Vật tư cũng chỉ được có thế, ban đầu đã thông báo là một người một gói, nhưng bây giờ hắn lại phát cho một người tận năm gói, tất nhiên sẽ có người không nhận được gì.
Triệu Đại Thụy vui vẻ xoa tay: “Cảm ơn thủ lĩnh, cảm ơn thủ lĩnh.”
Sở Định Phong “ừ” một tiếng.
Buổi tối, Triệu Đại Thụy bảo con gái đã khóc đến suy sụp đi tắm, trang điểm thật đẹp.
“Con thì hiểu cái gì, được đi theo Sở Định Phong là may mắn của con! Sau này cả nhà chúng ta sẽ không phải đói bụng nữa.”
“Sau khi đi lên đó thì ngoan ngoãn nghe lời một chút, thủ lĩnh nói gì thì chính là vậy, biết chưa?”
Khuôn mặt của cô gái đầm đìa nước mắt.
Đến tối, cô ta bị cha mẹ của mình đưa đến trước cửa nhà Sở Định Phong.
Gió đêm nay, cũng dần trở nên mát mẻ hơn.
...
Tầng mười tám.
Hệ thống thông báo chuyện này cho Nguyễn Ngưng biết.
Cô mở tiểu thuyết gốc ra, phát hiện chuyện này không khác tình tiết trong tiểu thuyết lắm, chẳng qua ở giai đoạn này, trong tiểu thuyết thì bây giờ Sở Định Phong đã nhận được sự ủng hộ của hai chị em nhà họ Châu nên càng hăng hái hơn.
Bởi vì có điểm cống hiến gia tộc, lúc ấy Sở Định Phong đã sửa lại diện mạo của mình, trông vừa đẹp trai vừa khôi ngôi tuấn tú.
Lúc đó chị em nhà họ Châu còn chưa chuyển đến nhà họ Sở, thậm chí còn không biết người này chính là Sở Định Phong. Về cô gái mới được đưa đến, lúc đầu vẫn còn muốn phản kháng nhưng cuối cùng đã dần chịu nhượng bộ.
Khi đó cô ta còn ngây thơ nghĩ rằng bản thân là duy nhất, nghĩ có thể giúp mẹ và em trai mình không phải chịu đói.
Hệ thống cảm thán: “Cuối cùng vẫn để cho hắn giành được điểm cống hiến gia tộc.”
Nguyễn Ngưng không nói gì, lật lại miêu tả về cô gái này trong tiểu thuyết gốc.
Trên thực tế cũng không viết gì nhiều về cô ta, trong số các nữ chính thì cô ta không có gì nổi bật, chỉ làm việc nhà, giặt tất cho Sở Định Phong, sau này không được cưng chiều lắm, sinh được ba đứa đứa con.
Gấp quyển sách lại, Nguyễn Ngưng tức đến mức không ngủ được.
Mẹ nó, đồ đàn ông đáng chết.
Dù sao cũng không ngủ được nên Nguyễn Ngưng tiếp tục lấy tiểu thuyết ra đọc thâu đêm.
Đến rạng sáng, cô mới thấy hơi buồn ngủ một chút.
Không biết bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa từ lúc nào, Nguyễn Ngưng biết là Trình Quý Khoan hoặc là Trình Quý Lịch ở nhà bên cạnh, cô gục đầu xuống, leo xuống giường.
Mở cửa ra, người đến là Trình Quý Lịch.
Cô ấy nhìn thấy tóc tai Nguyễn Ngưng như cái ổ gà, hai mắt còn có quầng thâm, nên ngạc nhiên nói: “Ngưng Ngưng, tối hôm qua cậu ngủ không ngon giấc hả?”
Nguyễn Ngưng nói: “Gần đây không ra khỏi nhà nên không có chỗ tiêu hao sức lực, ban đêm không ngủ được, ban ngày lại không dậy nổi.”
Trình Quý Lịch cầm hai cái thuyền cao su trong tay: “Cái này là ông Vưu ở dưới lầu đưa tới, ông ấy gõ cửa lối thoát hiểm mà không thấy cậu dậy nên tớ mới nhận nó thay cậu.”
Nguyễn Ngưng gật đầu: “Cảm ơn.”
Thấy cô vẫn còn chưa tỉnh ngủ, Trình Quý Lịch không có ý định vào nhà: “Tớ về trước đây, cậu nghỉ ngơi tiếp đi. Đêm nay đừng thức khuya nữa, ngày mai chúng ta cùng tập thể dục.”
Đầu tiên Nguyễn Ngưng gật đầu, sau đó lại đột nhiên lắc đầu, nói: “Ngày mai chúng ta ra ngoài.”
“Hả?” Trình Quý Lịch ngơ ngác: “Chúng ta?”
Nguyễn Ngưng nói: “Đúng, tớ với cậu, cậu xuống tầng dưới nói một tiếng, tốt nhất là nhờ ông Vưu cùng đi với chúng ta.”
“Lần này anh của cậu ở lại trông nhà.”
Hai mắt Trình Quý Lịch sáng lên, kích động nói: “Thật không, tớ có thể đi ra ngoài?”
Nguyễn Ngưng suy nghĩ một hồi: “Nhưng sẽ rất vất vả.”
Trình Quý Lịch lập tức nói: “Ai sợ vất vả chứ, bây giờ chỉ sợ không có gì ăn thôi!”
Đúng như giao hẹn, sáng sớm hôm sau nhóm họ bắt đầu xuất phát.
Lần này có hai người ở tầng mười tám và bốn người ở tầng mười bảy tham gia, lần lượt là Vưu Đại Phúc, Châu Lượng Lượng, con dâu nhà họ Tần, và nữ chính Nghiêm Nhược Tuyết.
Trên đường đi, ông Vưu hỏi: “Cô bé, chúng ta đi đâu thế?”