Lâm Dị nhìn chằm chằm vào cửa hàng này, vì từ khóa mấu chốt 'quái vật cao cấp' và 'hấp dẫn', cậu nhất thời không biết hiện tại phải làm gì. Quay đầu nhìn về phía Tần Châu, Tần Châu cũng đang cau mày suy nghĩ.
Phát hiện Lâm Dị nhìn sang, Tần Châu lên tiếng nhẹ nhàng hỏi cậu: "Cùng nhau?"
Trái tim Lâm Dị đột nhiên nhảy dựng lên.
Cậu biết Tần Châu đang lo lắng điều gì. Đây là quái vật cao cấp, độ nguy hiểm và độ khó hẳn cũng không thấp chút nào. Quan trọng nhất là bọn họ chỉ có duy nhất một ngày, không, thậm chí còn không đủ một ngày, bọn họ còn phải quay trở lại trường, quay trở lại trường còn tiêu phí thêm thời gian nữa.
Nếu thời gian còn lại bọn họ không thể thoát thân, chưa chắc có chết trong tay con quái vật này không, nhưng chắc chắn bọn họ sẽ bị trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên giết chết.
Thời gian khiến tình huống hiện tại càng thêm khó giải quyết.
"Vâng." Lâm Dị không chút do dự gật đầu: "Cùng nhau ạ."
Tần Châu cười một cái, dường như đã đoán trước được câu trả lời của Lâm Dị.
Khóa xe xong, hai người đi bộ đến cửa hàng thoát khỏi mật thất.
Lúc đi ngang qua tấm poster, Lâm Dị liếc nhìn nó. Một số người trên poster trợn mắt, còn một số người lại nhắm hai mắt.
Cửa hàng này không to. Nó nằm giữa hai cửa hàng lớn. Cần phải đi lên một cầu thang hẹp đến tầng hai thì mới tính là tới được cửa hàng.
Lâm Dị đi theo Tần Châu, cậu nhìn về phía trước, nhìn thấy phía trước có người bị người hấp dẫn đến đây, Lâm Dị quay đầu nhìn phía sau, liền thấy phía sau cũng có người.
Chẳng trách Tần Châu có thể trực tiếp đánh giá đây là quái vật cao cấp, cho dù là quái vật 2-6 tồn tại mười năm, hay quái vật 4-4 một lúc kéo con mồi vào nhiều nhất cũng chỉ mười mấy người, nhưng Lâm Dị ước tính ở chỗ này cả trước và sau cũng phải hơn hai mươi người.
Tần Châu kéo cậu nhìn về phía hắn: "Đừng nhìn đông ngó tây nữa."
Quái vật cao cấp rất thông minh, nếu nó ẩn náu trong số những người tham gia như quái vật thông thường, việc Lâm Dị tìm kiếm manh mối có thể trực tiếp dẫn đến việc cậu bị quái vật nhắm tới.
Lâm Dị nhỏ giọng đáp lại, ngoan ngoãn để Tần Châu dẫn lên tầng hai.
Hai người cứ như vậy nắm tay nhau, thỉnh thoảng lại có người nhìn về phía họ.
Lâm Dị đỏ mặt nhận ra một điều, những người bước vào cửa hàng này không hề bị thao túng. Họ vẫn giữ được khả năng suy nghĩ độc lập, có lẽ giống với việc xúc động tiêu dùng, hiện tại bọn họ bị cảm giác xúc động này chiếm lấy não.
Ngoại trừ điều đó, bọn họ vẫn có thể dùng điện thoại bình thường.
Lâm Dị liếc nhìn màn hình điện thoại của cô gái bên cạnh.
Cô gái đang nói chuyện với người khác trên WeChat.
【Chị, em đợi chị gần một tiếng rồi, sao chị vẫn chưa tới? 】
Cô gái gõ chữ.
【Chị đang đi escape room】
【? ? ? 】
【? 】
【Không phải chị mắc chứng sợ giam cầm à? Em nhớ nhầm rồi sao? 】
【Em nhớ không nhầm, nhưng tự dưng chị muốn chơi thôi】
【? Không phải chứ, bọn mình đã hẹn đi xem phim từ trước rồi mà? Phim sắp bắt đầu rồi đó】
【Lần sau đi, hôm nay chị muốn chơi escape room】
【......】
Lâm Dị rời mắt, nhìn cô gái trẻ bán vé ở quầy lễ tân.
