Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 17



Thì ra bây giờ đang là kỳ nghỉ hè, có không ít sinh viên mới tốt nghiệp chưa tìm được việc làm, hoặc là họ muốn làm việc trong mùa hè để kiếm tiền nên có rất nhiều người trẻ muốn nhận công việc này.

Chọn tới chọn lui một hồi, Nguyễn Ngưng chọn một chàng trai trông khá khỏe khoắn trong số các tấm ảnh gửi đến, rồi gửi tin nhắn cho cậu ta.

Không phải là cô sợ kho hàng gặp chuyện không may mà vì trong số những vật tư cô mua có một vài món rất nặng đến lúc đó sợ là phải cần mấy thanh niên mới di chuyển được.

Đối phương phản hồi lại rất nhanh, hứa hẹn ban ngày cậu ta sẽ đi làm đúng giờ.

Ngày hôm sau, đúng 9 giờ Nguyễn Ngưng đến kho hàng, mở cửa cho cậu ta.

Cậu nhóc này quả thực rất vạm vỡ, nước da ngăm đen, nhìn qua trông có thể chịu đựng được cực khổ.

Hai người cũng không trao đổi quá nhiều, Nguyễn Ngưng chỉ nói là một ít hàng hóa do công ty đặt, buổi tối công ty sẽ sắp xếp người lại đây lấy hàng, sẽ cho cậu ta tan làm vào sáu giờ chiều hằng ngày.

Sắp xếp xong chuyện bên kho hàng, hôm nay Nguyễn Ngưng không đi mua xăng nữa, chủ yếu là sợ thường xuyên đến trạm xăng sẽ khiến người khác nhận ra mình.

Hôm nay nhiệm vụ hàng đầu của cô là mua than đá.

Trong giai đoạn cuối của thiên tai, nguồn cung cấp khí đốt tự nhiên trong các thành phố bị cắt đứt, muốn sống sót phải tìm nguồn lửa, bàn ghế trong nhà, cây cối trong khu dân cư, rừng ở ngoại ô và thậm chí cả sách ở trong thư viện cũng bị đem ra đốt hết.

Bây giờ có thể tích trữ năng lượng, đương nhiên là phải trữ càng nhiều càng tốt.

Ra khỏi thành phố đi đến nông thôn, Nguyễn Ngưng tìm được một nhà máy sản xuất than quả bàng.



Khi bước vào, Nguyễn Ngưng nhìn thấy mọi thứ đều hoang tàn, có lẽ vì những năm gần đây để bảo vệ môi trường nên những xưởng sản xuất than quả bàng như thế này đã phải vật lộn để tồn tại, mùa hè là mùa thấp điểm, hoạt động kinh doanh ế ẩm, toàn bộ nhà máy giống như một ngôi nhà với bốn bức tường lung lay sắp đổ.

Ông chủ cũng không thuộc dạng tư bản ngồi không, ông ta cùng với hai công nhân khác đứng cạnh khuôn đúc vừa làm vừa đùa giỡn, cả người dính đầy bụi đen, nhất là những nơi mồ hôi chảy qua trên mặt, cọ rửa muội than trên mặt thành những vệt như “sông”.

Thấy Nguyễn Ngưng đi vào, ông ta tạm dừng công việc trong tay, đi tới hỏi: "Cô bé, mua than sao?"

Nguyễn Ngưng gật đầu: "Một tấn than thế này có bao nhiêu viên?"

Ông chủ thấy cô là một cô gái trẻ tuổi, còn tưởng rằng do cha mẹ bảo tới: "Một tấn khoảng chừng tám trăm viên, cô muốn mua bao nhiêu, khoảng hai trăm viên không?"

Nguyễn Ngưng bắt đầu tính toán, thời kỳ lạnh nhất chắc chắn phải cần dùng nhiều lửa, nhưng có thể sử dụng thêm các nguồn năng lượng khác, bình thường cho dù mỗi ngày đều đốt than, một ngày 4 viên thì trữ hai mươi tấn sẽ có thể sử dụng trong mười năm.

Nguyễn Ngưng nói: "Tôi cần khoảng hai mươi tấn, ông chủ à, giá thấp nhất ông có thể đưa ra là bao nhiêu?"

Ông chủ ngạc nhiên: "Cô cần dùng nhiều như vậy?"

Chỉ cần bán được hàng, Nguyễn Ngưng dùng nó làm gì ông ta cũng không thèm quan tâm.

Ông chủ không giấu được sự ngạc nhiên trên mặt, trầm ngâm một lúc rồi nói: “Than của chúng tôi là than tổ ong thân thiện với môi trường, thời gian cháy lâu, bình thường giá một tệ hai một viên, thật sự không thể hạ giá xuống thấp hơn được nữa, như vậy đi, tôi tính cho cô 900 tệ một tấn."

Nguyễn Ngưng: "850."

Nhóm dịch: Nhà YooAhin