

Có Tần Châu ở đây thì tốt biết mấy.

Không biết qua bao lâu, Lâm Dị buông cánh tay bị đau xuống, ngước mắt nhìn về phía cửa sổ.

Cửa sổ vẫn kéo rèm, Lâm Dị tính toán thời gian, tuy không thể nhìn thấy sắc trời bên ngoài, nhưng có thể khẳng định hiện tại trời đã sáng.

Có điều Lâm Dị không đánh thức Trình Dương luôn. Mùa hè trời hửng đông sớm, cách thời gian đi học vẫn còn khoảng hai tiếng nữa.

Cậu tiếp tục cúi đầu thổi miệng vết thương.

Hai giờ sau, Lâm Dị đánh thức Trình Dương.

Cậu nghe thấy trong ký túc xá lục tục vang lên tiếng mở cửa, bao gồm cả phòng 205 của Tằng Nam Nam. Tằng Nam Nam cũng rời khỏi phòng để đi đến lớp học.

Những người tham gia đều đang tuân theo quy tắc từng bước một, hy vọng tuân theo quy củ là có thể thoát khỏi quy tắc tử vong.

“A a, trời sáng rồi phải không?”

Trình Dương đứng dậy khỏi sàn nhà, ngáp một cái nói: "Đi thôi."

Trình Dương hiển nhiên còn chưa tỉnh hẳn, Lâm Dị đi tới mở cửa cũng không thấy cậu ta tới tranh.

Hai người bước ra khỏi phòng 204, đi xuống sảnh ký túc xá.

Họ không phải là những người duy nhất đi trên hành lang, Lâm Dị liếc nhìn Nhậm Lê, người đang đi trước họ một chút.

Hành lang không có bao nhiêu khoảng cách, chẳng mấy chốc họ đã xuống tới tầng một rồi đi đến sảnh ký túc xá.

Bởi vì hôm qua Trần Tử Tấn nhận được gói hàng nên hôm nay có người ở tủ chuyển phát kiểm tra xem bản thân có nhận được gói hàng nào hay không. Vẻ mặt của họ cũng rất giống nhau. Đều là lo lắng mở tủ ra rồi lại thở phào nhẹ nhõm khi thấy bên trong tủ trống rỗng.

Nhậm Lê không nhìn tủ chuyển phát nhanh, anh dẫn đầu rời khỏi ký túc xá, đi trên con đường nối hai tòa nhà với nhau.

Lâm Dị rời mắt, nhìn về phía phòng thư.

Bác gái trong phòng thư đã dậy, đang cầm một cái cốc đứng ở bậc thềm trước cửa ký túc xá đánh răng.

Có điều cửa phòng thư vẫn đóng chặt.

Cảm giác kỳ quái lập tức ập tới.

Cửa ký túc xá cách phòng thư nhiều nhất là mười bước, trong trường hợp bình thường thì không cần phải đóng cửa phòng ở khoảng cách gần như vậy, cho dù trong phòng có đồ đạc gì quý giá thì bác gái đó cũng đã ở trước mặt, đối diện còn là một đám học sinh, ai lại vào phòng trộm đồ chứ?

Cho nên trong phòng thư chắc chắn phải có thứ gì đó.

Lâm Dị nghiêng đầu, nói với Trình Dương: "Đi thôi."

Hai người định lộ mặt ra cho bác gái phòng thư nhìn thấy, để bác nghĩ rằng bọn họ đã rời khỏi khu ký túc xá và đã đi đến toà dạy học rồi.

Lúc họ đến trước phòng thư, bác gái cũng vừa đánh răng xong.

Lâm Dị giấu cánh tay bị thương ra sau lưng. Nếu bác gái trong thư phòng thực sự có liên quan đến thư nguyền rủa, thì bác ta nhất định có thể nhìn ra manh mối từ vết thương trên tay cậu.

"Bác ơi, chào buổi sáng ạ." Lâm Dị lễ phép nói.

Bác trong phòng thư sửng sốt một chút, sau đó vui vẻ nói: "Chào buổi sáng, đi học à?"

Lâm Dị: "Dạ."

Ngũ quan Lâm Dị ôn hoà, muốn xây dựng hình tượng một cậu bé ngoan là cực kỳ dễ.

Mặc dù cậu là bé ngoan thật.

Bác gái trong phòng thư cười tươi hơn: “Đi đi.”

Lâm Dị kéo Trình Dương đang ngáp dài rời đi.

Trên đường đến tòa dạy học, những người tham gia khác thỉnh thoảng lại nhìn về phía hai người.

Bọn họ không nhìn thấy Trần Tử Tấn, hơn nữa đêm qua nghe Trần Tử Tấn kêu thảm thiết như vậy, hẳn là cũng đã đoán được gì đó rồi.

