Tôi Lấp Đầy Tủ Lạnh Sinh Tồn Ở Mạt Thế

Chương 359



Mái lều nhà Nguyễn Ngưng cũng bị hỏng, lúc đó phải ra ngoài sửa tận ba lần, cuối cùng lều cũng được vá lại.

Sau một thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, mọi thứ đã trở lại đúng quỹ đạo.

Mọi người lấy nước về sẽ dùng đủ các phương pháp kì lạ để lọc nước, cũng không biết cuối cùng có hữu ích hay không.

Ngoại trừ việc mỏ than vẫn chưa mở cửa, mọi thứ khác vẫn như cũ, mọi người đều đang làm công việc hàng ngày hoặc mót nhặt gần đó để tìm những vật dụng còn sử dụng được.

Nguyễn Ngưng suy nghĩ rồi tạm biệt Châu Tố Lan và Nguyễn Thứ Phong.

Nguyễn Thứ Phong không ngờ rằng Nguyễn Ngưng muốn đến Tân Hy Vọng là vì để cô có thể đi ra ngoài một mình, bỗng ông cảm thấy khá bất lực và bực mình, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Châu Tố Lan hỏi: “Con muốn đi đâu, để cha mẹ đi theo con cũng có sao đâu.”

“Như vậy thì nguy hiểm lắm, không tiện đâu ạ.”

Châu Tố Lan: “Vậy cha mẹ sẽ canh chừng chiếc xe RV, đến lúc đó nếu con gặp nguy hiểm có thể trở về bất cứ lúc nào.”

Nguyễn Ngưng lắc đầu: “Lần này đi sẽ khá là dài, thậm chí sẽ rất dài, cha mẹ không thể cứ ở nơi hoang dại như này mãi, như vậy sẽ gặp phải rất nhiều người nhặt rác.”

Nguyễn Thứ Phong cau mày: “Đi đâu mà lâu thế?”

Nguyễn Ngưng không giấu diếm gì nói: “Con muốn đi tìm con tàu Noah, biển rộng lớn như vậy, thật sự không biết khi nào có thể tìm được, con nghĩ ít nhất cũng cần hai tháng.”

Châu Tố Lan sửng sốt: “Con tìm con tàu Noah làm gì?”

Nguyễn Ngưng nói: “Đi thử vận may”

Thấy cha mẹ không nói gì nữa, Nguyễn Ngưng an ủi: “Ba mẹ yên tâm, bây giờ vận may của con rất tốt, nên không thể gặp nguy hiểm đến chết người đâu, trái lại thì ba mẹ ở lại mới phải chú ý nhiều hơn.”

Châu Tố Lan lo lắng: “Không đi không được sao?”

Nguyễn Ngưng: “Muốn hoàn thành nhiệm vụ, nhất định phải đi.”

Châu Tố Lan than thở, cuối cùng cũng không nói gì.

Hai người ra khỏi căn cứ, ở bên ngoài nơi không có người liền trao đổi vật dụng, bởi vì không biết phải đi bao lâu, mà chỗ của Châu Tố Lan không thể giữ đồ tươi, ngoại trừ những vật dụng hàng ngày thì Nguyễn Ngưng còn gửi cho Châu Tố Lan một lượng lớn bánh quy nén và nước khoáng.

Các loại vũ khí như súng và đạn cũng không thể thiếu.

Cuối cùng, Nguyễn Ngưng đưa cho Châu Tố Lan bốn thiết bị tàng hình: “Nếu gặp tình huống nguy hiểm, mẹ và cha dùng nó để trốn thoát.”

“Thậm chí dùng nó ngay trước mặt người khác cũng được.”

Châu Tố Lan: “Được rồi.”

Vì phải đi xa nhà, Nguyễn Ngưng đi gặp Trình Quý Lịch một chuyến, bảo cô ấy nếu có thời gian thì đến thăm nom cha mẹ giúp cô.

Trình Quý Lịch khó hiểu: “Cậu đi ra ngoài một mình làm gì?”

Nguyễn Ngưng nói: “Tớ không đi một mình mà đi cùng đội.”

Trình Quý Lịch gật đầu: “Được rồi, cậu cứ yên tâm, tớ sẽ không để ai bắt nạt chú dì Nguyễn đâu.”

Nguyễn Ngưng mỉm cười.

Trình Quý Lịch lại hỏi: “Nếu không thì bảo chú và dì dọn sang cạnh tớ ở, hiện giờ vẫn còn chỗ trống, anh trai tớ phải ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, phải mấy tháng mới về được.”

Nguyễn Ngưng tò mò: “Chấp hành nhiệm vụ gì thế, tớ có thể biết không?”

“Đương nhiên là được chứ.” Trình Quý Lịch nói: “Bây giờ động đất dần giảm đi, kế hoạch hàng hải của phía chúng tớ đã được lên kế hoạch rồi.”

Giai đoạn đầu sẽ cử hơn mười ngàn người đến vùng duyên hải để chuẩn bị.

Nguyễn Ngưng giật mình tỉnh ngộ: “Thì ra là thế, chúc anh của cậu đi đường thuận buồm xuôi gió.”

Trịnh Quý Lịch cười nói: “Tớ cũng chúc cậu thuận buồm xuôi gió.”

Sau khi hai người tạm biệt, sáng sớm hôm sau Nguyễn Ngưng bắt đầu xuất phát.

Nguyễn Ngưng dự định sẽ đến Thượng Hải trước.

Lần trước nghe Trình Nghĩa Lãng trò chuyện với Trịnh Khôn, có vẻ tổ chức Noah đã từng xuất hiện ở đó, có thể đến đó để tìm kiếm manh mối.

Đợi đến khi không có ai ở đó, Nguyễn Ngưng lấy xe máy ra, đi về hướng bờ sông.

Trải qua đợt hạn hán kéo dài như vậy, không biết sông còn nước hay không. Nếu như có thể thuận lợi dùng thuyền để đi xuôi dòng thì con đường phía trước sẽ đơn giản hơn rất nhiều.