Khi có khách đến, cô gái trẻ ở quầy lễ tân đứng dậy nói: "Xin chào, bạn muốn chơi phó bản nào?"
Lâm Dị cảm giác được tay mình bị ấn một chút, quay đầu nhìn Tần Châu.
Tần Châu khẽ lắc đầu, lúc này không có người lên tiếng, hắn ra hiệu Lâm Dị không nên mở miệng trước.
Nữ lễ tân không hề ngạc nhiên mà giới thiệu với những vị khách đang muốn chen chúc ở sảnh: "10 giờ 30 sẽ có 《Học viện Tu Thân》, đây là phó bản đứng đầu của cửa hàng, mọi người có muốn xem một chút không?"
Nói xong, nữ lễ tân phát cho mọi người một tờ giới thiệu của《Học viện Tu Thân》
Lúc Lâm Dị nhận được tờ giới thiệu, cảm giác bài xích càng thêm mãnh liệt, vì thế Lâm Dị lập tức ngẩng đầu nhìn Tần Châu.
Cậu cảm thấy bài xích, trong khi Tần Châu lại cảm thấy bị thu hút.
Có điều Tần Châu vẫn có thể khống chế được xúc động trong lòng, nhưng những người khác lại không thể khống chế được, chen lấn xô đẩy: "Tôi muốn chơi cái này."
Nữ lễ tân dường như đã quen với sự hoan nghênh của《Học viện Tu Thân》, cũng không ngạc nhiên trước sự nhiệt tình của khách hàng: "Được được, mọi người đừng chen lấn, số lượng không hạn chế, mọi người đều có thể chơi."
'Số lượng không hạn chế'.
Lâm Dị nhìn thấy Tần Châu vì những lời này mà lông mày nhíu chặt lại.
Nữ lễ tân lại nói: "Xin hãy xếp hàng và thanh toán tại đây."
Lâm Dị nghe thấy câu này, không khỏi bắt chước Tần Châu, nhíu mày.
Sau đó cậu nghe thấy bên cạnh có tiếng cười khẽ, Tần Châu cúi đầu nhìn cậu: "Tôi có tiền."
Lâm Dị trầm mặc một lát, nói: "A."
Cậu cảm thấy mình vừa làm được một chuyện vui, vui đến nỗi có thể làm tâm tình Tần Châu nhẹ nhõm hơn hẳn.
Cũng khá tốt.
Lâm Dị nghĩ.
Hàng đợi nhanh chóng được hình thành, xếp cuối là Lâm Dị và Tần Châu.
Không phải là không vội, nhưng vội cũng vô dụng, cửa hàng này rõ ràng là muốn một lần cắt xong rau hẹ.
Có điều thanh toán rất nhanh, thoáng cái đã đến lượt bọn họ.
Điện thoại của bọn họ không thể sử dụng bên ngoài trường Đại học Kỹ thuật Phi tự nhiên, bởi vì là những người bị thế giới bên ngoài lãng quên, thẻ điện thoại của họ đã sớm bị hủy từ lâu, vì không thể sử dụng nên không thể thanh toán bằng điện thoại như người bình thường được.
Tần Châu rút ví, lấy ra mấy tờ một trăm tệ đưa cho nữ lễ tân.
Lâm Dị ở bên cạnh lặng lẽ quan sát. Nữ lễ tân vẫn đang thu phí bình thường, vẻ mặt cũng rất bình thường. Cậu suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Cho hỏi, chị có chơi cùng bọn em không ạ?"
Nữ lễ tân nhầm tưởng là Lâm Dị đang rủ cô, mỉm cười từ chối cậu: "Không được, tôi vẫn còn công việc."
Nói xong, cô tìm được một ít tiền lẻ trả lại cho Tần Châu.
Lâm Dị: "Xin lỗi, làm phiền rồi."
Tần Châu nhét tiền lẻ vào ví, kéo Lâm Dị đi sang một bên.
Bên kia cũng có một vài nhân viên công tác đi tới, tổ chức chuẩn bị cho những người chơi đã nộp phí.
Yêu cầu thu điện thoại, và một vài điều cần chú ý.
Lâm Dị quan sát nhân viên công tác, nói với Tần Châu: "Trông bọn họ đều có vẻ bình thường."
