Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 58: Khi cá mặn xoay người (3)



Mùa đông thành phố Ngô chỉ từ nhiệt độ mà nói thì phải cao hơn ở thủ đô mấy độ, nhưng mức độ rét lạnh lại chẳng hề thua kém.

Ôi cái trình độ lạnh ướt kia, làm người ta hoàn toàn không muốn ra cửa.

Khương Tri Ngôn dọn đám hành lý lớn lớn bé bé về chung cư nhỏ xong thì liền nhịn không được nằm liệt trên sofa, vừa mới dọn vệ sinh cả sáng, giờ thật sự là eo đau lưng mỏi, chỉ muốn cá mặn.

Chẳng qua cô vẫn là lấy di động ra trước mà nhắn cho Úc Nam Diễn một tin.

[Khương Bính Ngư: Thành công vào ở rồi! (nhếch môi cười)]

Cô nhớ tới đêm qua mình bởi vì không kịp rep Úc Nam Diễn, dẫn tới khi nhìn lại vào hộp chat thì trừ bỏ một tin nhắn ra còn có một tấm hình —— hình một tấm vé máy bay từ thủ đô đến thành phố Ngô.

Làm Khương Tri Ngôn sợ tới mức vội vàng ấn phím gọi, dò hỏi lý do tại sao vậy, hai người mới tách ra một ngày à, không đến nỗi nhớ thế đi?

Nhưng Úc Nam Diễn còn chưa mở miệng, cô đã nghe thấy tiếng Úc Quân Sách trước.

“A! Người nào đó là bởi vì chị nhắn tin cho em mà chưa nhắn cho ảnh nên ghen ghét! Sắc mặt đáng ghê tởm này, chậc chậc chậc!”

Khương Tri Ngôn:……

“… Lời Quân Sách nói, không phải thiệt chớ?”

Úc Nam Diễn trầm mặc một giây, “… Không phải.”

“Xí, không phải cái gì mà không phải! Vờ vịt! Anh lại vờ vịt!” Úc Quân Sách hẳn trong lòng đang nghẹn ứ, ngay cả miệng vết thương nơi khóe miệng đang đau cũng chả buồn lo, “Hai con gà cùi bắp học người ta chơi cái gì mà yêu đất khách! Hừ! Một đống tuổi rồi cũng không biết xấu hổ!”

Úc Nam Diễn:……

Khương Tri Ngôn:……

Trạng thái hiện tại của Úc Quân Sách nếu dùng một câu để hình dung thì hẳn chính là: Giết điên rồi.

Chả cần lo đó Úc Nam Diễn hay Khương Tri Ngôn, chỉ một chữ, chính là dỗi.

Khương Tri Ngôn không nhịn được: “Vậy cũng đỡ hơn có mấy người ngay cả yêu đương cũng chưa đi? Quân Sách, hình như cậu còn là một tên FA từ trong bụng mẹ hỉ?”

Úc Quân Sách lập tức vỗ bàn bật dậy: “Chứ không phải hai người mới đầu cũng là hôn nhân hợp đồng à, bằng không với cái tính nết kia của anh em, đời này cũng sẽ không sờ tới tay phụ nữ!”

Ánh mắt Úc Nam Diễn thâm trầm nhìn Úc Quân Sách gan phá lệ béo tốt hôm nay, lại nghe thấy Khương Tri Ngôn dỗi lại: “Nhưng hiện tại ảnh chính là đã có! Muốn sờ tay liền có thể tùy tiện sờ! Hôn hít cũng được, mà cậu chính là không có!”

“Chị, chị, chị……”

Úc Quân Sách che ngực, lớn tiếng thở dốc đỏ cả mặt, nhìn dáng vẻ kia là còn muốn đại chiến 300 hiệp với Khương Tri Ngôn.

Nhưng mà Úc Nam Diễn mặt vô biểu cảm mà nhìn về phía người nào đó, “Úc Quân Sách, cậu phải đi.”

Rõ ràng đang nói “Đi”, cơ mà ngữ khí kia nghe sao giống như bảo “Cút” nhể?

Đây là điện thoại Khương Tri Ngôn gọi cho anh, kết quả đến giờ anh ngược lại là chưa nói được mấy câu, toàn nghe hai tên quỷ ấu trĩ này ở đó cãi nhau.

