Trần Tiến Nam sợ hãi vội vàng quay người lại, ba người nhanh chóng đi qua hành lang xuống dưới tầng một căn biệt thự.
Sắc mặt bình tĩnh của Âu Oánh giờ đây chỉ còn vẻ lo lắng, mặc dù cô tạm thời đổi ý không phục bàn, nhưng dẫu sao tấm màn che kia cũng đã bị chọc thủng mất rồi.
Sau khi Chu Càn nhìn thấy vẻ mặt của Trần Tiến Nam đã hoàn toàn chắc chắn Tần Châu chính là quái vật 2-6. Cậu ta quen biết Trần Tiến Nam từ lâu nhưng đây là lần đầu tiên Chu Càn thấy Trần Tiến Nam sợ hãi như vậy .
Vì thế Chu Càn không nhịn được bèn hỏi lại: "Chị Âu Oánh, rốt cuộc chuyện gì xảy ra vậy ạ?"
Tại sao việc phục bàn tự nhiên lại biến thành cái bẫy chứ?
Âu Oánh hít sâu một hơi, đúng thật cô cho rằng nếu quái vật 2-6 là Tần Châu thì việc phục bàn sẽ không hề đơn giản chút nào, cho nên cô cũng đặc biệt gọi Trần Tiến Nam và Chu Càn đi theo mình. Chỉ là cô không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này, nhưng Âu Oánh cảm thấy điều này hết sức bình thường.
"Mục đích của việc quái vật giết người là để đảm bảo sự tiếp diễn trong Thế giới Quy tắc. Quái vật 2-6 giết chết La Diệc vì nó muốn suy nghĩ của chúng ta thêm rối loạn. Nếu chúng ta đào sâu hơn sẽ nhận thấy, mục đích của nó là duy trì trật tự Thế giới Quy tắc 2-6 sao cho không bị bại lộ." Âu Oánh giải thích với Trần Tiến Nam và Chu Càn: "Nhưng nó giết Lâm Dị thì được lợi ích gì chứ? Quái vật 2-6 là anh Châu. Chẳng lẽ nó ngu ngốc đến mức nghĩ rằng chỉ có một mình Lâm Dị biết danh tính của nó thôi sao? Tưởng Lâm Dị sẽ giúp nó giữ bí mật hay gì? Không thể như vậy. Nếu nó thực sự muốn giết người để tiếp tục che giấu danh tính của mình, nó không chỉ giết mỗi Lâm Dị, mà nên giết thêm chị và Trình Dương, vì hai người bọn chị ở chung phòng với Lâm Dị mà."
"Anh Châu có rất nhiều cơ hội để giết bọn chị. Ví như anh ấy có thể ra tay vào hồi sáng, lúc mà chị với Trình Dương đi tìm Lâm Dị. Hoặc ở ván chơi An Khoa, anh ấy có thể lợi dụng bóng tối để giết bọn chị mà người không biết, quỷ không hay. Dù sao chị và Trình Dương cũng chẳng nhìn thấy gì hết. Nhưng anh ấy lại đi bật đèn chứ không động tay động chân gì cả." Âu Oánh nói: "Lúc đấy chị còn tưởng anh ấy vẫn đang diễn đó, cho đến khi chị thấy những nốt đỏ trên mặt anh ấy . "
Tần Châu không thèm che đi nốt đỏ trên mặt, đó là vết loét khi da tiếp xúc với thủy ngân gây ra, nếu Tần Châu muốn che giấu thân phận, lẽ ra hắn nên chọn từ chối mở cửa, chứ không phải để ba người họ ngang nhiên vào phòng như vậy.
Vì thế Âu Oánh lập tức nhận ra Tần Châu không hề có ý định che giấu thân phận. Khoảnh khắc đó, bỗng chốc cô nhớ tới La Diệc. Sau khi Tần Châu giết La Diệc, thay vì vứt xác anh đi, hắn lại để công khai cho mọi người biết rằng La Diệc đã chết.
Nhưng bây giờ bọn họ vẫn chưa rõ Lâm Dị còn sống hay đã chết, mọi người vẫn ôm hi vọng, nếu chưa tận mắt thấy thi thể của Lâm Dị, bọn họ sẽ tin rằng Lâm Dị còn sống, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.
Chỉ cần Âu Oánh giữ vững hi vọng như vậy, đương nhiên cô sẽ không mắc câu của hắn rồi.
Tần Châu muốn lợi dụng sự lo lắng của Âu Oánh dành cho Lâm Dị, khiến đầu óc cô rơi vào trạng thái bốc đồng. Những nốt đỏ trên mặt hắn giống như đang cho Âu Oánh một lời khẳng định, hắn chính là quái vật 2-6, nếu muốn cứu Lâm Dị thì đừng chần chừ nữa, mau chóng phục bàn đi.
