Kỳ An lái xe đưa Châu Tuệ đến trước cổng trang viên Châu gia.
Châu Tuệ bước xuống xe rồi cùng nán lại đứng trò chuyện cùng Kỳ An thêm một lúc:
- Món lẩu cá vừa rồi khá ngon đúng không?Quán lúc nãy là do tôi nghe theo lời giới thiệu từ Thư Dung đấy!
Kỳ An khẽ gật đầu:
- Đúng là hương vị khá ngon!
Châu Tuệ tiếp tục nói:
- Kỳ An à tôi muốn nói với anh là hãng xe tôi đăng ký trước đó vào đầu tuần sau sẽ bàn giao xe cho tôi!Anh không cần phải đưa đón tôi mỗi ngày như thế nữa!
Kỳ An nghe qua thì thoáng hụt hẫng:
- Nhưng dù sao tôi vẫn cảm thấy yên tâm hơn khi đưa đón cô hiện tại!Tên Phong Lâm Vũ ấy ngày càng trở nên náo loạn hơn!Tôi chỉ sợ hắn ta gây phiền phức cho cô!
Châu Tuệ nhoẻn miệng cười:
- Phong Lâm Vũ chỉ nổi hứng nhất thời thế thôi!Tôi không tin là anh ta đủ sức kiên nhẫn quyết tâm đeo bám mình đến cùng!Anh cũng đừng bận tâm quá!
Ngay lúc này thì chiếc siêu xe thể thao do Phong Lâm Vũ điều khiển vội dừng lại trước cổng trang viên Châu gia.
Trông thấy Châu Tuệ cùng Kỳ An đứng nói cười vui vẻ thì Phong Lâm Vũ lại tức tốc bước xuống xe đến gần Châu Tuệ tỏ rõ vẻ ghanh tức:
- Châu Tuệ!Em vừa mới đi đâu cùng hắn ta đúng không?
Châu Tuệ giữ vẻ bình thản:
- Chỉ là mới đi ăn khuya về thôi!Chuyện này có liên quan gì đến anh không?
Phong Lâm Vũ tỏ vẻ bực dọc:
- Trong khi anh ở đồn cảnh sát viết bản tường trình thì em lại đi ăn cùng Kỳ An sao?Anh chỉ là muốn tạo sự bất ngờ cho em,sao em lại gọi báo với cảnh sát đến bắt anh kia chứ?
Châu Tuệ vẫn đáp giọng hờ hững:
- Tôi không cảm thấy bất ngờ mà chỉ thấy anh phô trương quá mức thôi!Tại sao cảnh sát lại thả anh ra sớm như thế chứ?
Phong Lâm Vũ cảm thấy tủi thân:
- Anh chỉ làm tương tự những điều em đã từng làm vì anh thôi mà!Em đã mua cả du thuyền bắn pháo hoa tỏ tình với anh tại đảo Hải Nam!Đến khi anh đưa trực thăng đến tặng hoa hồng tỏ tình với em thì em lại cho đấy là phô trương sao?
Châu Tuệ khẽ thở dài:
- Phong Lâm Vũ!Những hành động của anh hiện tại chỉ khiến tôi nhớ về quá khứ mình đã từng vì anh mà ngu ngốc đến mức nào thôi!Anh đang định mô phỏng lại tất cả những việc tôi đã từng làm ở cái quá khứ đáng quên đó hay sao?
Phong Lâm Vũ chợt thấy nghèn nghẹn nơi cổ họng:
- Châu Tuệ!Tất cả những việc em đã làm vì anh đều được anh ghi nhớ và trân trọng!Anh không cho đó là những việc làm ngu ngốc mà thực sự anh đã bị em làm cho cảm động!
Châu Tuệ vội quay gót kèm theo câu nói:
- Tôi không muốn tranh luận thêm vấn đề này với anh!Anh hãy rời khỏi đây đi!
Trông thấy Châu Tuệ rời đi Phong Lâm Vũ liền đưa tay níu lấy:
- Châu Tuệ sao em cứ cố tình đẩy anh ra xa như thế chứ?
Kỳ An nhìn về cái nắm tay siết chặt của Phong Lâm Vũ trên tay Châu Tuệ thì nghiêm giọng nói:
- Phong thiếu gia!Châu Tuệ đã nói rõ ràng thế rồi sao anh mãi cố chấp như thế?
