Người tham gia bao gồm thành viên cốt cán của hội sinh viên, và những người liên quan là Lâm Dị, Nhậm Lê, cộng thêm một Trình Dương đã ký hiệp định bảo mật.
Trước khi cuộc họp phục bàn bắt đầu, Âu Oánh xem xét thông tin trong tay, nói: "Tỷ lệ tử vong ước tính trong thế giới Quy Tắc 8-4 là 40%, tỷ lệ tử vong thực tế là 12%, hơn nữa sự thật về việc quái vật ẩn náu trong số người tham gia không bị tiết lộ cho nhiều người, cực kỳ cảm ơn sự cống hiến của hai thành viên đội tuần tra Lâm Dị và Nhậm Lê."
Tần Châu bổ sung: "Hơn nữa quái vật 8-4 đã bị tiêu diệt, quy tắc 8-4 sẽ không tái xuất hiện."
"A, vậy thì càng không tồi." Âu Oánh mỉm cười nói, sau đó dẫn đầu vỗ tay.
Trong phòng họp vang lên tiếng vỗ tay, Lâm Dị đứng lên, xấu hổ cúi đầu chào mọi người, Trình Dương điên cuồng làm mặt quỷ với Lâm Dị.
Nhậm Lê đứng dậy nói: "Tôi bị quái vật 8-4 chọn, không có công gì."
Âu Oánh nói: "Xin ra trận chính là công lao rồi."
Trong khi Nhậm Lê và Âu Oánh đang nói chuyện, Lâm Dị một lần nữa ngồi xuống, Trình Dương bên cạnh thì thầm nói: "Anh Lâm Dị, anh vừa trở về liền đi tìm chủ tịch Tần để tỏ tình à?"
Lâm Dị và Tần Châu cùng nhau đi tới phòng họp.
Lâm Dị: "!"
Cậu theo bản năng liếc nhìn Tần Châu, phát hiện Tần Châu đang cúi đầu xem tư liệu trong tay mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó vội vàng kéo Trình Dương: "Vẫn chưa, anh nhỏ giọng tí đi!"
Trình Dương: "Ồ ồ ồ, thế anh đi đâu?"
Lâm Dị lấy điện thoại cho Trình Dương xem, thấp giọng nói: "Điện thoại của tôi bị hỏng."
Trình Dương hỏi: "Chủ tịch Tần mua cho anh à?"
Lâm Dị kinh ngạc: "Sao anh biết?"
"Người anh em này là vì hiểu anh." Trình Dương cười: "Anh nào lại bằng lòng mua chiếc điện thoại đắt tiền thế chứ."
Lâm Dị: "..."
Trình Dương còn muốn nói thêm gì đó, Âu Oánh lại nhìn sang: "Ngoại trừ phần hỏi đáp sau khi cuộc họp bắt đầu, xin mọi người giữ trật tự."
Trình Dương vội vàng gật đầu, làm động tác kéo khóa miệng.
Âu Oánh tiếp tục chủ trì buổi họp phục bàn, cô nhìn Nhậm Lê: "Nhậm Lê, em có thể nói trước được không?"
Mọi người ngồi trong phòng họp đều biết rất rõ việc bị quái vật chọn sẽ không để lại ký ức gì, nhưng mọi người vẫn tò mò về di chứng của việc bị quái vật lựa chọn.
Nhậm Lê rũ mắt, nói: "Tôi không có gì để nói cả."
Âu Oánh hỏi: "Có chỗ nào khó chịu không?"
Nhậm Lê nói: "Không có."
Âu Oánh dừng một chút: "Nếu như có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói cho chị biết."
Ngay cả Tần Châu sau khi rời khỏi thế giới Quy Tắc 2-6 cũng phải hoãn rất lâu.
Nhậm Lê đang muốn nói 'không' lần nữa, Trình Dương nhịn không được nói: "Đàn chị Âu Oánh, anh ấy đau đầu."