Khóe mắt Âu Oánh hơi ửng hồng, cô mừng vì bản thân đã phản ứng kịp thời trong khoảnh khắc quan trọng đó, nếu không, hậu quả ra sao thì đúng là khó có thể tưởng tượng được.
Nhưng cô vẫn ôm hi vọng rằng chắc chắn Lâm Dị chưa chết, cậu chỉ bị Tần Châu nhốt ở đâu đó thôi.
Trần Tiến Nam và Chu Càn kinh ngạc nhìn nhau, Chu Càn hỏi: "Chị Âu Oánh, vậy giờ chúng ta..."
"Phải thận trọng hơn trước." Âu Oánh nói.
Tần Châu đã biết mình bị bại lộ, còn bọn họ thì nhận ra tuyến chính trong tay chỉ là một cái bẫy, hiện tại thế cân bằng giữa họ và Tần Châu đã bị phá vỡ, mất đi điều đó, quan hệ của hai bên sẽ càng thêm căng thẳng, khó nhằn và đáng sợ hơn . Không ai đảm bảo được Tần Châu sẽ làm gì trong hoàn cảnh như này.
Trần Tiến Nam rùng mình khi nhớ lại vẻ mặt u ám của Tần Châu lúc đứng ở hành lang: "Tuyến chính sai rồi, vậy phải làm lại từ đầu sao..."
Âu Oánh đang định nói gì đó thì giọng nói ngạc nhiên của Trình Dương từ trong bếp vang lên: "Đệt mẹ, đệt mẹ, đệt mẹ, anh Lâm Dị của tôi ơi, đệt mẹ, anh vẫn còn sống! Đệt mẹ. "
Trình Dương kích động đến mức ăn nói vô tri luôn rồi.
Tảng đá lớn đè nặng trong lòng Âu Oánh đột nhiên rơi xuống, cô đưa tay dụi mắt, mu bàn tay cảm thấy ươn ướt: "Vào xem thử."
Ba người họ chạy lon ton vào phòng bếp, Trình Dương rơi vào trạng thái xuất thần, điên cuồng lắc lắc cánh tay Lâm Dị để bày tỏ cảm xúc.
"Vừa rồi tôi nghe thấy có tiếng động trong phòng bếp, lục tung cái biệt thự này rồi vẫn không thấy anh đâu, bọn tôi cũng chạy tới nhà bếp mấy lần rồi đấy, mà chẳng thấy anh, anh ở đâu vậy chứ?" Trình Dương kích động hỏi.
Lâm Dị vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, Trình Dương đỡ cậu ngồi trên sàn nhà, vốn định kêu Trình Dương dẫn mình đi ngăn cản Âu Oánh, nhưng lúc cậu ngẩng đầu thì đã thấy Âu Oánh ở đây rồi. Bấy giờ, Lâm Dị mới chỉ về phía tủ lạnh.
Mọi người nhìn về phía ngón tay của cậu, Trình Dương nổi cả da gà: "Đậu má."
"Trình Dương." Sau khi Âu Oánh nhìn sang tủ lạnh, nỗi sợ hãi còn sót lại trong lòng càng trở nên rõ ràng hơn, cô biết Lâm Dị ở trong tủ lạnh lâu như vậy chắc chắn không dễ chịu chút nào, Âu Oánh ngăn Trình Dương đang sốt sắng muốn hỏi thăm Lâm Dị lại, nói: "Đưa Lâm Dị đi nghỉ ngơi trước đã."
Trình Dương: "À, vâng, vâng."
Sau đó cậu ta lại nói: "Anh Lâm Dị, anh cần tôi cõng không?"
Lâm Dị lắc đầu: "Chân tôi vẫn đi được."
Âu Oánh nói: "Trình Dương, vậy em đỡ Lâm Dị nhé."
Trình Dương: "À, vâng, không vấn đề ạ."
Ngoại trừ Diệp Quỳnh, những người khác đều đang ở trong bếp, ả váy đỏ cũng vậy. Chỉ là mọi người đều nóng lòng muốn cứu người nên ai để ý tới ả cả.
Âu Oánh nhìn thoáng qua ả váy đỏ, cô phát hiện ánh mắt của ả khóa chặt lên người Lâm Dị.
Âu Oánh suy nghĩ một chút, sau đó nói với những người khác: "Đi cùng nhau hết đi."
Cô nghĩ Lâm Dị chắc đã phát hiện ra gì đó rồi, nhưng cho dù Lâm Dị không biết gì thì họ vẫn tò mò về chuyện xảy ra giữa cậu và Tần Châu.
