Tôi Lỡ Yêu Ác Nữ Rồi!

Chương 110: Trận Chiến Công Bằng



Châu Tuệ vội hất tay Phong Lâm Vũ ra khỏi gương mặt mình rồi bước lùi về phía sau:

- Rốt cuộc là tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới thôi làm những trò vớ vẩn như thế này hả?

Phong Lâm Vũ liền đáp:

- Châu Tuệ à!Em đang tức giận gì kia chứ?Người nên tức giận là anh mới phải!Em không nói không rằng bỏ mặc anh sang Hàn Quốc du lịch cùng Kỳ An như vậy sao?

Châu Tuệ tỏ rõ sự khó chịu trên gương mặt:

- Tôi là đi công tác!Chỉ là trùng hợp Kỳ An cũng đang có chuyến công tác ở Hàn Quốc nên mới đi cùng nhau,anh đừng nói năng linh tinh như vậy!

Phong Lâm Vũ liền cười khảy:

- Đi công tác sao?đi công tác mà luôn kè kè như hình với bóng mọi lúc mọi nơi!Còn cùng nhau treo ổ khóa tình yêu ở tháp Namsan nữa!Châu Tuệ!Có phải em đã muốn chấp nhận tình cảm của tên khốn Kỳ An đó rồi không?

Châu Tuệ hết sức ngỡ ngàng trước lời nói của Phong Lâm Vũ:

- Sao anh biết tôi cùng Kỳ An đã đến tháp Nam San?Phong Lâm Vũ!Có phải anh cố tình đến Hàn Quốc để lén lút theo dõi tôi trong suốt những ngày vừa qua đúng không?

Lúc này thì Phong Lâm Vũ chỉ có thể ậm ờ:

- Anh…Anh chỉ là không yên tâm khi em đi cùng tên Kỳ An đó!

Châu Tuệ liền nhếch môi cười:

- Anh thật to gan!Tự tiện theo dõi tôi lén la lén lút như vậy!Anh cút khỏi phòng tôi ngay nếu không tôi sẽ hô hoán khiến cho anh bẽ mặt trước tất cả mọi người về hành vi quấy rối của mình!

Phong Lâm Vũ vẫn giữ thái độ bình thản:

- Thế nào mới gọi là hành vi quấy rối?Là đè em xuống,cởi đồ em ra,hôn em,chơi em!Còn hiện tại anh chỉ đứng đây nói chuyện với em một cách đường hoàng!Em không sợ khi mọi người đến đây anh có thể nói ngược lại rằng em là vì xuân tình phơi phới mà gạ gẫm anh vào phòng cùng vui vẻ hay sao?

Châu Tuệ nghe thế thì càng tức điên lên:

- Phong Lâm Vũ anh khá lắm!

Sau đó Châu Tuệ bẻ khớp tay kêu lên răng rắc rồi nhìn về Phong Lâm Vũ với cặp mắt sát thần:

- Xem ra tôi cần phải dạy dỗ cho anh chừa thói hạ lưu vô sỉ của mình!

Biết sắp phải ê mình vì những ngón đòn Taekwondo của Châu Tuệ thì ngay lúc này Phong Lâm Vũ vội tiến đến xe đẩy thức ăn đưa tay nhấc chụp đậy inox để sang một bên hiện ra chiếc đĩa chứa con vật không chân đang nằm cuộn tròn im lìm.

Phong Lâm Vũ mang chiếc đĩa inox đến trước mặt Châu Tuệ rồi cười khảy:

- Em định dạy dỗ anh như thế nào?

Châu Tuệ nhìn thấy con vật không chân đang ngoe nguẩy bò trong đĩa thì liền nhảy vọt lên giường mà la toáng lên:

- Á á á…Rắn!

Phong Lâm Vũ lấy làm khoái chí cầm trên tay con rắn đồ chơi rồi xoay vòng tròn tiến gần Châu Tuệ:

- Hahaha!Châu Tuệ!Bây giờ ai sẽ là người dạy dỗ ai đây?

Nhìn thấy chiếc lưỡi của con rắn đang khò khè phun ra trước mặt mình Châu Tuệ chỉ có thể hét lên kinh hãi rồi ngất xỉu tại chỗ.

