Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 22



Sàn kịch trong đầu tuy có phong phú, trên mặt Khương Tri Ngôn vẫn cứ duy trì nụ cười mỉm gãi đúng chỗ ngứa như cũ, dưới những tầm mắt lửa nóng kia vẫn cứ đồ sộ bất động, rất có phong độ đại tướng, làm cho trong lòng những người vẫn luôn âm thầm quan sát vị “Úc phu nhân” này lại có đánh giá mới, thoạt nhìn là một cô gái tâm tư không đơn giản.

Ngẫm lại cũng phải, nếu là người tâm tư đơn giản sao có thể làm Úc Nam Diễn cưới về?

Người như vậy tốt nhất đừng dễ dàng đắc tội!

Quyết định sau khi trở về liền nói cho con gái/ cháu gái bên nội/ cháu gái bên ngoại vân vân, bảo mấy đứa nó về sau nhìn thấy Khương Tri Ngôn đều kiềm chế chút, lỡ mà lộ ra cái tâm tư gì thì rất có thể sẽ liền bị Khương Tri Ngôn ghi tạc trong lòng! Đến lúc đó cô ta thổi gió bên tai gì đó với Úc Nam Diễn, ai biết sẽ có ảnh hưởng gì với sản nghiệp nhà mình.

Địa vị nhà họ Úc trong giới ở thủ đô không thấp đâu à, hơn nữa bản thân Úc Nam Diễn lại lợi hại trẻ tuổi, sớm đã bị không ít người kiêng kỵ.

Nếu không thể giao hảo cũng tuyệt đối không thể đắc tội!

Khương Tri Ngôn không biết, chỉ một chốc như vậy thôi, mình đã thành từ đại diện cho “rất có tâm kế”, thậm chí còn bị trở thành tài liệu giảng dạy, dùng để giáo dục đám con cháu hào môn khát vọng chân ái kia.

Nhìn thấy chưa, cưới vợ như này về sau mi muốn đi bar cũng không có cửa!

—— Cái gì? Vì sao Úc Nam Diễn có thể cưới cô vợ như vậy?

—— Mày mà lợi hại được một nửa như Úc Nam Diễn, mày cưới con lợn cái tao cũng không phản đối!

MC trên đài đang phối hợp nói những lời vô nghĩa đường hoàng với Chư phu nhân, chính mình lại không thể móc di động ra chơi, như này không khỏi làm Khương Tri Ngôn nhớ tới cảnh tượng khi mình bị bắt tham gia cái gì mà hội huấn luyện của tổng công ty trước kia.

Nhưng giờ tốt hơn trước kia nhiều, cùng là nhàm chán, hiện tại thời gian ít nhất là khá đáng giá.

Nghĩ đến cuộc sống tốt đẹp tương lai, chút nhàm chán này cũng liền chẳng sao cả.

Khương Tri Ngôn hơi hồi thần, tập trung lực chú ý trên đài.

Rất mau, món đồ đấu giá đầu tiên từ tay Chư phu nhân quyên tặng, một chiếc vòng cổ ruby, bắt đầu lên đài, giá khởi điểm 1 triệu tệ.

Làm lời dẫn thả con tép, bắt con tôm, đây xem như một vật phẩm đấu giá tạm được.

Không được mấy hiệp đã bị người dùng giá 2 triệu 300 ngàn thắng được rồi.

Tiếp theo lại lên vài món trang sức và tranh chữ, giá cá đều tầm cỡ hàng triệu, cũng không xem như đặc biệt.

“Nam Diễn, không vỗ một món cho vợ à?”

Bành tổng cười tủm tỉm mà nhìn Khương Tri Ngôn, “Bằng không coi chừng về nhà bắt cậu quỳ ván giặt đò, ha ha ha ha.”

Bành tổng nói chuyện chính là tùy tiện như vậy, từng đắc tội không ít người nhưng cũng có rất nhiều bạn bè giao hảo, bạn gái ông ta lúc này cũng không ở bên người, vào những lúc như này trừ bỏ vợ được cưới hỏi đàng hoàng, bạn gái cam chịu là không có tư cách ngồi hàng đầu.

Úc Nam Diễn gật gật đầu, “Mấy món đó không được.”

Ngụ ý, tôi sẽ thắng về cho cô ấy món tốt hơn.

Mọi người đều biết, thứ tốt đều là lưu ở cuối cùng.

Khương Tri Ngôn ở một bên nháy mắt lộ ra biểu cảm “Cảm động”, trong lòng lại nghĩ: Người công cụ tôi đây làm cũng thật đáng giá quá, còn hên số tiền này không cần trừ từ lương của tôi.