Phong Lâm Vũ liền siết lấy cổ áo của Kỳ An rồi trừng mắt quát:
- Đấy là chuyện riêng của tao và Châu Tuệ!Mày đừng cố tình xen vào nữa!Nếu mày muốn đánh nhau như lần trước thì tới luôn đi!Bổn thiếu gia cũng đang ngứa ngáy tay chân đây này!
Châu Tuệ nhận ra luồng sát khí đang tỏa ra ngùn ngụt từ hai người đàn ông thì vội kéo lấy tay Kỳ An khuyên ngăn:
- Mặc kệ anh ta!Anh hãy về trước đi!
Không muốn để cho Châu Tuệ thêm phần khó xử nên Kỳ An bước lên xe ra về không quên để lại tia nhìn như viên đạn xuyên qua người Phong Lâm Vũ.
Nhìn thấy xe Kỳ An khuất dần đi thì Châu Tuệ định dợm bước quay vào nhà đã bị vòng tay ôm siết của Phong Lâm Vũ chặn lại:
Phong Lâm Vũ vẫn nhất mực ôm chặt lấy Châu Tuệ hơn:
- Anh không buông đâu!Em chịu tha thứ và quay về bên anh thì anh mới buông em ra!
Châu Tuệ gằn giọng:
- Tôi đếm đến ba,nếu anh không buông ra thì đừng trách!
Phong Lâm Vũ vẫn chẳng đoái hoài:
- Anh không buông!Tuyệt đối không buông!
Châu Tuệ bắt đầu đếm:
- Một…Hai…
- Ba!
Dứt tiếng điếm sau cùng là một cú xoay người lại từ Châu Tuệ thoát khỏi vòng tay khống chế của Phong Lâm Vũ một cách dễ dàng đồng thời đá thẳng vào chỗ hiểm của hắn một cách không nhân nhượng:
- Dường như tôi đã tỏ ra nhẫn nhịn quá lâu khiến anh quên mất tôi đã đạt đến huyền đai Taekwondo rồi nhở?
Phong Lâm Vũ nhăn nhó vì cơn đau thốn đến tận trời mà ôm lấy của quý gào lên:
- Châu Tuệ!Sao em lại nặng tay như thế hả?Nó là công cụ giúp em sung sướng và tạo ra Bảo Bảo sau này đấy!
Châu Tuệ không quan tâm đến những tiếng kêu gào của Phong Lâm Vũ mà quay bước rời đi bỏ vào nhà.
Phong Lâm Vũ vẫn chưa hết cơn thốn mà ôm lấy hạ thân than trách:
- Ác nữ đã quay trở lại rồi!Nhưng anh sẽ không bỏ cuộc đâu!Vì anh đã lỡ yêu ác nữ rồi!
…
Buổi sáng cuối tuần tại trang viên Châu gia.
Châu Tuệ đang ngồi vun phân tưới nước cho những chậu sen đá và hoa xương rồng thì bất ngờ tiếng gâu gâu vang lên inh ỏi từ đằng xa khiến cô phải chú ý.
Khi cô quay lại nhìn thì đã thấy Kỳ An đang đứng mỉm cười trên tay dắt theo chú chó Husky có bộ lông đen trắng trông thật dũng mãnh.
Châu Tuệ liền buông những chậu sen đá trên tay rồi bước đến nhìn về phía cậu bạn bốn chân tỏ vẻ thích thú:
- Kỳ An…Đây là?
Kỳ An đưa tay xoa lên đầu chú chó Husky rồi nói:
- Thích không?Tôi đem nó đến tặng cho cô!
Châu Tuệ đưa tay vuốt ve bộ lông mềm mượt của chú chó rồi reo lên hớn hở:
- Anh tặng nó cho tôi thật sao?
Kỳ An khẽ gật đầu:
- Khi còn nhỏ cô đã rất thích nuôi thú cưng!Tôi còn nhớ có lần cô đã ngồi trước mái hiên nhà hàng xóm hơn một tiếng đồng hồ chỉ để ôm lấy chú chó con vừa mới sinh thôi!Thế nhưng do lão gia mắc bệnh hen suyễn nặng lại dị ứng với lông chó mèo nên lão phu nhân đã ngăn cấm cho cô đem thú cưng về nhà nuôi!Giờ đây tôi muốn giúp cô hoàn thành sở thích của mình khi còn bé!