Âu Oánh nhìn Nhậm Lê rồi lại nhìn Trình Dương nói: "Anh ấy vẫn luôn ấn đầu, em thấy anh ấy đi đường chân cẳng còn nhũn ra."
Âu Oánh lại nhìn Nhậm Lê: "Có thật không?"
Nhậm Lê liếc Trình Dương một cái, hơi mất kiên nhẫn: "Không có."
Trình Dương: "Có. Em vừa thấy anh ấy chống vào tường để đi lên cầu thang."
Lâm Dị kéo Trình Dương lại, cậu vừa thấy ánh mắt lạnh lùng của Nhậm Lê, lo lắng Nhậm Lê sẽ đánh Trình Dương.
Vương Phi Hàng nói: "Nhậm Lê, nếu như cậu lo lắng bởi vì bọn anh để cậu nghỉ ngơi mà không cho cậu nhận nhiệm vụ, vậy thì cậu sai rồi. Nội Quy Trường vẫn còn rất nhiều quy tắc chờ bổ sung cần cậu đi thăm dò, cậu không có trách nhiệm với thân thể mình, cũng giống như là không có trách nhiệm với cộng sự mình vậy."
Yết hầu Nhậm Lê giật giật, Tần Châu trầm giọng nói: "Không thoải mái à? Vậy thì đến phòng y tế xin trường cấp cậu giấy chứng nhận sức khỏe đi. Bây giờ đi luôn."
Âu Oánh hoà giải: "Nhậm Lê, em về nghỉ ngơi trước đi."
Nhậm Lê: "Đúng là có chút không thoải mái, nhưng tôi muốn tham gia cuộc họp này. Tôi muốn biết... làm thế nào để giải quyết quy tắc 8-4."
Không đợi người khác kịp nói thêm gì, Nhậm Lê bảo đảm: "Họp xong tôi sẽ nghỉ ngơi."
Trình Dương nhìn Nhậm Lê, sau đó thấp giọng hỏi Lâm Dị: "Tôi nói gì sai rồi sao?"
Lâm Dị lắc đầu: "Anh làm vậy cũng vì muốn tốt cho anh Nhậm Lê."
Trình Dương nói: "Cũng không hẳn. Chắc là vì bọn tôi từng hôn nhau, nên giờ nhìn ảnh có chút đáng thương."
Lâm Dị: "..."
Những người khác không nói gì, ánh mắt nhìn qua lại giữa Nhậm Lê và Tần Châu.
Tần Châu vừa lên tiếng, những người khác chẳng ai dám làm trái Tần Châu.
Âu Oánh suy nghĩ một chút, nói với Tần Châu: "Thời gian kết thúc thế giới Quy Tắc 8-4 ngắn, họp phục bàn hẳn cũng không dài, sau khi kết thúc cuộc họp, Nhậm Lê đi phòng y tế cũng không muộn."
Thấy Âu Oánh nổi lên đầu tiên, Vương Phi Hàng cũng nói: "Đúng đúng, anh Châu rời khỏi thế giới Quy Tắc 2-6 xong cũng tham gia họp phục bàn. Anh Châu có thể mang bệnh ra trận thì Nhậm Lê cũng có thể khắc phục đúng không?"
Nói xong, hắn điên cuồng nhìn Nhậm Lê, Nhậm Lê nói: "Chủ tịch, em có thể khắc phục."
Vương Phi Hàng lập tức nói với Tần Châu: "Anh Châu, Nhậm Lê nói em ấy có thể khắc phục."
Vương Phi Hàng vẫn cảm thấy đau lòng cho thành viên tuần tra của mình, hắn nói với Tần Châu về lý do Nhậm Lê nhận nhiệm vụ quy tắc 8-4, có lẽ là vì ôm ấp ý nghĩ muốn báo thù cho anh trai, nhưng mọi việc lại không diễn ra như mong đợi. Nhậm Lê bị quái vật lựa chọn, hiện tại đuổi người ra khỏi cuộc họp phục bàn có vẻ hơi vô nhân tính.