Bằng không chiếu theo cái bộ dáng nhẹ nhàng đem cả trăm vạn (1 triệu) thành như 100 tệ của mấy người này, mình phỏng chừng là làm công cả đời cũng không trả nổi!

Hàng đấu giá cấp trăm vạn dần dần qua đi, bắt đầu vượt quá 5 triệu trở lên.

Mà món đồ sứ chú Lâm chuẩn bị vì Úc Nam Diễn kia chính là cái giá tầm tầm đó, cuối cùng lấy giá 6 triệu 750 ngàn thành giao, người mua lộ ra một nụ cười với Úc Nam Diễn, vốn định nhân cơ hội giao hảo một phen, ai ngờ Úc Nam Diễn căn bản không quay đầu lại, tựa hồ cũng không quan tâm là ai mua đồ của mình.

Thái độ như vậy, thật rất dễ đắc tội người khác.

Có điều Úc Nam Diễn cũng không thèm để ý, khi đã mạnh đến nông nỗi nhất định nào đó, EQ liền có vẻ có thể có, có thể không.

“Vật phẩm tiếp theo đây rất ghê gớm! Là của hồi môn của nữ vương Nora năm đó, do nữ sĩ Úc Minh Na của chúng ta hữu nghị tài trợ.”

Những lời này của MC làm mọi người nháy mắt đều liền ném ánh mắt về phía Úc Minh Na đang ngồi hàng thứ 3.

Thứ này nếu đặt ở thứ tự như này, chắc chắn chứng minh là nó phải đắt hơn đồ Úc Nam Diễn lấy ra.

Úc Minh Na này tuy nói là trưởng bối, nhưng địa vị ở Úc gia và tài sản của bản thân đều là xa xa kém hơn Úc Nam Diễn, cô ta đột nhiên tiêu tốn danh tác làm một thứ đồ như vậy là làm gì vậy?

Suy đoán nổi lên bốn phía, có điều cái này không ảnh hưởng tiến trình bán đấu giá.

Khi MC nói giá khởi điểm là 6 triệu 100 ngàn ấy, quỷ dị là bốn phía thế mà lại là một mảnh an tĩnh.

Cái giá này đối với món đồ sưu tập này mà nói thì cũng không đắt, thường lui tới món cùng loại đều có thể bán được giá cỡ 7 triệu, hiển nhiên là lưu đủ đường sống để tăng giá cho mọi người.

Ai có thể nghĩ đến, thế mà lại không ai ra giá?

Người ở đây cơ bản đều là hồ ly ngàn năm, trước lúc chưa xác định được lý do Úc Minh Na đột nhiên làm ra một trận như này, đương nhiên là chọn lấy bất biến ứng vạn biến.

Chí ít thì không ra mặt chắc chắn không sai, mà ra mặt rồi thế thì không nhất định.



Lỡ mà cô cháu người ta ầm ĩ mâu thuẫn, bọn hắn xông lên làm pháo hôi à?

Úc Minh Na đối mặt với cảnh tượng như vậy thì thật lại chẳng hoảng hốt chút nào, ngay khi MC sắp bắt đầu đếm ngược ấy.

“7 triệu.”

Chư phu nhân kêu giá, kêu xong bà ta cười khanh khách mà quét nhìn một vòng, “Không ngại tôi kêu giá chứ?”

Mọi người sôi nổi lắc đầu, bọn họ không có cái quy củ gì mà ban tổ chức không thể tham dự đấu giá.

Theo một chùy nhỏ cuối cùng vừa dứt, chủ nhân của vật phẩm liền biến thành của Chư phu nhân, mà tiền của bà ta lại biến thành tiền quyên góp quyên ra ngoài.

Vốn dĩ một vòng này đến đây cũng nên kết thúc, vật phẩm tiếp theo nên lên sàn, nhưng Chư phu nhân lại đột nhiên lên tiếng.

“Hôm nay là lần đầu tiên Úc phu nhân tham gia tiệc tối tôi tổ chức, phần quà nhỏ này coi như quà gặp mặt, Úc phu nhân ngàn vạn đừng ghét bỏ.”

Khương Tri Ngôn: ……

Tôi có quen bà à? Món đồ 7 triệu nói tặng liền tặng?

Úc Nam Diễn khẽ cau mày, mắt thấy liền muốn nói chuyện, Khương Tri Ngôn đột nhiên giật giật góc áo anh dưới bàn, ngay sau đó cô nhìn về phía Chư phu nhân: “Chư phu nhân, ý tốt của ngài tôi thật rất muốn nhận.”