Châu Tuệ ôm lấy chú chó Husky vào lòng rồi vui đùa với nó:
- Cám ơn quà tặng đáng yêu này từ anh!Nó tên là gì thế?
Kỳ An mỉm cười đáp:
- Tôi mua nó vào giữa tháng ba,tên tiếng Anh của nó là March!
Châu Tuệ xoa đầu chú Husky rồi tủm tỉm cười gọi vang:
- Hello March!Từ giờ nơi đây sẽ là gia đình của con!
Chú chó March cảm nhận được sự thân thiện từ Châu Tuệ liền vẫy đuôi kêu lên gâu gâu và giụi giụi đầu vào người cô bày tỏ sự yêu thích với nữ chủ nhân.
Sau khi chơi đùa cùng March một lúc thì Châu Tuệ phụ giúp Kỳ An dùng những thanh gỗ từ trong nhà kho đóng cho thú cưng một ngôi nhà mới toanh vương vít mùi gỗ mới.
Kỳ An rất khéo tay chẳng mấy chốc đã đóng xong ngôi nhà cho March trước sự tán thưởng của Châu Tuệ:
- Woa…Cuối cùng cũng xong rồi!Chắc chắn March sẽ rất thích!
Như lời dự đoán của Châu Tuệ khi vừa nhìn thấy ngôi nhà gỗ của mình chú chó March liền hớn hở quẫy đuôi và bước vào bên trong nằm xuống với bộ dạng cực kỳ hưởng thụ.
Châu Tuệ khẽ lắc đầu vì sự lém lỉnh của March rồi quay sang nói về Kỳ An:
- Tuần sau tôi có chuyến công tác sang Hàn Quốc khảo sát thị trường ít nhất phải vắng mặc vài hôm!Đành nhờ anh trông hộ March vậy!
Kỳ An cảm thấy bất ngờ:
- Trùng hợp vậy à?Tôi cũng có lịch công tác điều động toán vệ sĩ tháp tùng cặp đôi Ảnh đế Ảnh hậu dự liên hoan phim quốc tế ở Hàn Quốc vào tuần sau!
Châu Tuệ thoáng vẻ lo lắng:
- Vậy chúng ta có thể gửi March cho ai trông hộ đây?
Kỳ An mỉm cười đáp:
- Không phải lo!Tôi sẽ nhờ vợ chồng Tiểu Ngưu trông chừng March ít ngày!Còn vấn đề khách sạn thì sao?Cô đã định đặt phòng ở đâu chưa?
Châu Tuệ liền đáp:
- Vẫn chưa!Có thể là tôi sẽ đặt phòng quanh khu vực thủ đô Seoul!
Kỳ An cảm thấy ngạc nhiên về sự trùng hợp:
- Chuyến công tác của tôi cũng ở Seoul!Cặp đôi vợ chồng Ảnh đế sẽ chi trả toàn bộ chi phí ăn ở đi lại cho toán vệ sĩ đi theo tháp tùng!Tôi đã kiểm tra vẫn còn dư một phòng trống.Nếu cô không ngại thì hãy ở cùng địa chỉ khách sạn với tôi!Nếu có thời gian rảnh chúng ta sẽ cùng nhau tham quan thủ đô Seoul,cô thấy thế nào?
Châu Tuệ liền gật đầu mỉm cười:
- Tôi đồng ý!Dù gì chuyến công tác này chỉ có một mình tôi!Có anh tham gia cùng thì sẽ vui hơn!
Kỳ An nhìn về nụ cười rạng rỡ của Châu Tuệ vương theo vạc nắng chiều mà lung linh đến tuyệt sắc.
Trái tim anh không ngừng xao động nghĩ đến chuyến đi Hàn Quốc cùng Châu Tuệ sắp tới.
Đây là dịp cả hai cùng nhau công tác kết hợp du lịch sau nhiều năm gặp lại.Nhất định anh sẽ trân trọng và không bỏ lỡ cơ hội bồi đắp thêm tình cảm cũng như muốn cùng cô lưu lại những kỷ niệm đẹp nhất.