Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 346



“Tôi bảo đảm sẽ không chạy trốn, ông dẫn tôi đi ra ngoài dạo một lúc đi, hoặc là cho tôi gặp hội chị em cùng nhau chơi mạt chược cũng được.” Hội chị em trong miệng cô ta, tất nhiên là chỉ những người phụ nữ khác của Trịnh Khôn rồi.

Trịnh Khôn tức giận: “Cô còn muốn đi ra?”

Lệ Lệ ủy khuất: “Nhưng mà ở mãi nơi này rất ngột ngạt khó chịu, nếu mà bị mắc chứng trầm cảm thì phải làm sao bây giờ?”

Trịnh Khôn không muốn nghe cô ta nói hươu nói vượn, chẳng qua ông ta cũng không yên tâm để hai người ở chung một phòng, cho nên mới đi một lúc rồi lại quay về kiểm tra một lần.

Tuy rằng biết chắc Sở Định Phong sẽ chẳng làm được cái gì, Lệ Lệ còn là phụ nữ chân yếu tay mềm.

Trịnh Khôn nói: “Thế cô lại đây.”

Lệ Lệ vui vẻ đi đến bên cạnh Trịnh Khôn, không ngờ rằng ông ta lấy dây thừng ra trói hai chân cô ta lại.

Trịnh Khôn nói: “Như vậy cô sẽ không sợ buồn tẻ, ngoan ngoãn lên giường nằm ngủ đi.”

Lệ Lệ rơi nước mắt, quay đầu đi không nói chuyện với Trịnh Khôn nữa.

Sở Định Phong nằm trên mặt đất mắng thầm đồ đàn bà ngu.

Chờ Trịnh Khôn đi rồi, Lệ Lệ ngồi dậy khỏi giường, sau đó nhảy bịch bịch đến bên người Sở Định Phong: “Rốt cuộc anh biết cách nào để chạy trốn không, hay là chỉ biết biến ra đồ ăn?”

Sở Định Phong nhíu mày.

Lệ Lệ nói: “Xem dáng vẻ chỉ biết biến ra đồ ăn.”

Cô ta lại nhẹ nhàng nhảy đến bên cạnh, móc ra một con dao dưới gầm giường ra, bắt đầu cắt dây thừng.

Thật ra trong không gian của Sở Định Phong có dao, nhưng hắn cảm thấy một con dao không thể chạy thoát khỏi doanh trại được, tiếc là hắn không thể nói chuyện, không cảnh cáo được người phụ nữ ngu xuẩn này.

Lệ Lệ phớt lờ sự cảnh báo của Sở Định Phong, cô ta nhanh chóng cởi trói cho mình, sau đó bước đến chỗ Sở Định Phong, cởi dây trói cho hắn.

“Đừng gây ra tiếng động, đi theo tôi.”

Sau khi giải thích xong, Lệ Lệ đi sang bên cạnh, chuẩn bị dùng dao nhỏ cắt lều trại.

Sở Định Phong lấy kéo trong không gian ra, đưa cho cô ta.

Lệ Lệ quay lại mỉm cười với hắn, hai người phối hợp với nhau phá bỏ khoảng trống trong lều, Lệ Lệ dẫn đầu đi ra ngoài.

Sở Định Phong do dự mấy giây, rồi theo cô ta ra khỏi lều, không ngờ ngay sau đó hắn đã nhìn thấy hai người đàn ông đang tuần tra gần đó.

Điều đáng ngạc nhiên chính là họ nhìn thấy hai người nhưng lại giả vờ như không nhìn thấy.

Lệ Lệ quay đầu lại, đưa tay nắm lấy cánh tay hắn: “Tôi đã hối lộ anh ta. Chúng ta mau chạy nhanh nhất khi còn có thể đi.”

Đã lâu Sở Định Phong không tiếp xúc với mỹ nữ, tim đột nhiên đập như sấm, gật đầu, đi theo Lệ Lệ ra khỏi doanh trại.

Lúc này, Nguyễn Ngưng nhận được thông báo của hệ thống: “Con người có ác cảm cao đối với ngài, sắp ra khỏi phạm vi ba mươi mét.”

Nguyễn Ngưng nhướng mày, nhanh chóng kết thúc cuộc chiến: “Không còn nhiều củi nữa, tôi ra ngoài lấy một ít.”

Trong lúc đánh bài đã có rất nhiều người tụ tập lại, sau khi cô đứng dậy thì có người nhanh chóng chiếm lấy vị trí của Nguyễn Ngưng, Lục Trạch cũng không để ý.

Ra khỏi cổng lớn, Nguyễn Ngưng suy nghĩ một chút rồi đi vòng sang cổng phụ: “Sở Định Phong đã chạy trốn rồi à?”

Hệ thống cho biết: “Không thể phát hiện được con người có cảm xúc thù địch cao trong vòng ba mươi mét.”

Nguyễn Ngưng cười: “Có lẽ tôi biết anh ta ở đâu rồi.”

Lúc này khả năng di chuyển Sở Định Phong vô cùng yếu, Lệ Lệ mang theo hắn nên chắc chắn không thể đi xa được nên Nguyễn Ngưng trực tiếp đuổi theo về phía đông.

Khoảng nửa tiếng sau, căn cứ Minh Nhật rơi vào hỗn loạn.

Một đám người ùa ra khỏi doanh trại đuổi theo, nhưng vì không có phương hướng cụ thể nên chỉ có thể chia thành vô số đội để phân tán và truy lùng.

Ở bên này, Nguyễn Ngưng đã đuổi kịp hai người bọn họ.

Đúng như cô đoán, Sở Định Phong dễ bị kiệt sức sau thời gian dài bị nhốt.

Nhìn thấy bước chân chậm chạp của hắn, vẻ mặt Lệ Lệ trở nên mất kiên nhẫn: “Không thì để tôi cõng anh nhé?”