Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 151



“Chỉ là với thời tiết lạnh thế này, nếu ban đêm để cửa sổ mở, không biết hiệu quả thế nào.”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút: “Nếu chúng ta đã nhóm lửa trong nhà thì không thể đóng toàn bộ cửa sổ lại đúng không? Chúng ta có thể dùng chăn bông để bịt những khe hở dưới ống thông gió, điều này không chỉ ngăn được gió lạnh mà còn bảo đảm chúng ta không bị nhiễm độc chết.”

Nguyễn Thứ Phong nói: “Được.”

Nguyễn Ngưng lấy hơn mười cái chăn bông ở trong không gian ra, mấy cái chăn có chất lượng kém đều được dùng làm rèm cửa.

Cả nhà bọn họ bận rộn một ngày, cuối cùng cũng chuẩn bị xong hết mọi thứ.

Nguyễn Thứ Phong thả mấy khúc củi vào trong bếp lò, muốn thử hiệu quả của nó.

Chẳng mấy chốc lửa đã bốc lên.

Nguyễn Thứ Phong vui vẻ ra mặt, giống như quay trở lại lúc còn nhỏ nghịch lửa ở quê, ông nhanh chóng cho thêm củi vào bếp: “Lửa này lớn quá, chỉ mất khoảng hai mươi phút là có thể đun sôi nước.”

Chu Tố Lan càng mừng hơn: “Bên trên còn có thể nấu cơm.”

“Tôi thấy hết rồi, con bé này đã ở đây được ba tháng nhưng mấy nồi lẩu bò, lẩu vịt ở trong không gian đều nguội ngắt, không biết lấy chúng ra hâm nóng rồi bảo quản, lúc nào muốn lại lấy ra ăn.”

Nguyễn Ngưng cười hì hì: “Chuyện này không phải do con ngốc sao, vẫn là mẹ thông minh nhất.”

Chu Tố Lan tức giận: “Con không ngốc, chỉ là con lười thôi!”

Nguyễn Ngưng nghĩ thầm không phải do cô lười mà chẳng qua trong thời kỳ cực lạnh, cô sẽ phải nhóm lửa liên tục, mắc gì phải lãng phí năng lượng trước?

Có thể tiết kiệm được chút nào hay chút đó, dĩ nhiên bây giờ đã đến lúc hâm nóng.

Bếp lò cháy khoảng nửa tiếng, Chu Tố Lan không nhịn được cởi áo khoác ra: “Hiệu quả không tệ, giống như trước đây cả nhà chúng ta cùng ngồi quây quần sưởi ấm bên bếp lửa.”

“Tôi cảm thấy chúng ta không cần dùng đến thảm điện, dùng cái này là được rồi.”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Bây giờ vẫn còn ấm đợi nhiệt độ giảm xuống, cái này cũng chỉ có thể bảo đảm trong nhà không quá lạnh.”

Chu Tố Lan thở dài: “Được rồi.”

Nguyễn Ngưng nắm lấy cánh tay Chu Tố Lan, làm nũng với bà ấy: “Mẹ, con có anh đào, sầu riêng, nho, lê mùa thu và kem, mẹ có muốn ăn không?”

Chu Tố Lan bị cô chọc cười: “Ăn, ăn, ăn, nhanh lấy ra.”

Nguyễn Ngưng lấy bảy tám loại trái cây ở trong không gian ra, sau đó bày thêm coca, nước dừa, hạt dưa, thịt khô, mứt và khoai tây chiên.

Nghĩ một lúc, cô lại lấy ra các loại rau ngâm và ba lon đào vàng đóng hộp.

Chu Tố Lan vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ: “Con là túi thần kỳ mới đúng.”

Nguyễn Ngưng đưa cho bà ấy một đĩa nho: “Mẹ, mẹ ăn thử đi, cái này ngọt lắm.”

Sau đó cô lại lấy một hũ kem ra: “Vừa sưởi ấm, vừa ăn kem Magnum, thích quá đi.”

Chu Tố Lan vội vàng nói: “Con gái con đứa nhớ ăn ít đồ lạnh thôi, có biết không.”

Nguyễn Ngưng cười với bà ấy: “Lần sau, nhất định là lần sau.”

Bởi vì luồng không khí lạnh sẽ ập tới lúc hai giờ sáng nên chắc chắn tối nay sẽ ngủ không ngon, Nguyễn Ngưng bàn bạc với cha mẹ một chút, cuối cùng cả ba người quyết định sẽ đi ngủ sớm.

Chu Tố Lan vẫn ngủ chung với con gái như trước.

Một giờ rưỡi, điện thoại rung lên.

Nguyễn Ngưng lập tức tỉnh lại, cô bấm tắt chuông báo thức rồi gọi Chu Tố Lan còn đang ngủ say ở bên cạnh dậy.

Ba người mặc quần áo giữ ấm và quần áo chống rét mua với giá cao rồi đi vào phòng khách nhóm lửa, Nguyễn Ngưng lấy nhiệt kế cồn từ trong không gian ra treo lên tường.

Nhiệt kế thông thường có thể đo tới âm bốn mươi độ, còn nhiệt kế cồn này nghe nói có thể đo được âm một trăm độ, không biết có phải là lừa phỉnh người tiêu dùng không.

Hai giờ sáng, mọi thứ đến một cách lặng lẽ.

Cửa sổ và cửa chính đã bị chăn dày và rèm cản sáng hai lớp che lại, bây giờ dù trong nhà có bật đèn thì bên ngoài cũng không thể nhìn thấy,

Nguyễn Ngưng đi đến đứng đối diện với nhiệt kế cồn, nhìn nó đang ở mức trên hai mươi độ rồi đột nhiên giảm thẳng xuống một đường.