Khương Tri Ngôn tươi cười như hoa, đôi ngươi sáng ngời dưới ánh đèn lộ ra nét thẹn thùng của con gái, “Nhưng mà không được đâu ~”

Chư phu nhân: “Vì sao không được? Úc phu nhân là không chịu cho tôi cái mặt mũi này?”

Bầu không khí này lập tức liền đông lạnh lên, những người khác hai mặt nhìn nhau, trong lòng ngược lại là thấy Chư phu nhân có chút hùng hổ dọa người.

Chỉ là Tinh Diệu với Nam Hằng gần đây hình như cũng đâu có xung đột gì trên nghiệp vụ đâu, Chư phu nhân này đột nhiên chơi một trận như này là muốn làm gì?

Làm đương sự, Khương Tri Ngôn như là chẳng cảm nhận được bầu không khí này ấy, cười liếc nhìn Úc Nam Diễn một cái, “Vì hôm nay trước lúc tới đây, Nam Diễn đã đáp ứng sẽ tặng cho tôi một món quà, nếu mà tôi nhận của Chư phu nhân rồi, Nam Diễn không phải vừa khéo có cớ không tặng?”

—— Đường đường người thừa kế Úc gia sẽ không keo kiệt như vậy, lại vỗ một món không phải được rồi sao.

Những lời này Chư phu nhân còn chưa nói ra miệng, Khương Tri Ngôn như là biết bà ta muốn nói gì vậy, cười khanh khách mà liếc mắt “trừng” Úc Nam Diễn một cái, “Anh ấy ấy à, chính là keo kiệt nhất, nếu là người khác tặng chắc chắn sẽ không tặng nữa.”

Nói là keo kiệt, nhưng nhìn bộ dáng Khương Tri Ngôn là biết ngay chỉ nói đùa, mọi người đều sẽ không cảm thấy Úc Nam Diễn thật sự keo kiệt như vậy, phỏng chừng chỉ là chút tình thú nhỏ giữa vợ chồng son, bọn họ hiểu, hiểu ~

“Ha ha ha, Nam Diễn cậu như vậy là không được rồi, lần sau ai dám tặng quà cho vợ cậu nữa, kho vàng nhỏ của cô ấy không phải tổn thất một tuyệt bút à!” Bành tổng đột nhiên nói chen vào làm không khí lần nữa ấm lại, những người khác cũng sôi nổi trêu ghẹo Úc Nam Diễn và Khương Tri Ngôn.

Rốt cuộc thì bỏ thân phận và địa vị qua một bên, với mấy người này, hai người họ thỏa thỏa là vãn bối.

“Ha ha ha, nhìn không ra nha, Nam Diễn.” Lúc này Chư Quốc Vĩ cũng cười mở miệng, “Được rồi được rồi, bà xã, cũng đừng đoạt mất cơ hội biểu hiện của người trẻ tuổi, lỡ mà vợ chồng son người ta cãi nhau tôi không khuyên được đâu à.”

Chư Hạo càng là trực tiếp đứng dậy tỏ vẻ xin lỗi, anh ta không biết vì sao mẹ kế muốn làm khó Khương Tri Ngôn, nhưng so với bà mẹ kế tâm tư không rõ này, Chư Hạo đương nhiên thiên về phía Khương Tri Ngôn.

Mà Chư phu nhân, dưới tình huống như này, kiểu gì cũng không thể cứng rắn tặng, chỉ đành cũng trêu ghẹo hai câu, việc này liền không giải quyết được gì.

Hội đấu giá tiếp tục tiến hành bình thường.

Nhưng thật ra thì hai người Chư phu nhân và Úc Minh Na có trong nháy mắt đều trông có vẻ không vui, đồng thời đều thầm trách cứ Khương Tri Ngôn trong lòng, yên lành làm bình hoa của cô không phải được rồi, cắm lời cái gì!

Đáng giận!

Úc Nam Diễn không có cô phụ “nhân thiết*” Khương Tri Ngôn cho anh, thật sự tốn 12.550.000 mua một bộ trang sức đắt nhất trong lần đấu giá này, lúc lấy ra thiếu chút nữa lóe mù mắt Khương Tri Ngôn.

*: viết tắt của thiết lập nhân vật.

Hội đấu giá kết thúc viên mãn, thời gian giao lưu tiếp theo đây mới thật là mục tiêu của đại bộ phận những người tới bữa tiệc tối này.