Mà lúc Trần Tử Tấn nhận được gói hàng chuyển phát nhanh tối qua, anh ta vẫn luôn chắc chắn rằng chính Trình Dương là người gửi nó cho mình.

Lâm Dị không có cách nào đối diện với những ánh mắt phức tạp này, nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng, nếu tiếp tục trì hoãn ở thế giới Quy Tắc 8-4, nói không chừng Nhậm Lê sẽ xúi giục người tham gia bắt đầu nhắm vào bọn họ.

Tuy nhiên, Lâm Dị không có cách phân thời gian để đi giảng đạo lý với nhóm người tham gia. Tất cả những gì cậu có thể làm bây giờ là phải nhanh chóng rời khỏi thế giới Quy Tắc 8-4.

Nghĩ như vậy, Lâm Dị hơi nghiêng đầu, dùng góc độ có thể nhìn thấy bác gái trong phòng thư.

Cậu nhìn thấy bác gái rửa mặt xong trở về phòng.

Vì vậy Lâm Dị cũng không tính đi về hướng toà dạy học nữa, cậu kéo Trình Dương nói: "Anh Trình Dương, đi thôi."

Hai người muốn quay lại, xem ban ngày bác gái trong phòng thư làm gì và trong phòng thư rốt cuộc có thứ gì.

Hai người quay ngược trở về.

Phía sau Nhậm Lê cũng dừng bước, quay đầu nhìn về phía bóng lưng của Lâm Dị và Trình Dương.

"Anh Nhậm Lê... có chuyện gì sao?"

Có người tham gia phát hiện hành động của Nhậm Lê. Họ không dám vào lớp trừ khi có Nhậm Lê dẫn đầu.

"Không có gì." Nhậm Lê nói.

Bên này, Lâm Dị và Trình Dương đi ở bên ngoài tòa ký túc xá.

Phòng thư ở ngay cửa ký túc xá. Họ không thể trực tiếp quay lại từ tòa ký túc xá được. Nơi duy nhất họ có thể quay lại là cửa sổ.

Lâm Dị vốn định bám vào bệ cửa sổ, dùng sức leo lên.

Trình Dương cuối cùng cũng chú ý tới vết thương ở tay Lâm Dị: “Tôi lên trước rồi kéo anh.”

Miệng vết thương thực sự rất đau, Lâm Dị nói: "Được."

Trình Dương leo lên trước, sau đó cẩn thận ngồi xổm xuống, đưa tay về phía Lâm Dị.

Trình Dương khoẻ đến nỗi Lâm Dị còn chưa kịp dùng lực gì thì đã bị cậu ta trực tiếp kéo lên. Chỉ là Trình Dương dùng hơi nhiều lực, khiến bản thân suýt mất thăng bằng ngã xuống, may mà có Lâm Dị hỗ trợ một phen.

"Ai da đờ mờ."

Độ cao tầng hai quả thực không cao, nhưng nếu ngã úp mặt xuống, có khi gương mặt sẽ bị biến dạng.

Trong lòng Trình Dương vẫn còn sợ hãi mà vỗ vỗ ngực.

Lâm Dị nói: "Đi thôi."

Vị trí của bọn họ là ở nhà vệ sinh công cộng, khoảng cách gần nhất là cửa sổ phòng 204 có thể mở được, Lâm Dị định sẽ mở cửa sổ phòng 204.

Trình Dương đứng gần bệ cửa sổ hơn, cho nên cậu ta phải di chuyển trước thì Lâm Dị mới có thể theo sau được.

Trình Dương di chuyển đến phòng 204.

Lâm Dị theo sau.

Hai người dịch từng bước nhỏ một để tới phòng 204, Trình Dương đang định đưa tay đẩy cửa sổ.

Lâm Dị vội vàng tóm lấy cậu ta, lúc Trình Dương muốn hỏi có chuyện gì, Lâm Dị đưa tay bịt miệng cậu ta lại.

Lâm Dị làm khẩu hình: "Có động tĩnh."

Cậu nghe thấy

Phòng 204 không phải không có bóng người, còn có Hạ Huy. Nhưng Hạ Huy thường cuộn tròn ở một góc, không nhúc nhích, cho dù có động đậy, động tác cũng sẽ đột ngột nhảy từ nơi này sang nơi khác, nhưng âm thanh mà Lâm Dị nghe được lúc này lại là liên tục.

Có lẽ là bởi vì giọng nói Lâm Dị lúc nhắc nhở không gấp gáp, Trình Dương ngược lại cũng không bị doạ sợ.

Lâm Dị thu tay, nhìn về phía phòng 204.