Sau khi những người khác theo Lâm Dị và Trình Dương ra khỏi phòng bếp, Âu Oánh hỏi ả váy đỏ: "Bữa trưa vẫn chưa chuẩn bị xong à?"
Ả váy đỏ quay sang trừng mắt với Âu Oánh.
Âu Oánh nói: "Nếu chưa chuẩn bị xong thì thôi, giờ cũng quá giờ ăn trưa rồi, không cần gọi bọn tôi đâu."
Ả váy đỏ chẳng ừ hử gì, Âu Oánh cũng quay người rời khỏi phòng bếp.
Sau khi Âu Oánh trở về phòng, Trần Tiến Nam và Chu Càn cũng vừa đúng lúc dẫn Diệp Quỳnh tới.
Thấy Âu Oánh nhìn Diệp Quỳnh, Lâm Dị nói: "Em bảo hai đàn anh đưa anh Diệp Quỳnh tới đây đấy."
Âu Oánh gật đầu, bây giờ cô càng chắc chắn hơn, Lâm Dị đã phát hiện ra gì đó rồi.
"Chị Âu Oánh, chị không phục bàn sao?" Mặc dù Thế giới Quy tắc 2-6 vẫn đang diễn ra, Lâm Dị cũng đoán được Âu Oánh đã kịp thời phản ứng lại và không bị cắn câu, nhưng cậu muốn xác nhận lại lần nữa cho chắc
"Để như này sẽ thoải mái hơn." Âu Oánh đi tới, đặt một chiếc gối lên phía sau Lâm Dị đang ngồi tựa lưng vào đầu giường, sau đó cô nhìn mọi người đang đứng một bên, rồi quay sang nhìn Lâm Dị: "Chị không."
Cô tường thuật lại những phân tích của mình, Trình Dương nghe xong lộ ra vẻ bối rối: "Trời mẹ, nguy hiểm thật đấy."
Sau khi nói xong, Âu Oánh hỏi Lâm Dị: "Chị nói đúng không?"
Lâm Dị trả lời: "Đàn chị siêu thật đấy."
Âu Oánh cười khổ nói: "Nếu chị mà giỏi vậy thì đã không để em gặp nguy hiểm rồi."
"Đấy là vấn đề của em thôi." Lâm Dị ngượng ngùng nói: "Không liên quan gì đến đàn chị hết."
"Họ tò mò chuyện của em lắm đấy, kể cho bọn họ biết đi." Âu Oánh lại cười.
Trình Dương vội vàng gật đầu: "Phải rồi, sao anh lại bị nhốt trong tủ lạnh chứ?"
Lâm Dị đáp lời: "Đêm qua em đụng phải quái vật 2-6. Em có một tật xấu, mỗi khi căng thẳng quá độ sẽ quên mất một số việc. Cho nên em đã quên mất chuyện mình từng giáp mặt với đàn anh trước đó."
Cậu kể cho mọi người nghe những chuyện đã xảy ra trong bếp tối qua, nhưng lại giấu đi sự xuất hiện của 'nó'.
Lâm Dị nói: "Cho nên sáng nay em lại đụng phải đàn anh, em chưa kịp phòng thủ gì đã bị anh ấy đánh lén rồi."
Tất cả mọi người nghe Lâm Dị tường thuật xong đều cảm thấy ngàn cân treo sợi tóc, Âu Oánh nói: "May mà Trình Dương tìm thấy em đấy."
Trình Dương vội vàng nói: "Đâu có, lúc ba người bọn em quay lại phòng bếp, anh Lâm Dị đã ra khỏi tủ lạnh rồi." Vừa nói, Trình Dương vừa gõ vào đầu mình: "Mẹ kiếp, đầu óc của em, rõ là em nghe thấy có tiếng động, nhưng không nghĩ tới chuyện mở cửa tủ lạnh kiểm tra."
Âu Oánh sửng sốt một chút: "Là... ả váy đỏ thả em ra?"
Lâm Dị gật đầu: "Vâng."
Chu Càn khó hiểu: "Hóa ra ả váy đỏ đứng về phía chúng ta à!"
Trần Tiến Nam và Tô Thiên Lạc lại có ý kiến trái ngược với Chu Càn: "Chắc không phải đâu. Nếu cô ta đứng về phía bọn mình thì đã không chơi cái trò An Khoa kiểu vậy rồi. Rõ ràng cô ta muốn mình chết hết mà."
Lý Đãng trực tiếp hỏi Lâm Dị: "Sao cô ta lại thả em ra?"
Lâm Dị nói: "Em phân tích lại tuyến chính."