Rất nhiều lúc, việc làm ăn chính là thành công trong những cuộc nói chuyện với nhau như vầy, hơn nữa, dù cho mua bán không thành, quen biết thêm vài người “bạn” tóm lại là không có chỗ hỏng, phải biết rằng bên ngoài không biết có bao nhiêu ông chủ nhỏ khát cầu một tấm thư mời của bữa tiệc tối thế này.

Úc Nam Diễn lại không thèm để ý, dẫn theo Khương Tri Ngôn hàn huyên với những người khác vài câu xong liền tỏ vẻ công ty còn có việc, muốn rời đi trước.

Mọi người gật đầu lý giải, ai không biết Úc Nam Diễn tên cuồng làm việc, nghe nói trong khoảng thời gian này đều trực tiếp trọ lại công ty!

Ai, người ta đua hơn mi lại có thiên phú hơn mi, thiệt là Trường Giang sóng sau đè sóng trước, sóng trước chết trên bờ cát a.

Thiên hạ này, sớm hay muộn đều là của người trẻ tuổi.

Lại lần nữa ngồi lại trên xe, Khương Tri Ngôn nhịn không được thở phào một hơi, giày cao gót này đẹp thì đẹp thật, chỉ là mệt.

Cô vẫn là không muốn vì đẹp mà ngược đãi chân mình, còn hên cơ hội như này sẽ không quá nhiều.

“Hôm nay vất vả em rồi.”

Úc Nam Diễn nhìn Khương Tri Ngôn, trịnh trọng nói một tiếng cảm ơn.

Có một số việc không tiện nói cho Khương Tri Ngôn, nhưng biểu hiện hôm nay của cô thật đúng làm Úc Nam Diễn có chút lau mắt mà nhìn.

Khương Tri Ngôn không thèm để ý vẫy vẫy tay, vì phía trước còn có tài xế, cô không tiện nói những câu tỏ thái độ kiểu gì mà “Đều là tôi nên làm”, chỉ hy vọng đến lúc hiệp ước kết thúc rồi, Úc Nam Diễn xem trên phần cô biểu hiện cũng không tệ lắm, phát nhiều chút tiền thưởng đi!

Cho nhiều thêm mấy triệu cô hoàn toàn sẽ không ngại nhiều!

Một đường không nói chuyện, Úc Nam Diễn không có về công ty như anh nói vừa nãy, mà là cùng nhau về Úc gia với Khương Tri Ngôn.

“Chú Lâm.”

Quản gia Lâm quả nhiên còn đang chờ bọn họ.

Nhìn thấy Khương Tri Ngôn và Úc Nam Diễn, chú Lâm không nói hai lời, trước hết chụp tấm hình.

Khương Tri Ngôn: ……?

“Ai da, thiếu gia và thiếu phu nhân mặc như này cũng thật xứng, tôi phải để lão thái gia cũng thưởng thức một chút.”

Nói xong liền như chả có việc gì mà cất di động đi, lại biến trở về bộ dáng quản gia đứng đắn, “Thiếu gia và thiếu phu nhân đều mệt mỏi rồi nhỉ? Thức ăn đã chuẩn bị tốt, ăn trước hay là chỉnh lý trước?”

Úc Nam Diễn còn đỡ, nhưng trên mặt Khương Tri Ngôn cũng không biết đã trát bao nhiêu thứ, lại thêm bộ lễ phục dạ hội này đây, thật là ăn nhiều thêm một miếng đều cảm thấy bụng sẽ nhô ra, hiện tại càng là đói đến ngực dán vào lưng.

Chẳng qua dù có là vậy!

“Mọi người ăn trước, em thay quần áo đã!”

Cô nhất định lựa chọn thoải mái dễ chịu mà hưởng thụ mỹ thực!

Chờ Khương Tri Ngôn thay xong một bộ đồ ở nhà, trên mặt đã rửa sạch sẽ rồi chuẩn bị xuống lầu ấy, đã là nửa tiếng sau.

Chỉ là cô vừa mới mở cửa, liền thấy được người hầu chờ ở cửa.

“Thiếu phu nhân, thiếu gia bảo bọn tôi đưa đồ ăn khuya lên đây, ngài trực tiếp ăn ở trong phòng là được.”

Ông chủ bất thình lình tri kỷ lên thật làm người sợ hãi, nhưng Khương Tri Ngôn cũng không cự tuyệt, có thể một mình ở trong phòng nhàn nhã hưởng thụ, cô cũng không muốn xuống lầu dùng bữa tiệc lớn trên bàn để bị người nhìn chằm chằm ăn cơm.

Chờ người hầu đem từng đĩa đồ ăn đặt lên hết theo thứ tự, đang lúc Khương Tri Ngôn vốn tưởng rằng không có việc gì ấy, chú Lâm đột nhiên tới đây.

