Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 131



“Bây giờ chỉ cần tốn ít bánh quy nén đã có thể để bọn họ đi làm quân tiên phong nên trong lòng hắn vô cùng đắc ý, thậm chí còn có một loại cảm giác thích thú như đã báo được thù.”

“Nhưng nhớ tới việc bản thân đã dùng hết điểm cống hiến của gia tộc để chỉnh sửa khuôn mặt, hắn có hơi bực mình.”

“Chẳng bao lâu sau hắn đã vui vẻ trở lại, còn quyết định tối nay hoặc tối mai để người ta dâng phụ nữ đến cho hắn.”

“Bằng cách này, hắn có thể sao chép súng ống và đạn, không ai địch nổi.

Nói đến đây, hệ thống lập tức căng thẳng nói: “Ký chủ, chúng ta phải nhanh chóng ngăn cản hắn! Nếu hắn tiếp tục phát triển như vậy, chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”

Nguyễn Ngưng tức giận: “Ta ngăn cản hắn thế nào? Không lẽ so mấy ngàn viên đạn của ta và ba viên đạn của hắn, xem ai sẽ thắng sao?”

Hệ thống yếu ớt nói: “Không phải, mọi việc ta đều nghe theo ngài.”

Nguyễn Ngưng nheo mắt lại: “Nếu nghe ta thì đi ngủ đi, chờ xem tiến triển tiếp theo của cuốn sách này.”

Sáng hôm sau, Nguyễn Ngưng vẫn đi ra ngoài cắt tảo như thường lệ, nhưng có quá nhiều người đi vớt, hôm nay có muốn đi ra xa để vớt tảo cũng không dễ.

Hai người phải tốn nhiều thời gian hơn, cuối cùng mới lấp đầy được một chiếc thuyền.

Mười một giờ, hai người đi đổi vật tư theo thường lệ.

Có rất nhiều người đến để đổi vật tư nhưng cũng may thời gian xếp hàng giảm đi rất nhiều, rất nhanh đã đến lượt Trình Quý Lịch và Nguyễn Ngưng.

Hai người đặt tảo lên cân rồi đổi bánh quy nén, lúc đang chuẩn bị đi thì đột nhiên có một giọng nam vang lên: “Chờ một chút.”

Nguyễn Ngưng quay đầu lại, thấy viên sĩ quan đã gặp lần trước vừa nói vừa đi về phía bọn họ.

Không biết anh ta gọi mình để làm gì nên Nguyễn Ngưng cũng đề phòng hơn một chút: “Lãnh đạo, có chuyện gì vậy?”

Viên sĩ quan nói: “Hai người có thể lên tàu không? Tôi có chuyện muốn nói với hai người.”

Nguyễn Ngưng và Trình Quý Lịch liếc mắt nhìn nhau, bây giờ còn đang ở trước mặt tất cả mọi người, hơn nữa giọng điệu nói chuyện của đối phương cũng rất khách sáo, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Nhưng Nguyễn Ngưng lại không lựa chọn lên thuyền mà nói: “Lãnh đạo, nếu có chuyện muốn nói thì cứ nói với chúng tôi ngay tại đây, chúng tôi ở trên thuyền nhỏ được rồi, không sao đâu.”

Viên sĩ quan nói: “Được rồi, tôi thấy tên của mấy người trong danh sách vật tư, cô là Nguyễn Ngưng phải không?”

Nguyễn Ngưng sửng sốt: “Là tôi, sao vậy?”

“Là Nghiêm Nhược Tuyết bảo tôi liên hệ với các cô.” Anh ta nói: “Lẽ ra tôi phải tìm một cô gái tên là Vương Linh Hạ, nhưng cô ấy vẫn chưa đăng ký với chúng tôi.”

Nguyễn Ngưng nhíu mày.

Vương Linh Hạ và Vưu Đại Phúc hành động cùng nhau, dân số của bọn họ cũng rất đông, còn có cả người già và trẻ em nên không có nhiều tảo để trao đổi, hoặc là họ phải thu thập đủ tảo mới đến đổi, không thể nào cho nợ được.

Tại sao Nghiêm Nhược Tuyết lại muốn tìm Vương Linh Hạ?

Trong lòng cô bỗng có một dự cảm không tốt, Nguyễn Ngưng nói: “Cô ấy sống dưới tôi một lầu, tôi biết cô ấy.”

Viên sĩ quan kia nói: “Nếu thế tôi cũng yên tâm.”

“Là thế này, mấy ngày nay cảnh sát Nghiêm Nhược Tuyết đã giúp cô ấy tìm chồng của mình, nhưng bây giờ liên lạc bất tiện, tình hình phức tạp, mãi đến ngày hôm qua chúng tôi mới xác nhận Tần Binh đã chết.”

Nguyễn Ngưng nhíu mày.

Trình Quý Lịch lúng ta lúng túng: “Có ý gì? Người đã chết, phải làm sao bây giờ?”

Viên sĩ quan kia im lặng một lát: “Cậu ấy vì cứu người nên mới hy sinh, theo lý mà nói gia đình của cậu ấy sẽ được trợ an ủi chăm sóc nhưng mọi người cũng biết tình hình hiện tại rồi đó”

“Sĩ quan Nghiêm Nhược Tuyết và nhóm chúng tôi đã tiết kiệm khẩu phần ăn của mình, gom được mười ký bánh quy nén.”

Nửa ký bánh quy nén là năm miếng, nói cách khác có tổng cộng một trăm miếng bánh quy nén.

Viên sĩ quan kia lại nói: “Còn có một ký rưỡi gạo do mẹ Nghiêm Nhược Tuyết gửi cho cô ấy, cô ấy đều lấy ra hết.”