Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 187



Nói xong, hắn huýt sáo vui vẻ đi làm gà.

Tuy Triệu Na Na không hề có phản ứng quá khích trước với việc hắn đưa một người phụ nữ về, nhưng chuyện này lại khiến cô ta vô cùng ngạc nhiên.

Không ngờ rằng Sở Định Phong còn đích thân nấu cơm? Hình như hắn rất vui vì Vu Lệ mang thai, hắn có bị điên không thế?

Đây là thời kỳ cực lạnh trong tận thế, có ai lại vui vẻ vì sắp sinh con chứ?

Nếu cái tên này không bị điên thì chắc chắn là có chuyện gì đó bất thường.

Hơn nữa hắn lấy thịt gà tươi ở đâu ra, bây giờ vẫn có thể mua thứ này ở dưới chân núi ư?

Càng ngày Triệu Na Na càng chắc chắn Sở Định Phong có vấn đề, tuy cô ta không biết là chuyện gì nhưng cô ta cảm thấy mình nên để mắt tới Sở Định Phong.

Có lẽ nếu cô ta phát hiện ra điều này thì cô ta có thể trả thù cho mẹ mình.

Sở dĩ Triệu Na Na còn ở đây chịu nhục là vì muốn lấy lại công bằng cho người mẹ đã chết thảm của mình.

Bữa tối đúng như Sở Định Phong đã nói, hai người kia cứ vừa ăn canh gà vừa anh anh em em ngọt sớt, còn Triệu Na Na và Triệu Tiểu Bảo ngồi bên cạnh nhấm nháp bánh quy nén.

Triệu Tiểu Bảo ngửi mùi canh gà, thèm đến chảy nước miếng.

Triệu Na Na xoa đầu cậu bé, im lặng nuốt xuống miếng bánh quy nén trong miệng, sự giận dữ hiện lên trong ánh mắt.

==

Tầng mười tám.

Sau khi Nguyễn Ngưng biết Sở Định Phong đưa Vu Lệ về biệt thự, cô cũng không cảm thấy bất ngờ lắm.

Cô quyết định hai ngày tới sẽ đi bồi dưỡng tình cảm với Triệu Na Na.

Còn hôm nay, đương nhiên là phải đi xem nhân sâm có thu hoạch gì không.

Cũng giống như hai lần trước, Nguyễn Ngưng đi đến khu chợ tự phát, vừa bước vào đã thấy người đông hơn, có lẽ vì làm ăn đã có danh tiếng nên chỗ của Lý Vận Sơn rất đông.

Thấy Nguyễn Ngưng đến, Lý Vận Sơn lập tức bỏ qua các khách hàng trong quầy, đưa cô đến một căn phòng khác.

Trước đây Nguyễn Ngưng đã từng vào căn phòng này, lúc đó nó đã bị lục soát sạch sẽ, hiện tại trong đó chỉ có một cái bàn và hai cái ghế.

Lý Vận Sơn giải thích: “Chúng tôi đặt cái này ở đây để tiện đàm phán hơn ấy mà.”

Nguyễn Ngưng cười nói: “Xem ra việc làm ăn của anh Lý càng lúc càng lớn.”

“Đâu có, chỉ kiếm đủ ăn thôi.” Lý Vận Sơn khách sáo: “Cô Nguyễn, cô có thể ở đây chờ nửa tiếng không? Tôi sẽ lập tức cho người đi gọi anh Ngô tới đây.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười: “Hôm nay tôi rảnh.”

Lý Vận Sơn vui vẻ ra mặt: “Thật đúng lúc, tôi sẽ sai người đốt chút lửa ở trong phòng cho cô. Hôm nay công việc thuận lợi hơn nên tôi xin lỗi trước vì không thể tiếp đón cô chu đáo.”

Nguyễn Ngưng ừ một tiếng.

Sau khi Lý Vận Sơn đi ra ngoài, có một người đàn ông bưng một chậu than tiến vào, anh ta cẩn thận chào “cô Nguyễn”, sau đó mới cúi đầu xuống bắt đầu đốt lửa.

Bây giờ tâm trí của Nguyễn Ngưng đều đặt hết trong không gian nên không chú ý đến anh ta.

Người đàn ông đốt đám cỏ khô, đặt một tấm gỗ mỏng lên trên đống lửa rồi đặt một ít than củi lên trên.

Làm xong, anh ta lại cẩn thận nói: “Cô Nguyễn, đã đốt lửa xong, tôi có thể ra ngoài được chưa?”

Nguyễn Ngưng bối rối, cô cũng không phải người thích làm khó dễ người khác: “Có thể, anh có thể ra ngoài, khép cửa hờ thôi, cảm ơn.”

Người đàn ông quay người muốn rời đi, nhưng sau khi nghĩ lại anh ta nhịn không được quay đầu nói: “Cô Nguyễn, cô không nhớ tôi sao?”

Lúc này Nguyễn Ngưng nghiêm túc nhìn anh ta, nhưng cô thật sự không nhớ ra: “Xin lỗi, trí nhớ của tôi không tốt lắm, anh là?”

Người đàn ông thở phào nhẹ nhõm, nhắc nhở: “Sạc dự phòng.”

Nguyễn Ngưng ngạc nhiên, cuối cùng cũng hiểu được tại sao hồi nãy anh ta lại cẩn thận như vậy.

Trong lòng dở khóc dở cười, Nguyễn Ngưng hỏi: “Tôi nhớ ra rồi, bây giờ anh đang theo anh Lý buôn bán hả?”
— QUẢNG CÁO —