Câu phản bác vốn muốn tuôn ra của Úc Quân Sách bị một câu này của Úc Nam Diễn trực tiếp làm nghẹn lại, anh ta bi thương phát hiện độc thân thật sự không nhân quyền, người ta là hai “đánh” một mình anh ta, từ trên nhân số đã có hại.

Lúc này đau đớn từ miệng vết thương bên khóe miệng lại cuồn cuộn tuôn lên, Úc Quân Sách che khóe miệng lại, lưu lại một câu: “Chờ em lành rồi chúng ta tái chiến!” Sau đó sải dài mấy bước đóng sầm cửa lại liền chạy mất.

Bên kia di động, Khương Tri Ngôn phát ra tiếng hừ hừ bên thắng cuộc, “Còn muốn đấu với tôi!”

Lúc này cô cũng đã hoàn toàn quên mục đích mới đầu gọi cuộc gọi này, chỉ là đắm chìm vào vui sướng khi cãi lộn mà còn cãi thắng.

“Có thể tùy tiện hôn?”

Giọng nói mang theo ý cười của Úc Nam Diễn làm vui sướng của Khương Tri Ngôn chợt khựng.

—— Vừa nãy mình có nói những lời này?

“Anh nghe lộn rồi, em chắc chắn chưa từng nói.”

Dù sao cũng không ghi âm, cô chính là không thừa nhận, Úc Nam Diễn có thể làm gì cô chứ?

Úc Nam Diễn đích xác không thể làm gì Khương Tri Ngôn lúc này, chỉ là những lời này đã bị anh ghi tạc trong lòng, không biết khi nào sẽ lôi ra thực tiễn một chút thôi.

“Hôm nay rất bận sao?”

Đề tài cuối cùng đã quay lại, Khương Tri Ngôn thế cũng mới nhớ tới chuyện tấm vé máy bay kia.

“Không được tới đây! Mau trả tấm vé máy bay kia đi!”

“Được.”

“Thật ra cũng còn được, chẳng qua hôm nay em đi coi nhà, đã định một căn cũng không tệ lắm! Ngày mai là có thể chuyển nhà, em cho anh xem hình nhà nè!”

“Một mình em chuyển nhà được chứ?”

“Yên tâm đi, em không có nhiều đồ lắm, chung cư lại tự mang thang máy, sẽ không mệt.”

……

Khương Tri Ngôn trước nay cũng không biết mình sẽ nói chuyện phiếm lâu thế, cũng không biết hôm nay đã xảy ra nhiều chuyện để có thể chia sẻ với Úc Nam Diễn đến vậy, dù sao chờ cuối cùng khi cúp máy, di động đều đang hơi nóng lên.

Lại vừa nhìn thời gian trò chuyện.

Nhỉnh hơn 73 phút một chút.

Cũng chính là hơn một tiếng?

Bọn họ thế mà hàn huyên lâu đến vậy, hoàn toàn không có cảm giác á!

Trước kia bạn cùng phòng đại học của Khương Tri Ngôn vừa đi ra gọi điện với bạn trai là phải tới một hai tiếng, khi đó cô còn kỳ quái sao lại có thể nói lâu đến vậy?

Giờ thiệt đổi thành mình rồi, Khương Tri Ngôn mới biết được, thì ra là thật sự có thể.

Hồi ức kết thúc, Khương Tri Ngôn cũng coi như khôi phục được chút thể lực, những đồ đạc khác có thể sửa sang lại từ từ, nhưng giường thì chắc chắn phải trải trước.

Giường rộng 1m5 nhỏ hơn cái ở Úc gia không ít, đối với một mình Khương Tri Ngôn mà nói lại là dư dả, cô tốn 20 phút để dọn giường nệm, giây tiếp theo liền trực tiếp nằm bò lên, sau đó không khỏi phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.

Giường quả nhiên phải thoải mái hơn sofa rất nhiều!

Khương Tri Ngôn nghiêng người cầm lấy di động, giờ là 1 giờ chiều, cô ăn sáng lúc 10 giờ, qua một đoạn thời gian làm việc thể lực dài như vậy cô cũng có chút đói rồi.

Chung cư tuy có một cái phòng bếp kiểu mở nhỏ, nhưng Khương Tri Ngôn không có nguyên liệu nấu ăn gì hết, cũng lười nấu nữa, vẫn là gọi cơm hộp cho lẹ.