Phong Lâm Vũ vội quẳng con rắn giả sang một bên rồi vội chạy đến ôm lấy Châu Tuệ không ngừng vỗ vào mặt cô gọi vang:

- Châu Tuệ!Tỉnh lại nào!Châu Tuệ!

Phong Lâm Vũ chậc lưỡi khi chứng kiến đây là lần thứ hai Châu Tuệ vừa nhìn thấy rắn đã sợ hãi đến ngất xỉu thế này.

Đây đúng là con vật khắt tinh khiến cô khiếp đảm nhất.Phong Lâm Vũ vô cùng hả dạ khi đã không uổng phí bỏ ra 500 usd để thu về món bảo bối giúp hắn chế ngự sức phản kháng của Châu Tuệ hiện tại.



Một lúc sau thì Châu Tuệ lờ mờ mở mắt thức dậy.

Cô vô cùng bàng hoàng khi phát hiện mình đang gối đầu nằm gọn trong vòng tay ôm của Phong Lâm Vũ.

Trước mắt cô là khuôn ngực trần nam tính cùng nụ cười đầy tà ý của Phong Lâm Vũ đang nhìn về phía mình:

- Vợ yêu dậy rồi à?

Châu Tuệ hoảng hốt vùng ra khỏi vòng tay ôm của Phong Lâm Vũ:

- Sao anh lại nằm trên giường của tôi?

Phong Lâm Vũ cầm lấy đĩa inox chứa con rắn đang nằm cuộn mình rồi nở nụ cười thản nhiên đáp:

- Anh ở đây bảo vệ em!

Châu Tuệ đưa hai tay bịt mắt hét vang đầy sợ hãi:

- Anh đúng là hạ lưu vô sĩ!Còn dùng đến con vật gớm ghiếc ấy để đe dọa tôi?

Phong Lâm Vũ đặt chiếc đĩa inox bên cạnh bàn đầu giường rồi nhếch môi cười:

- Không dùng đến cách này thì làm sao khiến em trở nên ngoan ngoãn bên cạnh anh đây?

Châu Tuệ run giọng hỏi:

- Anh…Anh rốt cuộc muốn làm gì?

Phong Lâm Vũ ghì chặt tay Châu Tuệ kéo xuống nằm bên cạnh mình rồi đáp:

- Anh chỉ muốn nằm ôm em ngủ tối nay!Hứa sẽ không làm gì em nên em không cần phải đề phòng anh đến vậy!. truyện kiếm hiệp hay

Dứt lời thì Phong Lâm Vũ vòng tay ôm lấy Châu Tuệ nằm gọn trong cánh tay săn chắt của mình.Châu Tuệ quan sát cơ thể trần trụi của Phong Lâm Vũ rồi thốt lên:

- Sao…Sao anh không mặc quần áo gì hết vậy?

Phong Lâm Vũ đưa mũi hít hà lấy hương thơm trên mái tóc của Châu Tuệ rồi trả lời:

- Thói quen khi ngủ của anh từ trước đến giờ rồi!Nhưng mà em ngại gì chứ?Anh vẫn còn mặc quần lót mà!

Châu Tuệ đưa mắt nhìn về chiếc đĩa inox chứa con vật không chân đang ở chiếc bàn gần đó rồi nhìn về Phong Lâm Vũ với ánh mắt khẩn thiết:

- Anh đưa nó ra xa hơn đi!Trông nó đáng sợ quá!

Phong Lâm Vũ đặt nụ hôn lên khóe mắt ươn ướt của Châu Tuệ rồi dỗ dành:

- Đừng sợ!Chỉ cần em ngoan ngoãn để anh ôm em ngủ hết đêm nay đảm bảo nó sẽ không làm gì em!

Châu Tuệ không còn cách nào khác đành xoay lưng né tránh khuôn ngực trần nam tính của Phong Lâm Vũ mặc cho hắn cứ vòng tay ôm chặt lấy mình từ phía sau.

Đã hơn 30 phút đồng hồ trôi qua Châu Tuệ vẫn không sao chợp mắt được khi nằm trong vòng tay ôm cứng của Phong Lâm Vũ.