Nhắc đến 'tuyến chính', Trần Tiến Nam và Chu Càn không khỏi nhích lại gần Lâm Dị một chút, vừa rồi họ còn đang ủ rũ vì tưởng phải tìm tuyến chính lại từ đầu, nhưng không ngờ Lâm Dị đã suy luận ra rồi.
Âu Oánh nói: "Chúng ta không cần đi ăn trưa nữa đâu, em cứ thong thả đi, đừng lo lắng quá."
"Được." Lâm Dị nghiêng đầu ho khan một tiếng, sau đó nói: "Chắc chắn ả váy đỏ đã mời bạn bè mình đến nhà để chơi một trò chơi tâm linh nào đó. Trong lúc đang chơi thì xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, đã khiến ả váy đỏ thỏa thuận với một người ngoài giết chết nhóm bạn của mình."
"Trò chơi An Khoa có lựa chọn 'Một con lệ quỷ hung tợn hơn cả đang ở trong biệt thự'. Chắc hẳn, 'Con lệ quỷ' này là người đã thỏa thuận với ả váy đỏ. Hắn là người chết nhưng đêm hôm trước lại không xuất hiện, điều đó có nghĩa hắn chết ở bên ngoài căn biệt thự. Nhưng đồng thời hắn cũng tồn tại ở đây, tức là cái chết của hắn nhất định có liên quan đến căn biệt thự này. Cho nên 'chết bên ngoài nhưng lại hiện diện ở bên trong căn biệt thự' có thể giải thích là, hắn đã hợp tác với ả váy đỏ giết chết 12 người bạn kia, sau đó bị bắt và bị kết án tử hình. Chỉ như vậy, cái chết của hắn mới có thể liên quan đến căn biệt thự này."
Lâm Dị cố gắng nói chi tiết nhất có thể, sau đó hỏi Trình Dương: "Anh Trình Dương, anh hiểu được những gì tôi nói không?"
Trình Dương có chút bất ngờ gật đầu, Lâm Dị lại tiếp tục nói, nếu Trình Dương hiểu được thì những người khác sẽ hiểu được thôi.
"Không thể có chuyện ả váy đỏ muốn giết chết bạn bè mình ngay từ đầu được. Chắc chắn có tai nạn ngoài ý muốn xảy ra trong lúc chơi trò chơi tâm linh kia. Vụ tai nạn này khiến bạn bè cô ta cho rằng cô ta đã chết, thậm chí cái chết đó còn liên quan tới họ. Nhưng rồi sự thật là ả váy đỏ không chết mà quay lại xuất hiện trước mặt bọn họ. Điều này được chứng minh bằng quy tắc tử vong 'tin rằng trên đời này có ma quỷ', dù bọn họ đã chết rồi trở thành linh hồn vất vưởng trong biệt thự, họ vẫn không muốn tin vào điều đó, hoặc nói cách khác, bọn họ không dám tin ả váy đỏ đã biến thành quỷ rồi tới kết liễu mạng sống của họ." Lâm Dị tiếc nuối: "Nhưng tai nạn ngoài ý muốn này là gì mà khiến ả váy đỏ hợp tác với người khác giết chết nhóm bạn của mình. Em vẫn chưa tìm được manh mối chứng minh cho suy đoán đó."
Âu Oánh nói: "Không sao, em cứ nói trước đã."
Lâm Dị tiếp tục: "Vì chuyện cô ta giả chết có liên quan đến bạn bè, cho nên có thể cô ta đã bị bạn bè phản bội."
Đây là vấn đề khá dễ đoán, hầu hết mọi người trong phòng đều nghĩ như vậy.
Lâm Dị nói xong lại bổ sung thêm: "Phản bội chỉ là một suy đoán mơ hồ, tại sao ả váy đỏ lại bị phản bội, tại sao đột nhiên lại có thêm một người nữa, tại sao ả váy đỏ lại đạt được thỏa thuận với người kia? Chúng ta vẫn chưa có đủ manh mối để làm sáng tỏ những điều này."
Lý Đãng bỗng nhiên nói: "Em nói bọn họ đang chơi trò chơi tâm linh nhỉ. Có khi nào kẻ này là con quỷ được ả váy đỏ triệu hồi không? Cho nên bạn bè của ả không quan tâm đến sự sống chết của ả váy đỏ nữa."