Tùy tiện gọi một phần cơm đĩa, Khương Tri Ngôn lật người rồi lại tiếp tục nhắn tin với Úc Nam Diễn.

Cô đi vào thành phố Ngô thì ngược lại là giao lưu với Úc Nam Diễn thường xuyên hơn trước, trước kia mỗi ngày dưới một mái hiên cũng sẽ không tán gẫu mỗi ngày nhiều đến thế, chẳng qua cũng có khả năng là mới đầu cảm thấy mới mẻ, qua mấy ngày rồi thì nói không chừng sẽ không có nhiều đề tài để hàn huyên đến vậy.

Nửa tiếng sau, cơm hộp tới rồi, Khương Tri Ngôn bảo shipper để nơi cửa, đợi qua 5 phút rồi mới đi lấy cơm.

Con gái sống một mình, sự cảnh giác nên có tuyệt đối không thể thiếu, camera theo dõi Khương Tri Ngôn mua trên mạng phỏng chừng tới mai là có thể tới nơi, đến lúc đó cứ lắp lên lối đi nhỏ ở sau cửa vào đi.

Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Hôm qua cô đã xem rất nhiều công việc trên phần mềm thông báo tuyển dụng, bằng vào kinh nghiệm xã súc nhiều năm, Khương Tri Ngôn liếc mắt một cái là nhìn ra được đại bộ phận công việc viết trên đây không tệ đều là tám lạng nửa cân, có thể áp bức thì áp bức.

Lương báo cho từ 5000 đến 8000 nhất định là 5000.

Hơn nữa cơ bản đều là full-time, sáng 9 chiều 6, ngay cả công việc cuối tuần được nghỉ 2 ngày cũng thiếu.

Thật vất vả Khương Tri Ngôn mới nhảy ra Nam Hằng, thật sự không muốn lại đi bị nhà tư bản áp bức nữa, hơn nữa cô dám cam đoan, đời này không thể nào gặp được ông chủ tốt như Úc Nam Diễn vậy.

Thế… Tiếp tục vừa cá mặn vừa ôn tập?

Lấy tiền tiết kiệm cùng năng lực tiêu phí của cô hiện tại, chí ít trong 5 năm không cần sầu chi tiêu, mà 5 năm cũng không thi đậu nhân viên công vụ à, mình cũng không thể tệ đến mức đó chứ nhỉ?

Nghĩ như vậy, Khương Tri Ngôn liền mở hộp cơm ra, cô gọi một phần cơm hộp khoai tây thịt bò.

Chỉ nhìn tướng bán thôi thì cũng còn được, chỉ là thịt bò hơi ít, đại bộ phận đều là khoai tây, có điều một phần cơm hộp 18 tệ mà như này cũng bình thường.

Cô lấy muỗng ra, trên cơm xếp một miếng thịt bò với một miếng khoai tây, há to miệng chơi hết luôn một muỗng, không nhai được mấy cái Khương Tri Ngôn đã hơi hơi nhăn mày lại.

Cơm không hề có mùi cơm, vị cũng kém nhai không thấy ngon ngọt, mà khoai tây với thịt bò thì lại có hương vị gia vị đóng gói rất rõ ràng, muốn dùng cay để át qua cỗ mùi hương gia vị kia cơ mà tiếc là không thành công.

Khương Tri Ngôn miễn cưỡng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, mày lại không giãn ra, đầu lưỡi cô quả nhiên bị dưỡng điêu rồi.

Nhưng mà giây tiếp theo, Khương Tri Ngôn lại múc một muỗng, múc đầy rồi nhét vào miệng, mặt vô biểu cảm mà nhai vài cái rồi nuốt xuống.

Cô nhất định muốn rời khỏi Úc gia chính vì trong các nguyên nhân có suy xét đến mặt này.

Nếu có một ngày, mình với Úc Nam Diễn thật sự nhìn nhau càng thấy ghét, Khương Tri Ngôn cũng cần thiết phải bảo đảm cô có thể ở bên ngoài tiếp tục sinh hoạt bình thường lại vui sướng.

Thoát ly Úc gia rồi, lại muốn đạt tới cái trình độ kia, đối với Khương Tri Ngôn chỉ là con gái nhà người thường mà nói, quá khó khăn.

Cơm hộp dở tệ không sao cả, cô cũng đã học được vài món cơm nhà với Joy rồi, có thể tự mình nấu nướng.