Nhìn thấy cô cựa nguậy trong chăn thì Phong Lâm Vũ liền nhoẻn miệng cười thì thầm bên tai:

- Châu Tuệ à tốt nhất là em đừng cử động như thế vì sẽ khiến anh không tự chủ được!Ngoài con rắn trên bàn đằng kia còn có con rắn dưới thân anh nữa!Em cũng cần nên đề phòng nó đấy!

Châu Tuệ nghe thế thì sợ hãi nằm im không dám nhúc nhích,toàn thân cứng đơ đến nỗi không thể sử dụng các ngón đòn Taekwondo mà trút bỏ sự ấm ức dành cho Phong Lâm Vũ ngay lúc này.

Nhìn thấy gương mặt ửng đỏ vì tức giận của Châu Tuệ lúc này càng khiến cho Phong Lâm Vũ cảm thấy cô đáng yêu mà ôm chặt cô trong vòng tay thầm thì:

- Mặc dù trong ba năm nay con"xà tinh"của anh không có dịp lâm trận nhưng em hãy cứ yên tâm!Nó vẫn sẵn sàng phục vụ khi nào em có nhu cầu!Vẫn đảm bảo những kỹ thuật nhuần nhuyễn và thời gian một hiệp kéo dài đến ba tiếng sung sức như trước!

Châu Tuệ nghe thế liền ngượng đỏ mặt thốt lên:

- Phong Lâm Vũ!Anh kể với tôi những điều vớ vẩn ấy làm gì kia chứ?

Phong Lâm Vũ khẽ chậc lưỡi:

- Anh phải kể cho vợ nghe để còn nhận được từ em sự công nhận thích đáng chứ!Suốt ba năm nay anh vì thương nhớ em nên đã tự bế quan"ăn chay"mà không màng đến hương vị của nữ nhân!Những lúc không thể chịu nổi thì chỉ nhìn hình em mà dùng tay"tự xử"thôi!Em thử nghĩ xem anh từ một thằng đại thiếu gia phong lưu không thể sống thiếu hơi đàn bà đã vì em mà thay đổi đến như thế!Em thực sự không cảm động chút nào sao?

Châu Tuệ chẳng thèm quan tâm đến lời nói của Phong Lâm Vũ chỉ nằm yên lặng trong vòng tay hắn không đáp trả gì.

Phong Lâm Vũ nắm lấy bàn tay trái không còn nguyên vẹn của Châu Tuệ đặt lên đấy nụ hôn thật dịu dàng:

- Anh biết em vẫn thường dùng găng tay để che đi khiếm khuyết trên bàn tay mình,nhưng đối với anh đây mới là nơi đẹp đẽ nhất và đáng trân quý nhất trên cơ thể em!Sau này khi ở cạnh anh em không cần dùng găng tay che chắn nữa!Chỉ vì cứu anh em mới mất đi một ngón tay cái!Anh sẽ luôn ghi nhớ và biết ơn em vì điều đó!

Châu Tuệ khẽ rơi nước mắt khi nghe Phong Lâm Vũ nhắc đến khiếm khuyết trên bàn tay của mình.

Điều đó cho thấy cảm xúc từ sâu thẳm trong trái tim cô dường như chưa từng mất đi đối với người đàn ông này.

Chỉ là sự tổn thương quá lớn đã chuyển hóa yêu thương thành oán hận và nỗi sợ hãi sẽ lập lại nỗi đau xưa cũ khi Phong Lâm Vũ ra sức săn đón và tiến gần về phía cô hơn.

Mặc dù oán hận hắn nhưng cô lại càng oán hận phản ứng của cơ thể mình lại có vẻ thỏa hiệp trước vòng tay ôm ấp cùng hơi thở nam tính thoang thoảng hương nước hoa quen thuộc vây quanh mình từ hắn.

Châu Tuệ nhắm nghiền mắt cố chìm vào giấc ngủ thật sâu,mặc kệ cho Phong Lâm Vũ cứ mãi tự nói tự nghe suốt hàng tiếng đồng hồ vào bên tai cô vo ve như tiếng kêu của loài côn trùng.



