Tôi Làm Bảo Mẫu Cho Chồng Tương Lai

Chương 1: Hoàn thành nhiệm vụ.



Tầm Phương nhìn dãy số hiển thị trên màn hình điện thoại, lại nhìn lên quán bar nhuộm đủ màu sắc. Mày cô hơi nhíu lại, động tác đó lặp đi lặp lại nhiều lần mới kết thúc. Cô nhét điện thoại vào túi quần, thở dài một hơi. Tầm Phương kéo khẩu trang bịt kín nửa gương mặt, hiên ngang đẩy cửa đi vào.

Quán bar Bích Hà về đêm là thiên đường của nhiều công tử đốt tiền, trái ngược với vẻ ngoài tầm thường như những quán bar khác, Bích Hà như khoác lên mình bộ áo kiêu sa, lộng lẫy, ẩn giấu nét ma mị lôi cuốn đằng sau lớp vỏ màu xám bạc.

Tầm Phương đi qua đại sảnh náo nhiệt chật ních người, lặng lẽ tiến vào thang máy ấn tầng sáu. Theo những gì cô tìm hiểu, Bích Hà có đến tám tầng, ba tầng trên cùng dùng để tiếp đãi khách siêu VIP. Nói cách khác, chỉ cần một năm bạn chi một trăm tỷ vào Bích Hà, việc ra vào tầng siêu VIP là việc nằm trong tầm tay.

Đương nhiên, người nghèo rớt mồng tơi như Tầm Phương vĩnh viễn không có cơ hội bước chân đến nơi xa hoa thế này.

Để lên được tầng sáu cần tấm thẻ chuyên dụng mà ông chủ nơi đây gửi tặng. Chiều hôm nay, khách hàng vừa chuyển thẻ đến cho cô cùng thông tin số phòng người đàn ông kia ở.

Tầm Phương liếc nhìn bức ảnh trong tay, khóe miệng giương cao nụ cười châm biếm. Con người vốn là như vậy, lòng tham không đáy, được voi đòi tiên, sẵn sàng vứt bỏ kim sa châu báu để đắm mình trong vũng bùn thấp hèn, rồi tự đeo lên mặt nạ đáng thương như chính họ mới là kẻ bị hại. Loại người đê tiện như thế, Tầm Phương đã gặp trăm ngàn lần. Nhưng vì tính chất công việc yêu cầu độ bảo mật cao, Tầm Phương chỉ có thể đem những lời chửi mắng nuốt xuống bụng.

Thang máy kêu "ting" một tiếng, cánh cửa trắng bạc chầm chậm mở ra. Đập vào mắt cô là dãy hành lang dài vô tận, hai bên vách tường được chạm khắc hình thù uốn lượn, như những con sóng xô vào bờ kéo cát vàng chìm xuống đại dương xanh thẳm.

Tầm Phương dừng trước cửa phòng 530, sau khi xác nhận lại vài lần, cô kéo tia khóa áo khoác lên tận cổ, mũ lưỡi trai cũng được kéo thấp hết cỡ. Tầm Phương vặn tay nắm, cánh cửa nhẹ nhàng bật mở, tạo ra khe hở nhỏ đủ để cô quan sát tình hình bên trong.

Xác nhận xung quanh không có người, Tầm Phương lách mình bước vào, cửa được cô đóng lại. Có lẽ vì quá mạnh tay, sau lưng vang lên tiếng ầm to, đánh động đôi nam nữ đang ôm nhau trong trên ghế sofa.

Người đàn ông cởi trần, một tay hắn ta ôm eo cô gái, một tay sờ soạng, nắn bóp khuôn ngực ả. Cả hai đồng loạt liếc mắt về phía Tầm Phương đang đứng, người phụ nữ thoáng kinh ngạc lùi ra sau, rời khỏi vòng tay người đàn ông chỉnh lại váy vóc. Tức thì mặt người đàn ông trắng bệch, đôi mắt hẹp dài bừng bừng lửa giận chỉ tay về phía Tầm Phương, quát lớn:



"Cô là ai? Quản lý chết ở đâu rồi, sao có thể cho người ngoài vào đây hả? Cút ra ngoài cho tôi!"

Tiếng mắng chửi của hắn chợt tắt, ngón tay đang chỉ Tầm Phương khẽ run lên. Hắn lao đến định cướp máy ảnh trên tay cô, nhưng động tác quá chậm, Tầm Phương đã có chuẩn bị, cô nhích sang bên phải, tên đàn ông xấu xa đâm vào tường.

Tầm Phương vẫn giữ gương mặt lạnh lùng, không vì chiến thắng nhất thời sinh lòng tự mãn. Cô bỏ máy ảnh vào túi, quay lưng nhìn cô ả đang ngồi trên ghế, cất giọng sang sảng không thua kém hắn ta là bao.