Giường nhỏ, phòng nhỏ cũng chẳng sao, ở phương diện này yêu cầu của Khương Tri Ngôn không cao.

Về phần vụ tách ra với Úc Nam Diễn, trước mắt còn chưa biết cô có thể thương tâm khổ sở hay không, nhưng mặc kệ thế nào, cô cuối cũng sẽ không trở thành cái bộ dáng điên cuồng của mẹ, đúng chứ?

Buổi tối Khương Tri Ngôn dùng một chiếc áo bông to bọc chính mình kín mít lại đi xuống lầu, cô sửa sang đồ đạc xong thì phát hiện còn thiếu một ít đồ dùng sinh hoạt, bèn tính trực tiếp xuống cửa hàng tiện lợi nhỏ dưới lầu mua.

Chỉ là mới ra khỏi cửa chung cư, một vị tiểu ca đã mang theo nụ cười nghề nghiệp lấy ra một tờ truyền đơn, “Nữ sĩ, có hứng với một căn hộ loft từ 300.000 trở lên chứ? Gần tàu điện ngầm, giao thông thuận tiện, xây cất đã hoàn thiện có thể xách giỏ vào ở ngay!”

Theo phản xạ có điều kiện, Khương Tri Ngôn đang muốn nói “Không cần”, chỉ là chữ “Không” mới vừa ra khỏi miệng, cô đột nhiên lại thu về.

Khương Tri Ngôn vẫn luôn rất muốn có một căn nhà chân chính thuộc về mình, chẳng sợ ở trong mắt đại bộ phận người thì nhà của ba mẹ Khương Tri Ngôn cuối cùng đều là của cô, nhưng ở trong lòng của cô, nó vẫn không phải “chân chính” thuộc về chính mình.

Lại nói, nhà của ba mẹ Khương ở thành phố Giang, Khương Tri Ngôn lại không tính về thành phố Giang phát triển.

Vốn dĩ Khương Tri Ngôn muốn làm ở chỗ Úc Nam Diễn cho xong 3 năm, mình thế nào cũng có thể tồn được 3 triệu, vậy là có thể lấy ra 1 triệu rưỡi để mua nhà và trang hoàng ở thành phố Ngô.

Về phần căn hộ ở thủ đô đã nói trong hợp đồng, có thể dùng để cho thuê tăng thêm một bút thu nhập.

Chẳng qua hiện tại đã giải trừ hợp đồng, Khương Tri Ngôn cũng đã minh xác nói không cần phát lương cho cô nữa, vậy thì 900.000 trong tay thật sự không đủ mua căn hộ thương phẩm.

Mà căn hộ thương phẩm không đủ tiền, căn hộ loft lại được.

So với căn hộ thương phẩm, khuyết điểm của loft chính là quyền tài sản chỉ có 40 năm nhưng có thể tiếp tục thêm khi đến kỳ, về phần các vấn đề như có thể làm hộ khẩu hay không, con cái có thể đi học hay không thì Khương Tri Ngôn hoàn toàn không cần suy xét.

Còn nữa là phí điện nước sẽ hơi đắt chút, nhưng ngẫm lại có đắt cũng không đắt được đến đâu, chỉ cần cô không mua cái loại loft ở mang tính thương mại lưỡng dụng hay ngư long hỗn tạp kia, ở trong lòng Khương Tri Ngôn thì nó thật sự sẽ không khác biệt với những căn hộ thương phẩm khác cho lắm.

Cô là tự mình ở chứ không trông cậy dựa vào mua nhà tăng giá trị để kiếm tiền.

“Cho tôi xem.”

Vừa thấy Khương Tri Ngôn có hứng thú, tiểu ca lập tức hăng hái, “Em gái à, không phải tôi nói đâu, căn hộ này tuyệt đối rất đỉnh, hộ hình hay gi gỉ gì gi đều rất tốt, từ đó đến trạm tàu diện cũng chỉ 500m, bên cạnh còn có một cái khu thương mại cỡ lớn, nhân lúc giờ mới vừa tung ra, nhà tốt vẫn còn có thể chọn!”

—— Tiểu ca à, khẩu âm của anh có hơi nặng á.

Khương Tri Ngôn trao đổi bong bóng xanh với vị tiểu ca kia, ước định 9 giờ sáng hôm sau đi xem nhà, theo đó cô đi mua đồ rồi về lại chung cư thuê.

