Phong Lâm Vũ lờ mờ tỉnh thức sau giấc ngủ thật ngon nhưng khi nhìn về bầu trời bên ngoài khung cửa sổ lúc này vẫn còn là một màu tối om như mực.
Hắn chợt nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường tại resort và phát hiện lúc này chỉ mới vừa 4 giờ sáng.
Do hôm qua đi ngủ sớm nên đồng hồ sinh học đã nạp đủ năng lượng khiến cho hắn không tài nào ngủ thêm được nữa.
Phong Lâm Vũ đưa tay khẽ lay vai Châu Tuệ đang nằm cạnh bên:
- Châu Tuệ à dậy đi trời sáng rồi!
Châu Tuệ nghe những tiếng kêu ồn ào thì cố nhướng mắt mặc dù đang rất buồn ngủ:
- Trời sáng rồi à?
Và khi Châu Tuệ nhìn ra ngoài trời vẫn đang là một màu tối nhem nhẻm và chiếc đồng hồ treo tường chỉ vừa điểm 4 giờ 5 phút thì liền cau mày:
- Chỉ mới 4 giờ sáng thôi mà!Giờ này thì vẫn chưa có bình minh đâu!
Nói đoạn Châu Tuệ lại nhắm nghiền mắt tiếp tục cơn buồn ngủ,thấy thế Phong Lâm Vũ lại tiếp tục lay vai cô:
- Nhưng anh không sao ngủ được nữa rồi!Dậy nói chuyện với anh đi!
Châu Tuệ đáp lại giọng lười biếng:
- Anh phiền quá đi mất!Lúc cần dậy sớm thì có đánh chết cũng không dậy!Lúc không cần thì lại tự dậy sớm!Để yên cho tôi ngủ đi!
Dứt câu nói thì Châu Tuệ lại vùi mình vào chăn tiếp tục ngủ.
Phong Lâm Vũ liền xoay người đưa tay áp lên bờ má của Châu Tuệ thì thầm:
- Không chịu dậy thì anh đã có cách làm cho em phải thức giấc!
Dứt câu nói thì Phong Lâm Vũ áp những nụ hôn thật sâu vào bờ môi mọng đỏ mặc cho Châu Tuệ lười biếng phản kháng:
- Ưm…Không dậy…Muốn ngủ tiếp…
Sau một hồi lâu trượt dài những nụ hôn bằng tất cả sự say mê lên cánh môi hoa đào mềm mại thì Phong Lâm Vũ tách chiếc lưỡi mình ra khỏi cuống lưỡi của Châu Tuệ rồi nhẹ nhàng xoa lên đầu cô mỉm cười:
- Đã hôn lâu đến thế mà em vẫn chưa chịu dậy sao?Đúng là cô bé bướng bỉnh!Được rồi!Anh ôm em ngủ tiếp vậy!
Sau đó Phong Lâm Vũ tiếp tục ôm lấy Châu Tuệ cuộn tròn hai thân thể vào trong chăn ấm rồi hạnh phúc nhìn cô say ngủ cho đến khi những tia nắng vàng nhạt len lỏi vào khắp gian phòng báo hiệu ngày mới lại bắt đầu trên biển đảo thiên đường Maldives.
Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ tản bộ bên bờ biển nhìn ngắm ánh bình minh đang từ từ ló dạng những vệt nắng đỏ ươm phía cuối chân trời.
Màu xanh trong trẻo như ngọc bích trên làn nước biển nay lại nhuốm thêm ít gam màu hồng nhạt từ ánh bình minh hòa lẫn vào nhau tạo nên cảnh sắc thiên nhiên đẹp đến say đắm lòng người.
Phong Lâm Vũ vừa chạy nô đùa trên từng con sóng xanh biếc rì rào vừa đưa tay vẫy gọi Châu Tuệ:
- Châu Tuệ em ra đây đi!Nước biển lúc này đang rất ấm!
Nghe Phong Lâm Vũ nói thế Châu Tuệ liền cởi bỏ đôi dép lê rồi từng bước tiến đến những con sóng lăn tăn đang thi nhau cuộn mình bên bờ cát trắng.
Nhưng khi đưa chân chạm đến dòng nước biển thì Châu Tuệ lại khẽ co người:
- Phong Lâm Vũ anh lừa tôi!Nước biển hiện giờ đang rất lạnh!
Phong Lâm Vũ liền tiến đến nâng người Châu Tuệ ngã lên tấm lưng của mình rồi cười tươi hớn hở:
- Chỉ có thể nói như thế anh mới lừa được em xuống đây và cõng em đi dạo như thế này!