Tô Thiên Lạc vặn lại: "Không thể nào, không phải Lâm Dị nói rồi sao? Ả váy đỏ là người yêu thích chủ đề tâm linh, mà bản thân trò chơi vốn là triệu hồi quỷ mà. Nếu ả váy đỏ mà triệu hồi được thật, thì lại chẳng sướng run người ấy chứ. Còn ngộ nhỡ ả váy đỏ là Diệp công thích rồng (*), thì chả lẽ mình ả sợ quỷ còn bạn bè ả không sợ sao? Lúc đó ai rảnh mà cứu ả nữa, lo thân mình chạy trốn chưa xong. Vì chuyện đó mà ả váy đỏ đổ lỗi cho bạn bè mình thì vô lý quá."
(*): chỉ ra vẻ yêu thích bên ngoài, còn thực chất bên trong thì không
Chu Càn tán thành với Tô Thiên Lạc: "Nếu là quỷ được triệu hồn, thì sao nó lại giết chết 12 người kia, chỉ chừa ả váy đỏ ra chứ?"
Lý Đãng nói: "Nếu như ả váy đỏ cũng là quỷ thì sao?"
Lâm Dị lắc đầu nói: "Không phải."
Trước đây cậu từng suy đoán ả váy đỏ là con người vì ả có thể dùng đũa để ăn, giờ cậu đã có bằng chứng trực quan hơn: "Lúc cô ta kéo em ra khỏi tủ lạnh, em có chạm vào cô ta."
Mặc dù lạnh lẽo nhưng vẫn là một thực thể khác hẳn với sự tồn tại của những con quỷ hồn mà họ gặp vào hai đêm trước.
Lý Đãng bị thuyết phục: "Mẹ kiếp, vậy rốt cuộc chuyện quái gì đã xảy ra."
Âu Oánh ở một bên im lặng hồi lâu, sau đó cô nhìn Lâm Dị: "Ván chơi An Khoa ngày hôm nay, ả váy đỏ đã cho con lệ quỷ kia xuất hiện rồi."
Lâm Dị không bất ngờ lắm, cậu đã sớm dự đoán được, nếu ả váy đỏ đã đưa ra lựa chọn này, ả sẽ cố gắng khiến cho con quỷ kia xuất hiện.
Trình Dương ở bên cạnh cậu run rẩy nói: "Anh Lâm Dị, anh không biết trong trò chơi An Khoa, ả váy đỏ miêu tả con quỷ này đáng sợ cỡ nào đâu."
Lâm Dị trầm mặc một lát, hỏi: "Đáng sợ cỡ nào?"
Trình Dương bắt chước giọng điệu của ả váy đỏ: "Thì ra trong biệt thự này còn có một con lệ quỷ hung tợn hơn, đáng sợ hơn. Nó sẽ tàn sát bọn ngươi một cách bừa bãi! Nó sẽ vặn đứt tay chân, và rút đầu ngươi ra khỏi cổ, sau đó nó sẽ lột da, uống máu của bọn ngươi, hahahahaha."
Mặc dù Trình Dương chỉ bắt chước một hai phần của ả váy đỏ, nhưng đoạn văn này vẫn khiến những người trong phòng rùng mình, Diệp Quỳnh vốn đã rất sợ hãi cũng rúc đầu vào góc tường run rẩy.
Trong phòng nhất thời trở nên im lặng, bầu không khí như chìm trong dòng nước đọng khiến người ta có chút khó thở. Một lúc sau, Trần Tiến Nam mới nói: "Giết người bừa bãi, ban đêm sao mà thoát được chứ, sao chúng ta không đi phục bàn luôn đi, dù gì cũng đã biết nội dung tuyến chính rồi."
"Không." Lâm Dị và Âu Oánh đồng thanh nói, Lâm Dị vội vàng: "...Chị, chị nói trước đi."
"Không được phục bàn." Âu Oánh lắc đầu nói: "Chúng ta vẫn chưa xác định được sự cố ngoài ý muốn kia là gì. Quái vật 2-6 đã tồn tại mười năm, lại còn có được ký ức của anh Châu, chắc chắn nó sẽ nắm được điểm này để vặn lại chúng ta."
Trần Tiến Nam thở dài: "Em cũng biết, nhưng chị Âu Oánh à, nếu giờ không phục bàn, tối nay chúng ta không còn đường thoát nữa rồi. Con quỷ này còn sống có thể giết chết mười hai người, thì lúc nó chết rồi thành bất khả chiến bại luôn mất. Nếu chúng ta đi phục bàn, có khi còn có tia hi vọng. "
Chu Càn đồng tình với Trần Tiến Nam: "Chị Âu Oánh, em thấy Trần Tiến Nam nói cũng có lý. Đằng nào tối cũng chết, chi bằng bây giờ thử xem sao. Hơn nữa, anh Châu đã bị lộ rồi, có lẽ anh ấy cũng đang nghĩ cách để giết chúng ta, ngay cả anh La Diệc còn chết... trong tay anh Châu, chúng ta có thể sống được sao?"