Trong tay ông ấy nâng một cái hộp có hơi quen mắt, “Thiếu phu nhân, cô muốn đặt nó ở chỗ nào?”

Quả nhiên là cái bộ trang sức giá 12.550.000 kia, đừng hỏi cô vì sao lại nhớ rõ giá cả đến thế, vì Khương Tri Ngôn không xóa đi được “số không”.

“Để ở chỗ con?”



Lời Khương Tri Ngôn nói làm chú Lâm nghi hoặc: “Đương nhiên, à à, có phải cô thấy bộ trang sức này xấu hay không? Kiểu dáng đúng là hơi già chút rồi, phối với quần áo không đẹp.”

Khương Tri Ngôn nhịn xuống xúc động giật giật khóe mắt, “Chú Lâm, chú đặt cái này bên chỗ Nam Diễn đi.”

Cô là nghĩ chú Lâm nhìn thấy trong hộp này là một bộ trang sức liền tự chủ trương đưa đến chỗ mình, không nghĩ tới giây tiếp theo chú Lâm liền cười: “Để chỗ thiếu gia làm gì? Thiếu lại không đeo với cũng không thích trang sức, hơn nữa đây là thiếu gia bảo tôi đưa đến đây mà.”

Khương Tri Ngôn: ……

Không thể nào, không thể nào, chả nhẽ Úc Nam Diễn thật đã có tiền đến nước món đồ 12.550.000 cũng có thể tùy tiện tặng người? Chỉ là dù cho anh ấy nguyện ý tặng, Khương Tri Ngôn cũng không dám nhận á.

Vô công bất thụ lộc, bao lì xì nhỏ kiểu mấy chục ngàn kia Khương Tri Ngôn dám lấy, rốt cuộc ở trong mắt nhà họ Úc đây thật là tiền trinh, chỉ đồ cái cát lợi, nhưng mà trang sức 12.550.000, cô cầm phỏng tay.

Hơn nữa, tham dục của con người là vô cùng vô tận, lần này Khương Tri Ngôn cầm bộ trang sức này, lần sau liệu có thể cảm thấy lấy thứ gì giá mấy chục triệu cũng chẳng là gì?

Theo cô biết, trong biệt thự này thật đúng có vài món đồ quý báu thế nào, đã bị Úc Nam Diễn trực tiếp đặt trước công chúng rồi, ở đại sảnh và phòng anh đều có.

Lại phát triển xuống, có lẽ ngay cả mấy trăm triệu, mấy tỷ, thẳng đến khi mình bị tham dục của chính mình cắn nuốt.

Khương Tri Ngôn có set giới hạn cuối cùng cho mình, tựa như cô đã nói với Kiều Hạ trước đó, cô sẽ không vì một vài thứ trên mặt vật chất mà đi đột phá điểm mấu chốt này, bằng không có khác gì với người kia?

Có điều cô không thể cự tuyệt chú Lâm, cho nên sau khi bảo chú Lâm trước hết thả đồ xuống, Khương Tri Ngôn trước hết là hưởng dụng mỹ thực xong, ngay sau đó lần đầu tiên gõ vang cánh cửa kia, cánh cửa thông phòng cô và phòng Úc Nam Diễn.

Động tác Úc Nam Diễn mở cửa rất mau, hơn nữa hẳn là cũng vừa rửa mặt xong, tóc sấy nửa khô, trên người mặc một chiếc áo ngủ dài, loáng thoáng lộ ra non nửa mảng ngực.

Khi Khương Tri Ngôn ngẩng đầu nhìn về phía anh ấy, còn vừa khéo có một giọt nước chảy xuống ngực như cố tình ấy, lưu lại một chút dấu vết ái muội ở trên da thịt hơi hơi phiếm hồng hẳn là do vừa dùng nước nóng tắm xong.

Khương Tri Ngôn: …… Phi lễ chớ coi! Phi lễ chớ coi!

Úc Nam Diễn cũng không cảm thấy mình xuất hiện như này có vấn đề gì, khi nhìn thấy Khương Tri Ngôn và chiếc hộp trong tay cô ấy, liền biết được vì sao cô lại cố ý gõ cửa.

“Đây là cho em…… Thù lao.”

Úc Nam Diễn tạm dừng một giây, cuối cùng vẫn là chọn từ này.

Nhưng Khương Tri Ngôn lắc đầu, đưa hộp qua, “Không được, anh cho quá nhiều, đạo đức nghề nghiệp của tôi không cho phép tôi nhận lấy.”