Trước đó tiểu ca kia đã gửi cho cô chút ảnh chụp, so với chỗ Khương Tri Ngôn đang ở trước mắt thì diện tích chắc chắn là lớn hơn, hơn nữa trang hoàng ở đó thoạt nhìn cũng tinh xảo hơn.

Chẳng qua Khương Tri Ngôn cũng hiểu cái gọi là “Ảnh lừa”, không nói những cái khác, cái loại nhà xây cất hoàn thiện này chỉ riêng mảng nguyên vật liệu đã tuyệt đối sẽ không xài đồ tốt.

Chỉ là, có được một căn hộ hoàn toàn chỉ thuộc về chính mình, sức dụ hoặc của nó thật sự là quá lớn với Khương Tri Ngôn!

9 giờ rưỡi sáng.

Khương Tri Ngôn với tiểu ca bán căn hộ đi tới cạnh tòa chung cư mới vừa xây xong không bao lâu này.

Lúc cô mới vừa tới thành phố này đã xem qua chung quanh đây, tàu điện ngầm đích xác cách chỗ này không xa, cũng thấy được 2 trạm xe bus công cộng.

Chẳng qua chung quanh không bất kỳ trường tiểu học hay bệnh viện gì đó, nó không phải lựa chọn tốt với người muốn chân chính an gia.

Cơ mà thật sự lại có không ít office building cao lớn, mấy tòa office building đó sát đường rồi lại có các loại cửa hàng như tiệm cơm nhỏ và siêu thị cỡ nhỏ, nhìn bộ dáng người đến người đi kia cũng không hoang vắng, chung cư chỗ này thích hợp mua tới cho tộc đi làm thuê.

Về phần khu thương mại mà tiểu ca nói, ngại quá, Khương Tri Ngôn người trần mắt thịt thật sự không thấy được.

Chung cư này là phân biệt mặt người mới cho vào, bên cạnh còn ngồi một phòng bảo an, thoạt nhìn hệ số an toàn cũng còn được, mà tòa chung cư này phân làm khu A và khu B, hướng bên khu A tốt hơn, số lượng hộ gia đình trong 1 tầng cũng khá ít, không cần một tầng chen chúc với 7-8 hộ chen chúc với 2 bộ thang máy.

Tiểu ca trước hết là dẫn Khương Tri Ngôn đi khu A xem một căn hộ ở lầu 12, diện tích chiếm đất cỡ sáu mươi mấy mét vuông, hai tầng trên dưới thêm lên cũng được hơn một trăm mét vuông, hướng hay gì cũng đều được.

Chỉ là giá cả……

Toàn bộ tính lên, muốn tới tay phỏng chừng phải tốn 560 – 570 ngàn tệ, đối với Khương Tri Ngôn mà nói là vượt quá dự toán.

“Có căn nào trong vòng 400.000 không? Tôi không cần lớn thế này.”

“Có có có!”

Tiểu ca rất có kiên nhẫn, lại dẫn Khương Tri Ngôn liên tục xem mấy căn, chính như theo lời anh ta nói, chung cư này mới vừa xây xong không lâu, rất nhiều căn đều còn trống, nếu không bán được thì bên phía bất động sản cũng tính toán trực tiếp cho thuê.

Chẳng qua Khương Tri Ngôn cũng không phải rất vừa lòng, không phải hướng không tốt thì chính là giá cả không thích hợp, phong cách trang hoàng thì thật đúng là style gỗ thô giản lược cô thích, nhưng thế cũng không thể triệt tiêu những khuyết điểm vặt khác.

Ngay khi cô cho rằng hôm nay sẽ bất lực mà về ấy, tiểu ca lại dẫn Khương Tri Ngôn tới lầu 14.

“Khương tiểu thư, không gạt cô, căn ở lầu 14 chắc chắn là tốt, đã là phía đông lại là mặt bên, chính là bởi vì mang theo số 4, nên…… cô hiểu đó.”

“Chẳng qua chúng ta đều là người trẻ tuổi, tin chắc rằng cô sẽ không thèm để ý nhỉ? Nếu thành tâm muốn mua thì phương diện giá cả cũng có thể tương đối ưu đãi chút.”

Khương Tri Ngôn tất nhiên là không thèm để ý cái gì mà 4 hay không phải 4, nhưng cô sẽ không biểu hiện ra ngoài, chỉ là lạnh lùng gật gật đầu, “Đi xem đi.”