Âu Oánh không thể phản bác được Chu Càn và Trần Tiến Nam, bọn họ nói không phải không có lý. Hơn nữa, trong đầu cô cũng đã đoán được quy tắc tử vong thứ hai là gì rồi.
Cô nói: "Giải pháp cho quy tắc tử vong thứ nhất là nói với chúng rằng trên đời này không có ma quỷ, mà quy tắc tử vong mới được sinh ra từ quy tắc tử vong hiện có, cho nên chị nghĩ quy tắc tử vong thứ hai là tin rằng trên đời này có ma quỷ."
Cho nên ả váy đỏ mới dám khẳng định chắc chắn, con lệ quỷ kia sẽ tới giết người bừa bãi.
Trình Dương lập tức nói: "Mẹ kiếp, vậy phải làm sao?"
Cứng mồm thì còn tránh được quy tắc tử vong thứ nhất, nhưng quy tắc tử vong thứ hai lại trái ngược hẳn với quy tắc tử vong thứ nhất thì tránh kiểu gì.
Con người thường rất khó kiểm soát suy nghĩ bên trong mình.
Lâm Dị im lặng, cậu cũng có suy đoán giống Âu Oánh về quy tắc tử vong thứ hai.
Thấy Lâm Dị không nói gì, Âu Oánh nhẹ nhàng gọi cậu: "Lâm Dị, em thấy sao? Muốn phục bàn hay tiếp tục?"
Hiện tại bọn họ không tìm được manh mối nào để lấp cho 'sự cố ngoài ý muốn' kia cả, xác suất còn sống sau khi phục bàn không lớn, nhưng nhìn chung, tỷ lệ sống sót của phục bàn vẫn cao hơn tỷ lệ sống sót vào tối nay, đấy là nếu bọn họ phục bàn không mắc lỗi thôi.
Lâm Dị nói: "Đàn chị, cho em năm phút suy nghĩ."
Âu Oánh: "Được."
Mọi người không dám nói gì, bởi vì họ sợ tiếng thở của mình sẽ làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của Lâm Dị.
Chưa đầy năm phút, Lâm Dị đột nhiên nói: "Anh chị, mọi người còn nhớ ả váy đỏ nói gì trong trò chơi An Khoa không?"
Mọi người nhìn cậu, Lâm Dị nhắc lại: "Ả váy đỏ từng nói: 'Thì ra ba con quỷ đi theo các bạn, bởi vì muốn giết các bạn, hai trong số đó đã thành công'."
Âu Oánh dường như mơ hồ đoán được ý mà Lâm Dị muốn nói là gì, trong lúc mọi người vẫn đang ngơ ngác, Lâm Dị tiếp tục: "Trong ba con quỷ, chỉ có hai con ra tay thành công. Nếu chúng ta tìm ra nguyên nhân vì sao con quỷ còn lại thất bại, chúng ta sẽ sống sót qua đêm nay."
"Những người chết trong đêm đầu tiên là Cao Húc, Hà Duệ và Tăng Tĩnh. Chắc chắn có một con quỷ đã giết hai người cùng một lúc. Hà Duệ và Tăng Tĩnh ở chung phòng, hai người họ đều bị một con quỷ giết chết." Âu Oánh nhớ lại: "Cho nên nguyên nhân là vì mỗi đêm có giới hạn số người chết? Nếu có ba con quỷ, chỉ có thể giết chết ba người sao?"
"Không phải." Lâm Dị nói: "Nếu có giới hạn số người chết thì trò chơi An Khoa của ả váy đỏ hoàn toàn có thể triệu hồi một con quỷ để nó giết ba người, nhưng ả không làm vậy. Ả triệu hồi ba con quỷ, thậm chí còn không hài lòng với số lượng ấy, điều đó có nghĩa số người chết không có giới hạn, ả triệu hồi càng nhiều quỷ bao nhiêu thì càng có nhiều người chết bấy nhiêu."
"Đêm đầu tiên đàn chị ngủ say, còn anh Trình Dương và anh Diệp Quỳnh thì bất tỉnh nên ba người mới không bị lũ quỷ tiếp cận. Bốn vị đàn anh thì chắc chẳng lo lắng đến mức đi ngủ sớm hay sợ quá ngất xỉu đâu nhỉ." Lâm Dị nhìn qua Diệp Quỳnh đang ngồi trong góc với vết bầm tím trên trán. Cũng nhờ vết bầm đó nên Lâm Dị đoán rằng đêm đầu tiên Diệp Quỳnh bị đập đầu ngất xỉu, sau đó nhìn về phía bốn vị đàn anh của hội sinh viên: "...Nhưng tại sao lũ quỷ không tìm tới các anh chứ?"