Bọn họ không hề nghĩ rằng lại có động tĩnh trong phòng 204, cho nên dù kế hoạch của họ là rời khỏi ký túc xá rồi quay lại bằng cửa sổ, họ cũng không hề mở rèm lên.

Rèm cửa vẫn còn bị Trình Dương dùng bàn chặn lại nên lúc này họ không thể thấy gì cả.

Nhưng có thể nghe được.

Nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa phòng 204, rồi tiếng chân bước vào.

Hạ Huy kêu lên một tiếng, chứng tỏ bọn họ không nghe nhầm. Có người vào được phòng 204.

Ngoài Hạ Huy ban đầu ở phòng 204, người duy nhất có thể có chìa khóa phòng là bác gái của phòng thư. Không thể nào là những người tham gia khác được, lúc Lâm Dị đi trên đường đến toà dạy học, ngoại trừ Hạ Huy và Trần Tử Tấn đã chết, những người tham gia khác đều ở đó.

Trình Dương cũng há miệng: “Đẩy cửa sổ nhìn thử?”

Lâm Dị nghe những lời này của Trình Dương, có thể biết được Trình Dương vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn.

Cậu lắc đầu.

Chưa kể rèm bị bàn chặn lại, lúc đẩy cửa sổ gây ra âm thanh, sẽ rút dây động rừng.

Sau đó Lâm Dị duỗi tay chỉ vào phòng 303 trên tầng.

Hạ Huy và Trần Tử Tấn đều chết vì thư nguyền rủa. Bác gái trong phòng thư đã đến phòng 204, rất có thể cũng sẽ đến phòng 303. Cậu muốn đến phòng 303 của Trần Tử Tấn để chờ xem bác gái ở phòng thư đi vào phòng ngủ rốt cuộc để làm gì.

Trình Dương đang muốn tiếp tục hướng lên trên, Lâm Dị thấp giọng nói: "Anh Trình Dương, anh ở lại đây."

Dáng người của Trình Dương rất cường tráng, nếu phòng 204 có người, tất nhiên sẽ có tiếng động, chỉ có cậu mới có thể đi.

Nói xong, Lâm Dị ngẩng đầu nhìn bệ cửa sổ phía trên.

Cậu đưa tay ra, dùng lòng bàn tay nắm lấy mép bệ cửa sổ, bất chấp vết thương đau đớn, cậu đặt ngón chân lên tường, dùng lực của tay để đưa mình lên tầng ba.

Đến tầng ba, Lâm Dị nhanh chóng đứng dậy, di chuyển về phía phòng 303.

Khi đi đến phòng 303, biết bác gái vẫn còn ở phòng 204, Lâm Dị không chút đắn đo nhìn vào phòng 303.

Cách chết của Trần Tử Tấn cũng giống với Hạ Huy, ngoại trừ việc thi thể không được dán trên cửa sổ mà là dán vào mặt đất.

Lâm Dị đoán Hạ Huy muốn trốn thoát qua cửa sổ nên mới tạo thành khối thi thể dán ở trên cửa sổ.

Trong phòng không có chỗ giấu người, Lâm Dị cũng không có ý định mở cửa sổ đi vào. Rèm cửa phòng 303 không kéo xuống, cửa sổ không có thi thể che kín, qua cửa sổ có thể nhìn thấy khung cảnh trong phòng 303.

Lâm Dị nhìn Trần Tử Tấn, thấy các khối thi thể được cắt đều nhau.

Những manh mối này có thể nhìn thấy từ thi thể của Hạ Huy. Lâm Dị đưa mắt nhìn vào trong phòng, xem xem liệu cậu có thấy được manh mối nào khác không, dù sao thì hiện trường sau cái chết của Hạ Huy, bọn họ đã không thể vào được rồi.

Đôi mắt cậu đảo quanh phòng 303, bên tai nghe thấy tiếng Trình Dương đang ríu rít.

Lâm Dị nhìn xuống Trình Dương ở bên ngoài cửa sổ phòng 204 đang chỉ về phía phòng 204. Lâm Dị đã hiểu. Bác gái trong phòng thư đã rời khỏi phòng 204. Theo suy đoán của cậu, nơi tiếp theo bác ta đến chắc chắn là phòng 303.

Quả nhiên, một lúc sau, Lâm Dị nghe thấy tiếng mở chìa khóa.

Cậu nhanh chóng hạ người xuống. Đây là cửa sổ hai chiều, cậu có thể nhìn vào bên trong cửa sổ thì bên trong cũng có thể nhìn thấy cậu qua cửa sổ.

Lạch cạch.

Cửa được mở ra.

Tiếng bước chân vang lên.

Lâm Dị cẩn thận nâng người lên cao một chút, vẫn duy trì độ cao để hai mắt có thể quan sát bên trong, nhưng bên trong không đến mức liếc mắt là thấy ngay được cậu.