Tần Châu cúi đầu, lại xem tư liệu: "Tiếp tục."
Âu Oánh cũng nhìn Nhậm Lê một cái, ra hiệu Nhậm Lê ngồi xuống. Sau khi Nhậm Lê ngồi xuống, Âu Oánh nhìn Lâm Dị: "Lâm Dị, em nói tình huống đi."
"Vâng, đàn chị Âu Oánh."
Lâm Dị đứng dậy, kể lại những gì đã xảy ra trong thế giới Quy Tắc 8-4 từ góc nhìn của mình: "Lúc bọn em đến thế giới Quy Tắc 8-4 là khoảng năm giờ chiều."
Trong quá trình người tham gia tường thuật, nếu có thắc mắc và cần hỏi người tham gia, yêu cầu giơ tay biểu thị.
Người đặt câu hỏi là người phụ trách nội quy trường - Chu Trì: "Thế giới Quy Tắc 8-4 có thời gian sao?"
Lâm Dị lắc đầu: "Không có."
Chu Trì: "Vậy sao cậu biết là năm giờ chiều?"
Lâm Dị nói: "Nhìn bầu trời."
Chu Trì có chút kinh ngạc, chủ yếu là bởi vì Lâm Dị nói thời gian quá chắc chắn, cho nên cái lý do nhìn sắc trời nghe có vẻ hơi có lệ: "À, cảm ơn, tôi không có vấn đề."
Tần Châu không nhìn tư liệu trong tay nữa mà ngẩng đầu nhìn Lâm Dị.
Lâm Dị có cảm giác thời gian rất mạnh.
Lâm Dị tiếp tục: "Khung cảnh nơi em và Trình Dương lần đầu đến thế giới Quy Tắc 8-4 là một trường trung học ở thị trấn. Vì người vẫn chưa đủ nên cổng trường chưa mở, em tranh thủ thời gian đi loanh quanh thì phát hiện một nơi kỳ quái."
Mọi người chăm chú lắng nghe, Lâm Dị nói: "Bức tường có gạch rơi, bên trên là hình vẽ bậy, cỏ dại dưới chân tường cũng rất rõ ràng, nhưng khi nhìn vào bên trong khuôn viên trường thì lại không thấy gì nhiều, toàn bộ như thể được hóa lỏng vậy, mơ hồ không rõ ràng. Em định nói với Trình Dương về phát hiện này, nhưng em thấy Trình Dương cư xử kỳ lạ, luôn im lặng, hơn nữa còn không chịu nói chuyện với em."
Lâm Dị vừa nói lời này, lại có người giơ tay, là Nghiêm Dao, phụ trách kết nối với trường. Nội dung công việc của cô có nghĩa là cô không hiểu rõ thế giới Quy Tắc bằng những người khác: "Quái vật 8-4 đã chọn Nhậm Lê, tại sao Trình Dương lại có hành vi kỳ lạ?"
Lâm Dị đáp: "Bởi vì muốn tự chứng."
Trình Dương gật đầu.
Nghiêm Dao biết tự chứng, tự chứng có nghĩa là làm hoặc nói những điều mà quái vật không thể.
Nhưng cô không hiểu tại sao cách tự chứng của Trình Dương lại là im lặng.
Lâm Dị giải thích: "Anh ấy đợi người."
Nghiêm Dao: "Đợi người?"
Lâm Dị im lặng một lát rồi nói: "...Đợi anh Nhậm Lê."
Nhậm Lê nghe vậy, nhìn về phía Trình Dương, anh cũng không thể tưởng tượng được việc Trình Dương tự chứng nhận và đợi anh thì có liên quan gì đến nhau.
Nghiêm Dao lộ ra vẻ mặt kinh ngạc: "Có phải ngay từ đầu Trình Dương đã biết Nhậm Lê bị quái vật 8-4 lựa chọn rồi không?"