Châu Tuệ biết mình bị lừa liền nhéo lấy vành tai của Phong Lâm Vũ:
- Anh hay lắm!
Cứ thế Phong Lâm Vũ cõng Châu Tuệ lên lưng mình bước trên những con sóng xanh biếc đang nhẹ nhàng xô bờ cho đến khi ánh bình minh đã lên cao và buông những tia nắng vàng ươm trên khắp biển đảo.
Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ đưa mắt nhìn về phía chân trời xa thẳm,những ngón tay khẽ đan vào nhau theo một cách rất tự nhiên.
Vừa đưa tay vuốt khẽ làn tóc rối trên vầng trán cho Châu Tuệ khi làn gió biển vừa thoảng nhẹ qua Phong Lâm Vũ vừa nhìn vào mắt cô đầy chân thành:
- Châu Tuệ!Nhiều năm về sau nữa anh vẫn muốn được cùng em đón những ánh bình minh như ngày hôm nay!Hiện tại hay trong tương lai anh đều muốn có em!Anh không biết sẽ mất thêm bao nhiêu thời gian để em có thể đón nhận tình cảm và chấp nhận tha thứ cho anh nhưng về phía anh vẫn sẽ kiên nhẫn chờ đợi em!Nếu như cả đời này em vẫn không tha thứ cho anh thì bờ biển Maldives trong nhiều năm sau đó sẽ chỉ còn là hình ảnh một cụ ông chống gậy lẻ loi đến đây ôn lại kỷ niệm của mình mà thôi!
Châu Tuệ liền bĩu môi ngẫm nghĩ:
- Sao hình ảnh cụ ông chống gậy ôn lại kỷ niệm bên bờ biển Maldives anh vừa nói giống với cái kết của truyện Tổng Tài Ngờ Nghệch Và Cô Vợ Siêu Ngầu của tiểu thuyết gia Đàm Phương thế kia?Anh đang coppy ý tưởng trong truyện để nói thay lòng mình à?
Bị Châu Tuệ phát hiện nên Phong Lâm Vũ liền cảm thấy sượng mặt:
- Thì nam chính trong truyện của Đàm Phương có nhiều nét tương tự như anh ngoài đời thực mà!Cơ mà anh đang muốn liên hệ Đàm Phương để khiếu nại đây!Tại sao kết truyện lại là Sad Ending buồn bã đến thế kia chứ?
Châu Tuệ vẫn giữ nguyên tông giọng nghịch ngợm:
- Nam chính như trong truyện thì tác giả viết Sad Ending đã quá xứng đáng rồi còn gì!Cứ thế mà ôm nỗi cô đơn và sự ân hận cho đến khi già nua như thế đi!
Phong Lâm Vũ liền phản đối:
- Anh không đồng ý kết truyện như vậy đâu!Thay vào đó phải là Happy Ending!Phải là kết thúc thật có hậu cho nam chính và nữ chính cơ!
Châu Tuệ liền bĩu môi:
- Muốn có một cốt truyện hài lòng đẹp ý mình thì chỉ còn cách tự viết tự đọc thôi!Anh phải học cách tôn trọng tác giả dù đó có là cái kết anh cảm thấy không mong muốn nhất!
Phong Lâm Vũ liền nheo mắt cười:
- Mặc kệ truyện của Đàm Phương có là Sad Ending đi nữa nhưng anh vẫn hy vọng Happy Ending sẽ là cái kết cho chúng ta ngoài đời thực!
Phong Lâm Vũ bị xô ngã bất ngờ thì toàn thân ướt sũng liền đứng phắt lên đuổi theo Châu Tuệ đang chạy đi trên từng con sóng lăn tăn:
- Châu Tuệ em hay lắm!Đừng để anh bắt được em!
Cứ thế Phong Lâm Vũ đuổi bắt theo Châu Tuệ trong ánh màu vàng nhạt đang buông ngàn tia nắng ấm trên biển đảo thiên đường.
Phong Lâm Vũ nhận ra mình đang dần đưa tay chạm vào giấc mơ biển ngày một gần hơn khi ánh nhìn của Châu Tuệ dành cho hắn đã dịu dàng hơn trước rất nhiều.
…
Kết thúc kỳ nghĩ dưỡng ở biển đảo Maldives trong 3 ngày 2 đêm thì Phong Lâm Vũ cùng Châu Tuệ đón chuyến bay trở về Bắc Kinh sau chuyến du lịch ngắn ngày.