Người dùng chìa khóa mở cửa quả nhiên là bác gái trong phòng thư.

Bác gái cầm một cái xô trên tay, Lâm Dị nhìn thấy trong xô là những hạt có kích thước bằng móng tay nhỏ, thoạt nhìn giống như thức ăn cho chó mèo.

Bác gái trong phòng thư không để ý đến có người ngoài cửa sổ, bước vào, đặt thùng sang một bên, sau đó nhìn chằm chằm thi thể của Trần Tử Tấn, trên mặt lộ ra vẻ do dự.

Lâm Dị nhìn thấy rõ vẻ mặt của bác ta.

Không cần phải suy nghĩ, bác gái ở phòng thư chắc chắn là ở đây để cho anh ta ăn, nên tiếng 'meo' của Hạ Huy không phải là kiểu kêu lên cảnh giác với cậu và Trình Dương mà là để làm nũng.

Nhưng Trần Tử Tấn ở phòng 303 vẫn chưa thành hình mèo nên bác gái bị bối rối, phân vân không biết có nên đổ thức ăn mèo cho Trần Tử Tấn hay không.

Thứ nhất, để lâu thì thức ăn cho mèo sẽ bị ướt, thứ hai là sợ lúc sau có người vào phòng 303 phát hiện ra thức ăn cho mèo.

Cuối cùng, bác ta quyết định cho ăn vào một ngày khác, bác cầm cái thùng lên, xoay người mở cửa phòng 303, nhìn dáng vẻ như đã sẵn sàng rời đi.

Đột nhiên--

"Lâm Dị!"

Rất đột ngột, âm lượng còn không nhỏ.

Tim Lâm Dị đập thình thịch, Trình Dương sợ tới mức kêu một tiếng ‘đậu má’.

Hai người tầng trên tầng dưới nghe theo tiếng âm thanh vọng tới, Nhậm Lê phía dưới toà ký túc xá cười lạnh nhìn bọn họ, sau đó mở miệng lặp lại: "Lâm Dị——"

Trình Dương sợ đến mức hết cả buồn ngủ, cậu ta nhảy phịch xuống, không thèm để ý Nhậm Lê là quái vật 8-4, nhanh chóng bịt miệng Nhậm Lê lại.

Trình Dương cao lớn, trực tiếp ngã vào người Nhậm Lê, đè Nhậm Lê xuống không thể nhúc nhích được, sau khi trấn áp Nhậm Lê xong, Trình Dương quay đầu lại, bi thương nhìn Lâm Dị.

Lúc đầu Lâm Dị sợ trên người Nhậm Lê có vũ khí sắc nhọn nào đó, sợ lúc Trình Dương vật lộn với Nhậm Lê, anh dùng một đao đâm chết Trình Dương.

Nhìn Nhậm Lê giãy dụa như vậy, cậu mới yên tâm. Trên người Nhậm Lê hẳn không có công cụ giết người. Bằng không, Trình Dương ở cự ly gần như vậy, Nhậm Lê mà có công cụ giết người thì đã sớm thọc chết Trình Dương rồi.

Thậm chí Trình Dương còn dùng hai tay bịt miệng Nhậm Lê lại, Nhậm Lê không thể kêu nổi tiếng nào.

Tần Châu nói sức mạnh của quái vật mà người tham gia nó chiếm hữu sẽ lớn hơn sức mạnh của bản thân người bị ám từ hai đến ba lần.

Lâm Dị không ngờ Trình Dương lại mạnh như vậy, thoạt nhìn Nhậm Lê trông cũng đâu giống bình hoa đâu.

Đôi khi người có thể đánh bại đội tuần tra tinh anh không phải là quái vật mà lại là một kẻ ngốc.

Sau khi xác nhận Trình Dương không gặp nguy hiểm, Lâm Dị mới quay đầu nhìn về phía cửa sổ.

Cậu không chắc giọng nói của Nhậm Lê có bị bác gái trong phòng 303 nghe thấy hay không. Trước khi Lâm Dị quay đầu về phía cửa sổ phòng 303, cậu mong rằng bác ta không nghe thấy.

Dù sao Nhậm Lê đang ở ngoài ký túc xá hò hét, cửa sổ phòng 303 thì lại đóng, Lâm Dị cũng không nghe thấy tiếng bước chân nào đến gần cửa sổ cả.

Nhưng liếc mắt một cái.

Cả người Lâm Dị đông cứng, máu cũng đông lại.

Bác gái trong phòng thư áp cả khuôn mặt vào cửa sổ, tròng mắt nhìn chằm chằm cậu phía dưới.

Cả gương mặt không hề có biểu cảm gì.