Trông như kiểu không ôm kỳ vọng gì cả.

Nhưng mà khi tiểu ca mở ra căn hộ số 1401 này, nhìn phòng khách được ánh nắng phủ kín kia, nháy mắt Khương Tri Ngôn liền có chút động lòng.

Một tầng là 42 mét vuông, 2 tầng là 84, làm hết thủ tục phỏng chừng cần hơn 380.000 tệ.

Phòng khách, phòng bếp, WC ở lầu một.

Lầu hai thì lại là bị cầu thang ngăn cách, hai bên trái phải mỗi bên một gian phòng, bởi vì chiều cao tầng là hơn 5m, cho nên dù là lầu hai cũng không cảm thấy thấp bé.

Còn có phần ánh sáng này, giờ là gần 11 giờ trưa, cơ hồ cả căn phòng khách đều được bao phủ dưới ánh nắng, nếu lúc nghỉ ngơi nằm trên ghế người lười phơi nắng, phải hưởng thụ biết bao!

Đây chính là tình phòng trong mộng của mình á!

Chẳng qua Khương Tri Ngôn am hiểu sâu chân lý mua bán, chỉ thấy cô cau mày lại dạo qua dạo lại một chút, bắt bẻ chút khuyết điểm vặt rồi lại đi theo tiểu ca nhìn thêm mấy căn nữa.

Cuối cùng lại không chút để ý mở miệng, “Cũng chỉ căn 1401 vừa nãy miễn cưỡng đỡ chút.”

Tiểu ca hiểu ý ngay, gọi điện thoại cho lão đại.

Hai bên trải qua một loạt cò kè mặc cả, Khương Tri Ngôn trực tiếp ký hợp đồng ngay buổi chiều.

Tính cả phí người môi giới và những thủ tục thượng và hạ cám khác, tổng cộng tiêu phí 398.000 tệ, làm túi tiền của Khương Tri Ngôn nháy mắt co lại một nửa!

Trả toàn khoản xong, căn hộ này tất nhiên cũng là của Khương Tri Ngôn, chỉ là nó vừa mới trang hoàng xong chưa đến 1 tháng, mùi bên trong còn chưa có hoàn toàn tán đi, hơn nữa có mấy chỗ muốn sửa muốn tăng, nếu muốn dọn vào phỏng chừng thế nào cũng phải là ba bốn tháng sau.

Nhưng mà mấy cái đó đều không quan trọng!

Nhà!

Căn nhà chính thuộc về tôi!

Căn nhà có thể ấn tâm ý tôi trang hoàng, tùy tôi lăn lộn!

Sẽ không có chủ nhà đột nhiên bắt cô dọn đi ngay ngày mai, cũng sẽ không có vụ trên lầu nửa đêm quá ầm ĩ đi lý luận thì bị trào phúng “Lại không phải nhà của cô”, càng sẽ không có vụ khi trả phòng bị cắt xén tiền thế chấp các kiểu.

Hưng phấn ghê gớm, Khương Tri Ngôn rất muốn chia sẻ tin tức tốt này với người khác, tách tách tách mấy tấm liên tục, sau đó gửi vào cái group “Tương thân tương ái người một nhà” kia.

[Khương Bính Ngư: Tôi mua nhà rồi! Đẹp chứ!]

Giây tiếp theo.

[Quân Lâm Thiên Hạ:???]

[Triệu Đào: Mua nhà rồi???]

Khương Tri Ngôn tiếp tục hưng phấn.

[Khương Bính Ngư: Đúng vậy đúng vậy, mới vừa ký hợp đồng, tiền đã thanh toán, chìa khóa cũng tới tay, là nhà của tôi rồi!]

[Quân Lâm Thiên Hạ: …… Chị thật tính định cư ở thành phố Ngô?]

Chẳng qua mới đi mấy ngày mà thôi, sao lại mua cả nhà nhanh thế? Anh ta cho rằng hai người họ chỉ là tạm thời tách ra á!

Chẳng sợ lại tức giận lại khó chịu, Úc Quân Sách cũng không muốn Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn chân chính tách ra.

Nhưng tình huống hiện tại là thế nào vậy?

Lúc này Úc Nam Diễn cũng nhìn thấy tin nhắn, trong lòng lại lần nữa toát ra cái ý niệm này.

Anh tuyệt đối là bị lừa hôn nhỉ?

Bị lừa “Ly hôn”!