Trần Tiến Nam sửng sốt một chút: "Ừ nhỉ, sao không tới tìm bọn anh?"
Nếu đêm đầu tiên khi không biết quy tắc tử vong là gì, nếu quỷ đến tìm họ và họ tận mắt nhìn thấy chúng, họ sẽ tin trên đời này có ma quỷ.
Nhưng tại sao quỷ lại không tới tìm họ mà lại tuyên bố thất bại chứ?
Lâm Dị hỏi: "Đêm đầu tiên đàn anh làm gì?"
Trần Tiến Nam nhớ lại: "Đêm đầu tiên tính ra anh chẳng ngủ được tí gì. Anh cứ ngồi nói chuyện với Chu Càn thôi"
Nhìn thấy Lâm Dị nhìn sang, Tô Thiên Lạc và Lý Đãng cũng trả lời: "Bọn anh thì hát cho nhau nghe..."
"Anh nói chuyện gì?" Lâm Dị hỏi Trần Tiến Nam.
"Bọn anh nói đủ thứ linh tinh trên đời, mục đích là để phân tán sự chú ý thôi." Chu Càn nói.
Âu Oánh sửng sốt một lát, sau đó nhìn Lâm Dị, Lâm Dị cũng đã hiểu ra.
"Vậy thì em biết tại sao nó thất bại rồi." Lâm Dị nói: "Khi chúng ta nghĩ tới quỷ, quỷ sẽ đến tìm chúng ta. Người chủ động nằm ở chúng ta, chứ không phải lũ quỷ sinh ra trong tiềm thức."
Trước đó Lâm Dị suy đoán rằng bởi vì bọn họ ngất xỉu, khiến ma quỷ cảm thấy bọn họ sẽ không trả lời câu hỏi được, bởi vậy mới thoát chết. Nhưng không hẳn là vậy, bởi vì ngất xỉu và ngủ say, cho nên bọn họ mới không nghĩ về quỷ trong đầu.
Đêm hôm sau, Lâm Dị chỉ tập trung vào việc tới phòng bếp tìm dụng cụ rót thủy ngân, cậu cũng chẳng nghĩ gì tới ma quỷ nên chúng không tìm đến cậu. Trần Tiến Nam và những người khác đều biết mình có thể tránh được quy tắc tử vong nhờ vào việc ngủ hoặc ngất xỉu nên họ đã trải qua đêm thứ hai bằng cách đó.
Trình Dương và Lâm Dị cũng tương tự, cậu ta đi theo giúp Âu Oánh nên không nghĩ tới. Nhưng sau khi ra khỏi phòng, nhìn thấy quỷ hồn ở hành lang, cậu ta sợ hãi quá nên khiến tâm trí rung động, bởi thế La Diệc mới nhập vào người cậu ta.
Đêm thứ hai, chỉ có Âu Oánh bị quỷ tìm tới.
Âu Oánh nói: "Đúng thật là lúc chị nhìn thấy lũ quỷ ở hành lang tầng hai, chị đã bất giác nghĩ tới La Diệc."
Trần Tiến Nam lập tức kinh ngạc nói: "Vậy tối nay chỉ cần ngủ một mạch tới sáng thôi đúng không?"
Lâm Dị không dám đưa ra câu trả lời chắc chắn, Âu Oánh biết Lâm Dị lo lắng chuyện gì, việc bọn họ có tin rằng trên đời tồn tại ma quỷ hay không, phụ thuộc vào quyền quyết định của lũ quỷ chứ không phải bọn họ.
Người ta khi ngủ vẫn có thể mơ, không mơ thì thôi, chứ nếu mơ rồi mà trong mơ xuất hiện quỷ, nhỡ đâu cũng bị coi là tin vào ma quỷ thì sao?
Lâm Dị nói: "Tốt nhất là nên phân tán suy nghĩ."
Đánh lạc hướng sự chú ý nghe chừng an toàn hơn ngủ, nhưng đã biết vào ban đêm ma quỷ sẽ xuất hiện và giết người, thực sự sẽ dễ dàng phân tán như vậy sao?
Trình Dương hỏi: "Tối nay mọi người tụ tập với nhau không?"
Lâm Dị: "Mọi người ở với nhau đi."
Thân phận của Tần Châu đã bị bại lộ, chẳng có gì đảm bảo Tần Châu sẽ không giết người. Nếu họ ở riêng sẽ tạo cơ hội cho Tần Châu ra tay.
Trình Dương run rẩy nói: "Vậy nếu trong chúng ta có người nghĩ đến quỷ, thì bọn quỷ tới quét sạch cả lũ luôn hả?"