"Người thứ mười hai. Trong một tháng qua, anh ta qua lại với mười hai người phụ nữ. Xem ra ngựa già vẫn còn chạy được đấy, dầu nhớt chưa khô cơ." Tầm Phương vỗ tay bôm bốp: "Hãnh diện quá! Việc này phải đem lên mạng khoe cho mọi người biết, rằng chồng giám đốc Hoa Nhi một tháng ngủ với mười hai con đ.i.ế.m..."

Nói đến đây người phụ nữ sau lưng cô bất ngờ lên tiếng.

"Mày nói ai là đ.i.ế.m hả con mất dạy kia?"

Tầm Phương nhìn ả ta, không có rống giận càng không có lời thô tục, cô đáp:

"Ở đây chỉ có hai chúng ta là nữ, đương nhiên tôi không nói bản thân mình rồi."

Tầm Phương móc điện thoại, ấn vào một dãy số xa lạ với cô nhưng quen thuộc với cô ta.

"Để tôi gọi điện hỏi cha mẹ cô xem, ngủ với đàn ông đã có vợ, lớn hơn mình mười lăm tuổi thì gọi là gì? Nghe nói bác trai có bị cao huyết áp, nói không chừng sẽ lên tăng xông chết trước khi cô về nhà đấy."



Cô ta trừng mắt phẫn hận nhìn Tầm Phương, son môi lem nhem do người đàn ông đó hôn thành ra thế này, mái tóc uốn xoăn có chút rối, váy áo nhăn nhúm. Trông cô ta bây giờ vô cùng thê thảm, nhưng không vì thế mà Tầm Phương rủ lòng thương xót. Cô càng nói càng hăng say.

"Biết rõ người ta đã có gia đình mà vẫn tình nguyện tình ngủ cùng gã là sai, tôi không cần biết cô ra sao, gia cảnh thế nào. Chỉ xét việc tối nay cô đã phạm lỗi lớn với bản thân và cha mẹ mình. Khuyên một câu chân thành, nhân lúc chưa muộn từ bỏ đi."

Cô ta cúi đầu, hai bàn tay che mặt, đôi vai gầy run rẩy kịch liệt. Qua thông tin Tầm Phương tra được, cô gái này chỉ mới hai mươi hai tuổi, vì gia đình khó khăn cô ta phải từ bỏ giảng đường đại học lao vào đời kiếm tiền. Thế thì sao? Chẳng lẽ chỉ cần gặp khó khăn con người có thể tùy ý làm việc dơ bẩn và nhận được sự thông cảm từ người đời à? Nếu ai cũng như cô ta, thế giới này đã loạn từ lâu.

Tầm Phương khom người cầm hộp khăn giấy lên, cô vẫn chưa mang nó đến cho cô gái kia đã bị một lực mạnh đẩy xuống nền nhà cứng ngắc. Cô sợ thót tim, trừng mắt nhìn thủ phạm, mũ lưỡi trai rơi xuống, túi xách đựng máy ảnh văng cách đó chừng vài bước chân.

Hắn ta đứng trong góc tối, Tầm Phương chẳng thể nhìn thấy được biểu cảm trên mặt hắn. Chỉ có đôi mắt sáng ngời như đèn pha nhìn chằm chằm chiếc túi xách màu trắng ngà.

Tầm Phương chịu đựng cơn đau từ đầu gối chống tay đứng dậy, cô dùng hết sức lao đến túi xách, nhanh hơn một giây ôm chứng cứ ngoại tình của hắn vào lòng. Đừng nói là đau chân, dù có bị dao đâm, Tầm Phương quyết liều mạng giữ chặt máy ảnh trong lòng. Một khi nó rơi vào tay tên chồng tệ bạc, ba mươi triệu tiền thù lao của cô coi như đổ sông đổ biển.

Tầm Phương bật ra tiếng rên, liếc nhìn vật trưng bày trên kệ, chú ý đến chai rượu vang trông khá đắt tiền cách mình không xa. Cô tránh né cú đạp từ hắn, lăn hai vòng trên nền nhà, chống tay bật dậy, chộp lấy chai rượu vang nắm chặt trong lòng bàn tay, đếm ngược.

"Mười, chín, tám, bảy..."

Tầm Phương cắn răng đập thẳng chai rượu vào đầu hắn. Sự việc diễn ra quá nhanh, hắn ta hoàn toàn không phòng bị ăn trọn chai rượu vào đầu. Chất lỏng màu đỏ nhanh chóng chảy ra thấm ướt máy tóc ngắn, nhuộm một màu đỏ trên chiếc sơ mi trắng tinh tươm.

Hình ảnh trước mắt làm Tầm Phương liên tưởng đến cảnh phim kinh dị đang nổi gần đây. Cô cười khinh bỉ, tuôn ra nhiều câu chửi mắng thậm tệ, cuối cùng ôm máy ảnh chạy ra ngoài.