Vẻ mặt Lâm Dị đột nhiên trở nên phức tạp: "Không, lúc đó bọn em vẫn chưa phát hiện ra anh Nhậm Lê bị quái vật 8-4 lựa chọn. Trình Dương chỉ là chờ anh Nhậm Lê đến để hoàn thành việc tự chứng của bản thân mà thôi."
Lâm Dị biết Nghiêm Dao sẽ tiếp tục hỏi, quả nhiên, Nghiêm Dao hỏi: "Là gì?"
Lâm Dị gãi gãi mũi, hành động này khiến cậu thoáng che môi lại, khiến Lâm Dị bớt xấu hổ: "Anh Nhậm Lê vừa xuất hiện, Trình Dương liền... liền lao tới ôm lấy anh Nhậm Lê..."
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn Lâm Dị, chờ Lâm Dị nói tiếp.
Sau khi Lâm Dị dừng lại, khóe mắt cậu thoáng nhìn thấy ánh mắt của Nhậm Lê, điều này khiến lời nói tiếp theo của cậu khó mở miệng nổi, nhưng đây là một phần công việc, cho dù khó nói đến đâu, Lâm Dị cũng không thể không nói. Lâm Dị phải nói ra sự thật: "Trình Dương... cưỡng hôn anh Nhậm Lê."
Nhậm Lê: "..................."
Những người khác: "......"
Mọi người ở đây đều là tinh anh của hội sinh viên. Về phần tại sao Trình Dương lại cưỡng hôn, Lâm Dị không cần giải thích sâu, mọi người đều hiểu.
Quái vật luôn là quái vật, nó giỏi bắt chước nhưng không hiểu được cảm xúc của con người. Trình Dương chưa bao giờ hôn con trai nên mới hôn Nhậm Lê trong thế giới Quy Tắc 8-4.
Điều này chứng tỏ cậu ta không phải quái vật.
Vương Phi Hàng nói: "Hay đấy, Trình Dương, cách này mà cũng nghĩ được."
Trình Dương nói: "Hầy, còn không phải do anh Lâm Dị..."
Trong lòng Lâm Dị run lên, vội vàng ngắt lời Trình Dương, lời nói bay nhanh như gió: "Bọn em phát hiện phản ứng của anh Nhậm Lê không đúng, bọn em đoán anh Nhậm Lê là quái vật 8-4. Sau đó, mọi người tập hợp lại, bọn em tiến vào trong trường. Trong trường có rất nhiều phòng học không mở được cửa, bọn em đi tới lớp 2-1 của trường trung học Báo Hương, tiến vào trong phòng thì thấy một nữ giáo viên đứng trên bục giảng đếm số người..."
Lâm Dị âm thầm quan sát biểu cảm của những người khác, thấy chuyện này đang làm lu mờ chính mình, cậu vừa mới thở phào nhẹ nhõm, đang định tiếp tục tường thuật thì khóe mắt thoáng nhìn thấy Tần Châu.
Tần Châu lại cúi đầu xem tư liệu, chỉ là khoé miệng nở ra một nụ cười.
Lâm Dị: "..."
"Mèo đen sinh ra tà ác, dùng phương pháp của Tôn Tịnh Văn để trả thù mọi người."
Lâm Dị kể cho mọi người nghe về toàn bộ thế giới Quy Tắc 8-4, cậu do dự một chút rồi mới nói: "Bác gái trong phòng thư viết dòng thứ hai 'muốn sống thì truyền đi' ở thư nguyền rủa, nếu không có nội dung bác ấy tiết lộ, rất khó để có thể đoán được quy tắc tử vong thứ hai. Không thể tin nổi là quái vật lại tiết lộ quy tắc tử vong cho người tham gia. Em có khuynh hướng cho rằng bác gái trong phòng thư vẫn luôn là một tồn tại tốt đẹp trong ký ức của mèo đen, cho nên sau khi trở thành quái vật, nó vẫn nhớ rõ điều này, nên cũng không hoàn toàn phỉ báng bác gái trong phòng thư ở thế giới Quy Tắc 8-4. Qua đó, em cảm thấy quái vật không nhất thiết phải bị những cảm xúc tiêu cực xấu xa điều khiển hoàn toàn, cũng có khả năng sinh ra ý chí của riêng mình."