Mặc dù nói hơi xui xẻo nhưng đó lại là sự thật.
Trời vẫn chưa tối, nhưng ai nấy đều cảm thấy áp lực như tăng gấp đôi.
Âu Oánh hỏi: "Lâm Dị, ý em là đêm nay sẽ không ở chung với bọn chị sao?"
"Vâng." Lâm Dị nói: "Đêm nay em sẽ ở một mình, em sẽ nghĩ đến quỷ, thu hút bọn chúng tới chỗ em."
Trình Dương: "Anh không cần cái mạng này nữa à?"
"Cần chứ." Lâm Dị nói: "Nhưng nếu muốn bổ sung đầy đủ tuyến chính thì phải biết được con lệ quỷ đó ra sao. Việc này chỉ có em... A, các anh các chị, đừng nhìn em như vậy chứ... Em là người theo chủ nghĩa vô thần. Em chỉ muốn thu hút linh hồn ma quỷ thôi, không có nghĩa em sẽ thỏa mãn quy tắc tử vong."
Trình Dương suy nghĩ một chút, nói: "Anh Lâm Dị, lỡ thêm anh Tần Châu tới tìm anh thì sao?"
Lâm Dị đáp: "Vậy thì kiếp sau tôi sẽ né xa đàn anh một chút."
Trình Dương: "..."
Âu Oánh vẫn muốn nói gì đó.
"Yên tâm đi." Lâm Dị lên tiếng trước: "Em sẽ cẩn thận mà, mọi người chỉ cần phân tán sự chú ý, sẽ không gọi con lệ quỷ kia tới đâu."
Âu Oánh rút lại lời 'chị sẽ ở với em', tối nay cô không thể ở cùng Lâm Dị, cô phải chịu trách nhiệm với những người này, ngăn cản bọn họ không làm hỏng kế hoạch của Lâm Dị.
"Nhớ phải cẩn thận đấy." Âu Oánh nói với Lâm Dị.
Lâm Dị gật đầu: "Ừm ừm."
Âu Oánh nói: "Vậy em cứ nghỉ ngơi ở đây đi, chị sẽ dẫn bọn họ sang phòng đối diện."
Lâm Dị: "Vâng."
Sau khi Âu Oánh dẫn mọi người ra khỏi phòng, Lâm Dị nhảy xuống giường, khóa cửa lại, sau khi khóa cửa cậu lại chạy về phía giường nằm bẹp xuống. Bị nhốt trong tủ lạnh lâu như vậy nên cơ thể cậu rất mệt mỏi, nếu không nghỉ ngơi đầy đủ thì buổi tối đối phó với lũ quỷ sẽ khó khăn lắm.
Lâm Dị nhắm mắt lại rồi bắt chước theo âm thanh của MP4 để dỗ bản thân đi ngủ.
Một lúc sau, cậu ngủ thiếp đi.
Trời tối rất nhanh, vào lúc màn đêm buông xuống, Lâm Dị mở mắt ra.
Sau một giấc ngủ ngon, Lâm Dị cảm thấy cơ thể thoải mái hơn rất nhiều.
Không chậm trễ thêm, cậu lập tức bắt đầu tưởng tượng lũ quỷ trong đầu.
Quá trình tưởng tượng không hề khó khăn, dù sao thì ngày đầu tiên đã có con quỷ nằm trên lưng cậu mà. Nghĩ nghĩ một hồi, Lâm Dị xoay người ngồi dậy trên giường, vẻ mặt cực kì nghiêm túc.
Không đúng, cậu suy nghĩ lâu như vậy rồi, Lâm Dị ước chừng thời gian, ít nhất đã nửa canh giờ trôi qua, sao quỷ hồn vẫn chưa xuất hiện chứ?
Ngay lúc Lâm Dị nghi ngờ lệ quỷ bị người khác dụ đi mất rồi thì có một tiếng 'cạch' vang lên rất yếu ớt.
Đó là tiếng chìa khóa tra vào ổ, Lâm Dị lập tức nhìn ra ngoài cửa. Tốc độ mở khóa bên ngoài rất nhanh, trong nháy mắt Lâm Dị nhìn sang, khóa cửa đã được xoay, giây tiếp theo, cánh cửa lộ ra khe hở nhỏ.
Tất cả đèn trong hành lang bỗng phụt tắt, nhưng Lâm Dị vẫn có thể nhìn thấy đôi mắt đằng sau khe cửa.
Ả váy đỏ!
Cánh cửa được đẩy càng lúc càng to hơn, ả váy đỏ lặng lẽ nhìn vào trong phòng, Lâm Dị cũng nhìn thấy thứ ả đang cầm trong tay.