Đến khi trời sáng thì Phong Lâm Vũ mới vươn vai thức dậy,phát hiện bên cạnh mình khoảng trống trên giường cùng hơi ấm của Châu Tuệ vẫn còn vương lại.

Hắn vội vùng ra khỏi giường đi khắp phòng tìm cô nhưng lại chẳng thấy cô đâu.

Phong Lâm Vũ mặc lại quần áo chỉnh tề rồi chạy đến đại sảnh bên dưới khách sạn để tiếp tục tìm Châu Tuệ.

Vừa bước đến đại sảnh thì Phong Lâm Vũ đã nhìn thấy Kỳ An đang ngồi nhàn nhã uống cafe đọc báo trên ghế sofa.

Hắn chạy đến gần Kỳ An rồi vội hỏi:

- Kỳ An!Mày có thấy Châu Tuệ ở quanh đây không?

Kỳ An uống thêm một ngụm cafe rồi đáp:

- Cô ấy đã đón chuyến bay sớm nhất khởi hành về Bắc Kinh rồi!

Phong Lâm Vũ tỏ ra hết sức ngạc nhiên:

- Sao cô ấy lại vội vã trở về Bắc Kinh như thế kia chứ?

Kỳ An buông hẳn tờ báo và tách cafe xuống bàn rồi bước đến gần Phong Lâm Vũ gằn giọng:

- Đó không phải là nhờ ơn của mày sao?Mày luôn đem đến mọi sự phiền phức cho cô ấy!Nếu không phải vì mày luôn tìm cách quấy rối thì cô ấy đã có một chuyến đi vui vẻ tại Hàn Quốc cùng tao!

Phong Lâm Vũ nghe thế liền siết chặt lấy cổ áo Kỳ An:

- Sao?Đến giờ thì mày chịu lòi đuôi con cáo rồi à?Trước mặt Châu Tuệ mày luôn đóng vai người bạn tốt nhưng cô ấy chắc là không ngờ đến mày đã có sẵn những ý đồ đen tối rồi!

Kỳ An liền nhếch môi cười:

- Tao chỉ là không muốn Châu Tuệ cảm thấy khó xử nên mới tạm thời không thổ lộ tình cảm của mình một cách vội vã!Tao luôn muốn tạo cho cô ấy cảm giác thoải mái chứ không muốn hành xử theo kiểu nóng vội bốc đồng như mày!

Phong Lâm Vũ liền cười khảy:

- Mày muốn giành lấy Châu Tuệ từ trong tay tao sao?Người cô ấy yêu duy nhất chính là tao!Mày đừng tự mơ mộng hão huyền nữa!

Kỳ An vẫn buông ngữ giọng bình thản:

- Tao không giành lấy cô ấy từ mày!Tao chỉ xem đây là trận chiến công bằng và trượng phu giữa hai người đàn ông!Từ giờ phút này trở đi tao tuyệt đối không nhân nhượng để cho mày mặc sức tổn thương cô ấy như trong quá khứ!Tao sẽ không bao giờ từ bỏ việc chinh phục trái tim của cô ấy!

Phong Lâm Vũ siết chặt lòng bàn tay cố kiềm cơn nóng giận:

- Mày mạnh mồm thật đấy!Nhưng mà cứ ở đấy tốn công vô ích đi!Châu Tuệ đến cuối cùng cũng sẽ quay về bên tao thôi!

Kỳ An ghé sát bên tai Phong Lâm Vũ rồi nở nụ cười đầy thách thức:

- Châu Tuệ lựa chọn ai và quay về bên ai vẫn còn chưa biết chắc được!Rồi tao sẽ chứng minh cho mày thấy từ tâm hồn đến thể xác của cô ấy đều sẽ thuộc về tao!

Nói dứt lời thì Kỳ An quay bước rời đi,phía xa vẫn còn nghe tiếng quát tháo văng vẳng của Phong Lâm Vũ:

- Tên khốn Kỳ An!Đúng là thằng trà xanh mặt dày!Mày đừng hòng mơ tưởng cướp mất Châu Tuệ!Tao sẽ không để cho mày được toại nguyện đâu!