Úc Nam Diễn nghe được lời Khương Tri Ngôn nói, có chút tò mò hỏi: “Tiêu chuẩn đạo đức nghề nghiệp của em là cái gì?”

Rốt cuộc cô đã đáp ứng hôn nhân mà rất nhiều cô gái đều coi trọng mười phần, giờ lại đẩy đi trang sức mà rất nhiều phụ nữ thích như cũ.

Khương Tri Ngôn trầm tư một giây: “Xem lương tâm tôi có thể đau hay không.”

Đối mặt với ánh mắt nghiêm túc của Khương Tri Ngôn, Úc Nam Diễn biết cô không phải tùy tiện tìm lý do có lệ anh, thế mà là… Xem lương tâm à?

Đã rất lâu rồi Úc Nam Diễn không có nghe được ai sẽ dùng cái từ “lương tâm” này để bình phán chính mình.

“Tôi hiểu rồi.”

Úc Nam Diễn gật gật đầu, nhưng cũng không có nhận lấy hộp, mà là bảo Khương Tri Ngôn bảo quản trước, lý do được dùng là: Chỗ tôi không còn chỗ để.

Khương Tri Ngôn chăm chú nhìn Úc Nam Diễn, không hiểu sao cảm giác mình trong lúc vô hình bị Versailles* một phen, cô rất muốn kiên cường quất một câu, anh không còn chỗ vậy tôi có sao?

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại, đúng là có thật.

*:Versailles này trong trường hợp này nó không phải tên địa danh nhé (mặc dù cách dùng của nó đúng là xuất phát từ địa danh ở pháp thật). Ở đây, nó là kiểu từ lóng, ý chỉ bản thân giỏi, đẹp, luôn đứng đầu nhưng lại tự nhận bản thân thấp kém, không làm đc việc để có ý khoe khoang kiêu ngạo, hoặc hiểu đơn giản là nó khoe ngầm ý (tổng kết từ các lời góp ý trên hanzii.net)

Trong két sắt chú Lâm chuẩn bị cho cô chỉ có một phần hợp đồng hôn nhân trước lúc kết hôn và giấy công chứng tài sản, mặt khác còn chưa tới trình độ cần két sắt.

Cái két sắt cao chừng nửa người cô kia, hiện tại cơ bản chỉ là vật trang trí.

A, kẻ có tiền đáng giận!

“Được rồi, dù sao đến lúc đó anh đừng quên là được.”

Không hiểu sao thấy tổn thương, Khương Tri Ngôn thu hồi tay, đang định đóng cửa lên giường nghỉ ngơi, Úc Nam Diễn lại đột nhiên dùng tay chặn cửa.

Khương Tri Ngôn:?

“Chú Lâm nói, em muốn cùng tôi đi… Đạp thanh?”

Khương Tri Ngôn không nghĩ tới chú Lâm còn biết chơi chiêu này, có điều tiếc thay ông ấy đã đoán sai quan hệ của mình và Úc Nam Diễn, “Ai da, anh ngẫm lại liền biết chắc chắn là chú Lâm vui đùa.”

Cô không thèm để ý xua xua tay, “Ông chủ anh bận rộn như vậy, yên tâm đi, tôi sẽ thu phục chú Lâm, anh cứ an tâm……”

“Ngày kia, tôi có rảnh.”

“Hả?”

Khương Tri Ngôn đối mặt với đôi ngươi màu bích của Úc Nam Diễn, thật là sửng sốt một chút.

“Thế, thế ý ngài là?”

Vì chấn kinh quá, nên Khương Tri Ngôn ngay cả kính ngữ cũng vọt ra.

“Em muốn đi đâu chơi?”

Khương Tri Ngôn hơi hơi nhăn mi lại, quét mắt đánh giá trên dưới Úc Nam Diễn một cái, ngay khi anh nhịn không được mở miệng muốn hỏi vì sao lại nhìn anh như vậy, Khương Tri Ngôn đã thật cẩn thận mà hỏi trước: “Nam Hằng muốn phá sản hả?”

Bằng không thì Úc Nam Diễn! Đây chính là Úc Nam Diễn! Thế mà có một ngày nói với cô rằng anh có rảnh?!

Vị này chính là cả năm 365 ngày đều không nghỉ, năm nay nghỉ cái tuần trăng mật vẫn là cụ ông vừa đe dọa vừa dụ dỗ, chả nhẽ lại là lão gia tử lên tiếng?

Ngẫm lại cũng có khả năng, nói không chừng chính là chú Lâm cảm thấy cứ vậy xuống sẽ bất lợi cho quan hệ vợ chồng hài hòa, nhịn không được báo cáo với lão gia tử.