Mọi người nghe Lâm Dị nói xong, Âu Oánh nhìn Tần Châu hỏi: "Anh Châu, em có một số ý kiến."
Tần Châu nói: "Ừ."
Âu Oánh nói: "Trước kia có quái vật 4-4 chủ động nói tuyến chính, bây giờ có quái vật 8-4 tiết lộ quy tắc tử vong. Cộng với giả thuyết quy tắc 0-1 của đàn anh Lục, em nghĩ quy tắc 0-1 sở hữu áp đảo những quy tắc trên, mặt khác những quy tắc đó phải làm nô lệ của nó, chịu áp bức từ nó."
Lâm Dị siết chặt lòng bàn tay, cậu nghĩ tới chuyện mèo đen lăn lộn lộ ra bụng, liền nói nhiều hơn một chút.
Bây giờ xem ra lời nói dư thừa quả thực vẫn là dư thừa.
Tần Châu nói: "Quá ít căn cứ, dòng thứ hai trong thư nguyền rủa cũng có thể khiến người bị nguyền rủa nhiều hơn. Đây chỉ là quy tắc trung cấp, quái vật trung cấp khi sáng lập ra thế giới Quy Tắc phạm sai lầm là chuyện bình thường."
Lời Tần Châu nói cũng không phải không có lý, hiện tại vẫn chưa có chứng cứ xác thực chứng minh quy tắc 0-1 tồn tại.
Âu Oánh không nói về đề tài quy tắc 0-1 nữa, nhìn Trình Dương: "Trình Dương, nói cho chị biết em đã nhìn thấy gì."
Trình Dương nhịn không được, lập tức nói: "Lúc đến điểm thả người, em liền suy nghĩ làm sao để tự chứng..."
Nhậm Lê đứng lên: "Chủ tịch, tôi thấy không khỏe, về trước."
Tần Châu: "Ừ."
Sau khi Nhậm Lê rời đi, Âu Oánh quay đầu nhìn Trình Dương: "Tại sao em lại chọn Nhậm Lê?"
Trình Dương nói: "Thật ra cũng không phải, chẳng qua là lúc đó anh Nhậm Lê xuất hiện, nếu là một người đàn ông khác xuất hiện thì em cũng hôn. Hết cách rồi, tình thế cấp bách, tất cả là vì mạng sống mà."
Âu Oánh cười nói: "Tiếp tục đi."
"Vâng." Trình Dương nói: "Em đâu ngờ rằng anh Nhậm Lê cũng là lần đầu hôn con trai chứ. Vốn em tự chứng là cũng nhân tiện muốn kiểm tra phản ứng của anh Lâm Dị, nhưng ai ngờ lại kiểm tra luôn quái vật 8-4. Thực ra đầu tiên em cũng chưa trực tiếp hôn môi mà mới hôn trán anh Nhậm Lê thôi..." Trình Dương chỉ vào trán mình rồi nói: "Phản ứng của anh Nhậm Lê lúc đó không đúng, đáng lẽ anh ấy nên đẩy em ra khi bị cưỡng hôn, nhưng anh ấy lại không làm vậy. Em chưa dám trực tiếp kết luận anh Nhậm Lê bị quái vật 8-4 chiếm hữu nên hôn thêm lần thứ hai... Mẹ kiếp, lần thứ hai làm em sợ chết khiếp..."
Ngoài cửa, Nhậm Lê dựa vào tường, nghe bên trong kể chuyện.
Người anh không còn nhiều sức nhưng vẫn hung dữ lau môi mình.
Sau đó anh quay người bỏ đi.
Trong phòng họp, Trình Dương vô cùng chân thành nói: "Em cũng biết hành vi của mình chẳng khác gì đóng vai một thằng lưu manh, một ngày nào đó em nhất định sẽ đến tận cửa xin lỗi anh Nhậm Lê..."