Tần Châu nhìn xung quanh nói: "Ừ."
Sau đó hắn cúi đầu gửi tin nhắn cho Âu Oánh, đề phòng đột nhiên mất liên lạc, Âu Oánh sẽ phải phái người đi tìm hắn.
Tần Châu gửi tin nhắn, Lâm Dị cúi đầu suy nghĩ.
Nói cách khác, nữ lễ tân và các nhân viên khác cũng giống cậu, đều không có hứng thú muốn chơi trò chơi.
Có hai lý do dẫn đến việc không có hứng thú. Thứ nhất, các nhân viên ở đây có hoàn cảnh giống với cậu ở một khía cạnh nào đó. Có thể là cha mẹ bị dị hoá, hoặc cũng có khả năng khác, đến nay bản thân cậu vẫn chưa rõ bản thân rốt cuộc là con người hay là thứ gì khác...
Thứ hai là con quái vật không lựa chọn bọn họ làm con mồi.
Hai lý do này vừa đưa ra đã có ngay kết quả.
Nhân viên công tác không chỉ dừng lại ở một người, vì số lượng người đông nên khả năng là nguyên nhân đầu tiên dẫn đến việc không có hứng thú là vô cùng thấp.
Nguyên nhân thứ hai là quái vật không chọn nhân viên công tác ở đây làm con mồi.
Tại sao quái vật lại không chọn nhân viên ở đây làm con mồi của nó? Lâm Dị cũng không đưa ra giả thuyết nữa. Trò chơi sắp bắt đầu rồi, cậu chuẩn bị bước vào thế giới do quái vật sáng lập, không thể nào đi tìm manh mối để chứng minh giả thuyết của mình được.
Nhân viên công tác đi đến trước mặt bọn họ: "Xin chào, yêu cầu anh tạm thời giao điện thoại."
Tần Châu đã nói chuyện xong với Âu Oánh, tắt điện thoại rồi đưa cho nhân viên.
Lâm Dị nhanh chóng lấy điện thoại ra đưa cho nhân viên.
"Cảm ơn đã phối hợp."
Nhân viên nói: "Năm phút nữa sẽ có người đưa hai anh tiến vào mật thất, hiện tại hãy ở đây nghỉ ngơi một chút."
Tần Châu không nói gì, Lâm Dị đáp: "Được, cảm ơn."
Sau khi nhân viên rời đi, Tần Châu nhìn Lâm Dị, nói với cậu: "Nhóc thiên tài, đừng nổi bật quá."
Lâm Dị gật đầu, Tần Châu đưa tay xoa đầu cậu, trong năm phút, việc duy nhất hắn làm trong suốt thời gian đó chính là vò tóc cậu rối rồi lại xoa đầu cậu.
Năm phút sau, nhân viên đưa người chơi tiến vào mật thất xuất hiện.
Bởi vì có rất nhiều người , nhân viên công tác cầm loa trên tay, nói: "Trước khi tiến vào mật thất, để tôi giới thiệu cho mọi người bối cảnh của 《Học viện Tu Thân》."
Mọi người đều ngẩng đầu nhìn về phía nhân viên.
" Học viện Tu Thân là một học viện khép kín, mục đích là để tạo ra những đứa trẻ ngoan ngoãn nhất. Phàm là đứa trẻ nào vào Học viện Tu Thân, dù có yêu sớm, trốn học, học kém, nghiện mạng xã hội... mọi hành vi liên quan đến nổi loạn chỉ cần ở Học viện Tu Thân vài tháng đến một năm là có thể được sửa chữa hoàn toàn, đến lúc đó đứa trẻ trả lại cha mẹ sẽ là một đứa trẻ rất ngoan ngoãn, nghe lời. Tất nhiên, Học viện Tu Thân có thể đảm bảo phương pháp dạy bảo đứa trẻ, tuyệt đối không phải phương pháp bạo lực về thể xác."
Những lời này của nhân viên công tác khiến người chơi xôn xao.
"Không phải bạo lực thể xác?"
"Vậy thay đổi tính cách của một đứa trẻ hư kiểu gì chứ?"
Nhân viên mỉm cười, nói: "Điều này yêu cầu các bạn khám phá."
Nói xong, người này lại nói: "Mà bạn, hôm nay sẽ bị đưa đến Học viện Tu Thân ..."