Từ trong biểu tình của Khương Tri Ngôn đã đoán được thất thất bát bát ý tưởng của cô, Úc Nam Diễn: ……

Anh vẫn là nhịn không được thở dài, sau đó nói một câu dài nhất từ trước tới nay dưới ánh mắt kiểu “Không phải chứ, chẳng lẽ bị tôi đoán trúng” của Khương Tri Ngôn.

“Nam Hằng không có phá sản, hôm qua lúc đóng sàn còn tăng điểm. Lão gia tử cũng không ép tôi, là chính tôi muốn nghỉ ngơi một ngày. Nếu em không muốn đi, vậy quên đi.”

Khương Tri Ngôn bắt đầu dùng dép lê cọ thảm, “Ngược lại cũng không phải không muốn đi, chỉ là tôi cũng không biết đi đâu? Anh có ý kiến gì hay không?”

Nếu là vừa mới đầu, Khương Tri Ngôn chắc chắn sẽ không thích đi ra ngoài chơi với ông chủ, câu thúc biết bao nha.

Nhưng mấy tháng nay ở chung rồi, thêm 10 ngày tuần trăng mật nữa, Khương Tri Ngôn cũng phát hiện Úc Nam Diễn nhìn không dễ tiếp cận nhưng chỉ cần không dẫm điểm mấu chốt của anh, thật ra thì vẫn là rất dễ nói chuyện.

Mình ngẫu nhiên ngốc nghếch người ta cũng sẽ xem như không nhìn thấy, có thể nói làm bạn cùng đi chơi là không thành vấn đề.

Hơn nữa ngẫm lại Úc Nam Diễn tựa hồ cũng không có bạn bè gì, mình lại cự tuyệt anh thì hình như hơi tàn nhẫn chút.

Bên này, Úc Nam Diễn lại bị vấn đề này của Khương Tri Ngôn làm khó.

Nếu có ai hỏi anh ngành nghề hot nhất hiện tại là gì, đầu tư nhánh cổ phiếu nào là trong ngắn hạn có thể kiếm tiền vân vân, Úc Nam Diễn đều chả cần tự hỏi đã có thể trả lời.

Nhưng nếu có người hỏi anh đi đâu chơi?

Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.

“Tôi bảo Triệu Đào tra một chút.”



Cuối cùng, Úc Nam Diễn cho ra một cái biện pháp không phải biện pháp vậy đấy, thành công ném nồi cho Triệu Đào.

Nếu Khương Tri Ngôn là Triệu Đào, phỏng chừng trong lòng sớm đã nhả rãnh ông chủ hố người này 100 lần rồi, anh đi ra ngoài chơi vì sao phải hỏi tôi?

Nhưng Khương Tri Ngôn không phải Triệu Đào, cô chỉ có thể cho vị trợ lý vạn năng này 1 like trong lòng.

*

Nếu là đạp thanh, tất nhiên là đông người thì náo nhiệt hơn.

Dưới trò lì lợm la liếm của Úc Quân Sách, thêm trợ lý kim bài 24h Triệu Đào, đoàn người đi đến một trong những sản nghiệp của Úc gia ở vùng ngoại thành thủ đô, một làng du lịch suối nước nóng chiếm đất chí ít là mấy ngàn mét vuông.

Ở cái mùa không nóng không lạnh này, khách ở làng du lịch cũng không nhiều.

Hơn nữa làng du lịch này vốn dĩ đi lộ tuyến hội viên tinh phẩm, cho dù là mùa đông hot nhất cũng cơ bản sẽ không xuất hiện tình huống chen chúc.

Giống như lần này Úc Nam Diễn tới, tổng quản lý bên này trực tiếp an bài ba cái phòng hạng nhất, đều là phòng ở ngày thường dù có hẹn trước một tháng cũng khó hẹn được.

“Phù, thật là đã lâu không có tới đây.”

Giao hành lý cho nhân viên công tác ở đây, Úc Quân Sách duỗi người, “Một ngày không cần làm việc, thật là quá tốt đẹp ~”

Thật ra thì anh ta cũng không có hứng thú gì quá lớn với ngâm suối nước nóng, nhưng mà có thể không cần làm việc, đừng nói làng du lịch, chẳng sợ bắt anh ta đi leo núi Úc Quân Sách đều sẽ tung ta tung tăng đi.

“Cậu biện luận tốt nghiệp……”

“Anh! Anh ơi! Đều đã ra chơi rồi liền đừng nói mấy chuyện mất hứng đó nữa! Xem như em cầu anh đó! Anh!”