Trong lúc Phong Lâm Vũ đang mở cốp xe ôtô phụ giúp Châu Tuệ lấy vali hành lý thì ngay lúc này Kỳ An cũng vừa điều khiển xe dừng lại trước cổng trang viên Châu gia.
Trông thấy hình ảnh thân mật nói cười giữa Phong Lâm Vũ và Châu Tuệ thì Kỳ An càng cảm thấy tức giận mà bước nhanh về phía Châu Tuệ đang đứng nắm chặt lấy tay cô nhìn về cô bằng ánh mắt không cam tâm:
- Châu Tuệ!Anh đã nghe Thư Dung nói qua rồi!Em không đồng ý đến đảo Ko Lanta cùng anh nhưng lại đi cùng Phong Lâm Vũ đến tận Maldives sao?
Châu Tuệ liền gạt cánh tay của Kỳ An ra khỏi người mình:
- Đó chỉ là sự tình cờ thôi!Nhưng anh đang lấy tư cách gì chất vấn tôi như thế?Giữa tôi và anh không còn bất kỳ sự liên quan gì nữa cả!
Phong Lâm Vũ liền trừng mắt nhìn Kỳ An:
- Mày đã nghe cô ấy nói rõ rồi chứ?Đừng đến đây tìm kiếm và làm phiền cô ấy nữa!Tao đang định tìm mày tính sổ về những việc mày đã làm tổn thương Châu Tuệ trong thời gian vừa qua thì vừa may mày đã vác mặt đến đây!Cái thằng khốn kiếp này!Sao mày luôn mở mồm nói yêu thương Châu Tuệ thắm thiết mà lại cùng lúc vụng trộm với cả Triệu Nhiên?Hết cô chị rồi đến cô em mày thích chơi trò chân đạp hai thuyền đến như vậy sao?
Kỳ An liền siết lấy lòng bàn tay rồi nhìn về Phong Lâm Vũ gằn giọng:
- Chuyện của tao không liên quan đến mày và cũng không đến lượt mày mở mồm phán xét!Tao và Châu Tuệ chỉ vừa mới trải qua mâu thuẫn thì mày đã nhảy bổ ngay vào cưa cẩm cô ấy!Thừa nước đục thả câu đến thế là cùng!
Châu Tuệ nghe thế liền lên tiếng:
- Kỳ An!Anh đừng nói theo kiểu như tôi và anh vẫn còn trong mối quan hệ như vậy!Chúng ta đã chia tay và xin anh đừng đến đây làm phiền tôi nữa!
Kỳ An vội ôm Châu Tuệ vào lòng:
- Châu Tuệ!Là em đề nghị chia tay nhưng anh đã đồng ý hay chưa?Anh biết anh sai rồi và đang cảm thấy rất hối hận!Xin em hãy cho anh thêm một cơ hội được không?Anh không thể để mất em dễ dàng như thế được!
Phong Lâm Vũ vội kéo Kỳ An ra khỏi người Châu Tuệ rồi quát lớn:
- Thằng khốn kiếp mày buông cô ấy ra mau!Mày cố ý không hiểu những lời Châu Tuệ vừa nói hay sao mà vẫn cứ tỏ ra lì lượm như thế?
Lúc này thì Kỳ An vung nắm đấm thẳng vào mặt Phong Lâm Vũ kèm theo tiếng quát lớn đầy phẫn nộ:
- Chuyện của tao đếch liên quan đến mày!
Nhận phải cú đấm bất ngờ từ Kỳ An khiến cho Phong Lâm Vũ không còn giữ được bình tĩnh mà lập tức đấm trả phản kháng:
- Đệch mẹ mày còn dám đánh tao?
Cứ thế hai gã đàn ông lao vào nhau đánh đấm liên hoàn như những con mãnh thú chỉ muốn cắn xé con mồi theo cách hung bạo nhất.
Châu Tuệ thấy thế liền hô hoán can ngăn:
- Cả hai người mau dừng tay lại đi!
Sau một hồi đứng bên ngoài liên tục can ngăn không hiệu quả khi hai gã đàn ông càng lúc càng hăng máu đánh đấm thì Châu Tuệ bực tức quay gót bỏ vào nhà.
Phong Lâm Vũ thấy thế mới tạm dừng việc đánh nhau với Kỳ An và gọi với theo:
- Châu Tuệ!Đợi anh đã!Châu Tuệ!
Phong Lâm Vũ chạy đuổi theo Châu Tuệ vào trang viên Châu gia trong khi Kỳ An nhìn theo với ánh mắt lóe lên tia lửa đầy căm phẫn kèm theo cả sự bất lực không cam tâm ngay lúc này.