Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 178



Sau khi làm xong, Nguyễn Ngưng dặn dò cha mẹ vài câu, đi xuống lầu.

Viễn Sơn cách nơi cô ở thật sự rất xa, Nguyễn Ngưng đi liên tục không nghỉ ngơi cũng mất khoảng nửa tiếng mới đến được nơi.

Lúc này, chân núi đã không còn một bóng người người.

Bây giờ cô mới đi kiếm chỗ kín đáo để bổ sung năng lượng, ăn sô cô la và khoai tây chiên có lượng calo cao, sau đó mới lên núi.

Lúc lên đến đỉnh núi thì đã gần hai giờ chiều.

Trên núi toàn là người, có lẽ hơn cả một ngàn người, đầu tiên Nguyễn Ngưng lén lút cởi khăn quàng cổ ra, nhét hai tay vào túi quần, rồi lặng lẽ hòa mình vào trong đám đông.

Lúc này cô mới phát hiện, trong đám đông, có một số ít là nạn dân sống ở trại tị nạn, nhưng phần lớn là đám tay anh chị hung hăng sống bên ngoài.

Những kẻ đó đứng ở phía trước gây rối, trong tay cầm dao, trông ai cũng hung hăng, độc ác.

Quân đội ở trại tị nạn vẫn chưa đến.

Cánh cửa thư viện đóng chặt, bên kia bức tường không hề có tiếng động nào.

Nguyễn Ngưng cúi đầu đi vòng quanh đám đông, nghe thấy hết tất cả những lời mọi người nói.

Có người nói cứ lao vào bên trong, cướp sách rồi chạy, sau này cũng chẳng thể nào điều tra ra.

Còn có người nói sao phải chạy, nơi này tốt như vậy thì phải ở lại chứ, tại sao lại chừa lại nhiều thứ có thể đốt rồi tụ tập nhau ở trong nhà thi đấu chật chội bẩn thỉu kia.

Tốt nhất là cứ chuyển đến đây sống, rộng rãi thoải mái hơn nhiều.

Nhưng cũng có người nhát gan đã muốn chùn bước.

“Cứ chờ nữa thì quân đội sẽ đến, đám người đó có súng đó.”

“Có súng thì làm sao, chẳng lẽ họ muốn bắn chúng ta? Chúng ta chỉ tìm cách để sinh tồn mà thôi.”

Nguyễn Ngưng đang quan sát tình hình, đột nhiên có người hét lớn: “Mọi người im lặng! Im lặng hết cho tôi!”

Nguyễn Ngưng nhìn sang, thấy một người đàn ông cao lớn đứng trước cửa thư viện, quát to: “Mọi người hãy im lặng nghe tôi nói.”

Đám đông dần dần yên tĩnh lại.

“Tôi biết mọi người cảm thấy hành động của chúng ta hôm nay là không đúng, nếu là trước kia, tôi cũng gắng sức bảo vệ tốt giá trị văn hóa của chúng ta.”

“Nhưng mọi người nghĩ xem, bây giờ đã có bao nhiêu người chết rồi? Cha mẹ, ông bà của mọi người, con gái của mọi người, con trai của mọi người, còn lại được bao nhiêu người sống sót đây?”

“Nếu như không có con người, thì giữ những quyển sách kia lại có ích gì chứ?”

Người đàn ông cao lớn rõ ràng không phải là kẻ mù chữ, ăn nói lưu loát: “Cho nên hôm nay chúng ta bắt buộc phải phá tòa thư viện này, những cuốn sách cất giữ bên trong này, giá sách, còn có các kiến trúc bằng gỗ, chính là niềm hy vọng sống tiếp của chúng ta.”

Mấy lời nói này rất có lý, nhưng cũng rất vô lý.

Trên núi còn có rất nhiều cây khô đã bị đóng băng, bên dưới lớp băng cũng còn có thế giới chưa khám phá.

Nguyễn Ngưng không nhìn người đàn ông cao to ấy nữa, cô muốn xem phản ứng của mọi người, không ngờ lại chạm mắt với Sở Định Phong.

Cô phát hiện ra Sở Định Phong.

Sở Định Phong cũng nhìn thấy cô, vẻ mặt hắn như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.

Nguyễn Ngưng mắng thầm trong lòng, rồi lặng lẽ đưa hai tay ra sau lưng, sau đó đeo cái vòng tay sao chép vào cổ tay phải.

Nói trắng ra thì kỹ năng hiện tại của Sở Định Phong chính là sao chép, nhưng của hắn là sao chép có điều kiện.

Cô có thể sao chép được kỹ năng này hay không thì khó nói trước được, nhưng người trước mặt là nam chính, nên chắc không khó khăn lắm đâu nhỉ?

Dù sao thì cô cũng sẽ không chịu thiệt.

Còn về phần Sở Định Phong có muốn giết cô hay không, Nguyễn Ngưng đã âm thầm hỏi thăm hệ thống rồi biết được tính toán của hắn từ lâu, bây giờ tên đàn ông ngựa đực này chỉ một lòng muốn tìm kiếm người đẹp, sao hắn có thể ra tay với cô cơ chứ?

Nguyễn Ngưng âm thầm dự tính mọi thứ, sau đó đứng im chờ Sở Định Phong đến.

Sở Định Phong nheo mắt lại, hiển nhiên đã có tính toán trong lòng.

Trong lúc hai người giằng co, người đàn ông đang đứng ở trước cửa thư viện đột nhiên nói: “Mọi người theo tôi tiến lên!”