Úc Nam Diễn liếc Úc Quân Sách một cái, cuối cùng vẫn là nuốt xuống lời phía sau.

Nhưng bên này Khương Tri Ngôn về phòng thoáng nghỉ ngơi một chốc trước nhìn cái phòng “hạng nhất” chỉ có một chiếc giường này lộ ra ánh mắt hoài nghi nhân sinh!

Hai vợ chồng đi ra ngoài mà khai 2 phòng chắc chắn rất kỳ quái, cho nên khi biết chỉ có 3 phòng Khương Tri Ngôn cũng không đưa ra ý kiến gì.

Dù sao thì trong khái niệm của cô, Úc Nam Diễn đi sản nghiệp nhà mình chắc chắn là an bài phòng tốt nhất, tựa như lần đi hải đảo trước đó vậy, thế thì phòng tốt nhất, kiểu gì cũng không có khả năng chỉ có một chiếc giường đi?

Không nghĩ tới thật đúng là có!

Chẳng sợ cái giường này rất lớn, đủ để nằm mấy cái Khương Tri Ngôn, cũng không thể phủ nhận nó chỉ là một cái! Một cái giường!

Úc Nam Diễn vào phòng chậm hơn cô một bước vừa nhìn thấy tầm mắt Khương Tri Ngôn đang nhằm về phía cái giường kia liền biết là cô nghĩ cái gì.

“Tôi bảo Triệu Đào khai một phòng nữa.”

“Đừng!”

Khương Tri Ngôn trực tiếp cho một tay Nhĩ Khang, “Anh có tin hay không, một giây anh khai 2 phòng này, giây tiếp theo lão gia tử liền phải tới hỏi có phải chúng ta cãi nhau hay không đó.”

Lời Khương Tri Ngôn làm Úc Nam Diễn chợt nghẹn, vì anh cẩn thận nghĩ ngợi, thật đúng có khả năng này.

“Vậy em ngủ……”

“Từ từ!”

Khương Tri Ngôn đi về phía tủ âm tường ở một bên, mở ra rồi quả nhiên bị cô phát hiện có một bộ đệm chăn mới, “Tôi biết ngay sẽ có mà!”

Cô quay đầu lại cười sáng lạn với Úc Nam Diễn, chỉ về phía căn phòng cạnh phòng ngủ kia, “Phòng trà kia nếu trải tatami chắc chắn sẽ có khách muốn nếm thử cách ngủ kiểu Nhật, quả nhiên là phòng hạng nhất, nơi này cũng suy xét đến rồi này.”

Úc Nam Diễn thu hồi lại lời còn chưa nói xong, phòng này là gian ngắm cảnh tốt nhất làng du lịch, mở cửa sổ sát đất ra ngay chính diện có thể nhìn thấy hai cây hoa anh đào đang nở rộ.

Mà căn phòng Khương Tri Ngôn đang nói kia thoạt nhìn là một gian trà thất, thật ra thì cái bàn nhỏ xác thật có thể hạ xuống, liền thành một căn phòng kiểu Nhật tiêu chuẩn.

Khách có thể căn cứ nhu cầu của mình chọn lựa cách ngủ, dù sao bọn họ đều đã cung cấp.

“Tôi có thể ngủ tatami chứ?”

Mắt Khương Tri Ngôn lộ ra chờ mong nhìn Úc Nam Diễn, trong đôi mắt to mà sáng kia là tràn đầy khát vọng, như là chứa đầy ánh sao vụn, làm người không cách nào bỏ qua, lại tựa hồ muốn nói: Nhường cho tôi đi, nhường cho tôi đi!

—— Giường thì khi nào cũng ngủ được, nhưng tatami cô còn chưa từng thể nghiệm đâu.

“Có thể.”

Lần đầu tiên Úc Nam Diễn nhìn thấy ánh mắt như vậy của Khương Tri Ngôn, trước khi anh phản ứng lại lời đã nói ra ngoài mất rồi.

Tuy rằng anh chắc chắn sẽ không tranh căn phòng này với Khương Tri Ngôn, nhưng mà cái loại trạng thái ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ này có phải không quá thích hợp không nhỉ?

Nhìn Khương Tri Ngôn giây tiếp theo đã vui mừng mà chạy chậm đến sân thượng ngắm hoa anh đào, còn ý đồ duỗi tay ra đón cánh hoa kia, động tác này làm Úc Nam Diễn ném ý nghĩ không thích hợp ra khỏi đầu.

Bỏ đi, vốn dĩ chính là tới chơi, cô ấy vui là được.