Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 223



Nguyễn Ngưng vội vàng ho một tiếng: “Cha, mẹ, đừng nói nhảm nữa. Mẹ, mẹ bắt đầu thu hoạch đi, mặc kệ là bao nhiêu cũng đủ cho gia đình chúng ta ăn.”

Chu Tố Lan gật đầu, đưa ý thức của mình vào trong không gian trồng trọt.

Một lát sau, bà ấy mở mắt ra.

Nguyễn Thứ Phong vội vàng hỏi: “Thế nào, có được một tấn rưỡi không?”

Chu Tố Lan gật đầu: “Có.”

Nguyễn Thứ Phong vui vẻ: “Vậy cụ thể là bao nhiêu cân?”

“Lẽ ra là ba tấn rưỡi, nhưng vì động vật chiếm một phần không gian nên tổng cộng là ba tấn ba trăm năm mươi ký.”

Nguyễn Thứ Phong đứng hình.

Nguyễn Ngưng cười thầm trong lòng, giả vờ như không biết gì hỏi: “Thì ra mỗi mẫu đất có thể cho nhiều khoai tây như vậy sao?”

Mặt Chu Tố Lan hớn hở: “Cái này là còn chưa có nhiều phân bón, quả là bàn tay vàng có khác.”

Nguyễn Thứ Phong thả rắm cầu vồng đúng lúc: “Đúng vậy, bàn tay vàng của vợ tôi là lợi hại nhất.”

Nguyễn Ngưng quyết định sẽ không nói cho bọn họ biết sự thật, có lẽ như thế sẽ vui hơn.

Sau khi vui mừng xong, Nguyễn Thứ Phong vội vàng nói: “Bà lấy hết khoai tây ra đi, chúng ta bỏ khoai tây vào không gian của Ngưng Ngưng, như vậy khoai tây mới không bị hư.”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Đừng lấy hết ra, để lại một ít để trồng, trồng khoai tây trên hai mẫu đất tiếp theo.”

“Được!” Chu Tố Lan vô cùng phấn khởi.

Nguyễn Ngưng vừa thu hoạch khoai tây vừa tò mò nói: “Hệ thống, thật ra mấy ngày nay ta có một thắc mắc.”

Hệ thống trả lời: “Thắc mắc gì?”

“Nếu đã có thể trồng trọt trong không gian gieo trồng thì chứng minh trong không gian phải có ánh nắng.”

Nguyễn Ngưng nói: “Trước tiên không nói đến nguyên lý của nó, ta chỉ muốn biết có phải chúng ta có thể ở trong này sử dụng các tấm pin mặt trời để tạo ra điện đúng không?”

Hệ thống trả lời: “Trên lý thuyết đúng là thế, nhưng ngài làm thế nào để lắp đặt thiết bị trong không gian đây? Con người không thể đi vào bên trong.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười.

Hệ thống im lặng.

Nguyễn Ngưng cười tủm tỉm nói: “Ngươi không thể giúp ta sao, ngay cả việc trồng trọt cũng có thể tự động hóa được thì mấy việc như lắp đặt pin mặt trời này chắc cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi đúng không?”

Hệ thống đấu tranh: “Không gian trồng trọt của ngài chỉ có hai mẫu, ngài có chắc muốn lãng phí không gian để tạo ra điện không?”

Nguyễn Ngưng suy nghĩ một hồi mới phát hiện bây giờ cô tạm thời không thiếu lương thực nhưng lại có hơi thiếu điện.

Lượng dầu mazut có hạn nên nếu có thể sử dụng năng lượng mặt trời để tạo ra điện thì sử dụng năng lượng mặt trời càng sớm càng tốt.

“Thế này đi, nửa mẫu pin mặt trời cũng có thể tạo ra rất nhiều điện, một mẫu rưỡi còn lại thì dùng để trồng trọt, hiện tại trung bình cứ bốn mươi lăm ngày sẽ thu hoạch một lần nên cũng không có gì áp lực lắm.”

Hệ thống thấy đấu tranh không thành công, tủi thân nói: “Được rồi, ta sẽ giúp ký chủ lắp đặt pin năng lượng mặt trời.”

“Ký chủ nhất định phải nhớ ta đã hao tâm tổn sức vì ngài thế nào.”

Nguyễn Ngưng cười hì hì.

Cô lấy các tấm pin mặt trời và thiết bị hỗ trợ ở trong không gian ra, sau đó nói với Chu Tố Lan: “Mẹ, mẹ đặt những thứ này vào trong không gian đi.”

Chu Tố Lan đang lấy khoai tây ra, nghi ngờ hỏi: “Làm gì vậy?”

Nguyễn Ngưng: “Phát điện, hiện tại chúng ta sử dụng nhiều năng lượng quá, trong không gian của mẹ có ánh sáng mặt trời, chúng ta có thể dùng nó để tạo ra điện, làm thế sẽ tiết kiệm được nhiều chi phí hơn.”

Chu Tố Lan vui vẻ: “Con thông minh quá!”

Sau khi bỏ pin mặt trời vào trong không gian, Chu Tố Lan có cảm giác chúng đột nhiên tự lắp ráp và bắt đầu đi vào hoạt động.

“Thần kỳ quá.” Chu Tố Lan lại cảm thán: “Không ngờ còn có thể tự mình lắp ráp máy phát điện.”

Nguyễn Ngưng bật cười.

Bằng cách này, gia đình bọn họ đã được giải quyết được nỗi lo về nguồn năng lượng, bọn họ không cần phải tiết kiệm điện để sưởi ấm nữa.