Phong Lâm Vũ nhìn thấy thái độ thách thức của Kỳ An thì liền trừng mắt giận dữ:
- Kỳ An!Sao mày có thể đối xử với Châu Tuệ như một con thú nuôi như thế?Mày bệnh hoạn đến thế là cùng!
Kỳ An liền nở nụ cười nửa miệng:
- Cũng chính vì cô ta đêm ngày mơ tưởng đến mày và luôn tìm cách rời xa tao nên tao đành phải dùng đến hạ sách như thế!Nếu tao không có được trái tim của Châu Tuệ thì ít nhất phải có được thân xác của cô ta!
Phong Lâm Vũ giận dữ quát lớn:
- Thằng khốn kiếp mày điên thật rồi!Tao cũng là kẻ luôn khát khao tình yêu từ Châu Tuệ và luôn mong muốn cô ấy trở về bên cạnh mình nhưng tao luôn tôn trọng quyền lựa chọn và sự tự do của cô ấy!Nhìn về cách thức mày đối xử tàn nhẫn với Châu Tuệ hiện tại chỉ thể hiện rõ mày là kẻ ích kỷ chỉ yêu bản thân mình mà thôi!
Kỳ An liền gằn giọng:
- Mày câm miệng lại ngay!Bản thân tao hiểu rõ mình yêu Châu Tuệ nhiều đến mức nào!Mày cũng khá bản lĩnh khi tự xông vào đây nộp mạng!Tao đành nhổ sạch chướng ngại vật trước mắt vậy!Vốn dĩ tao không muốn đôi tay mình nhuốm máu trước ngày diễn ra lễ cưới cùng Châu Tuệ nhưng xem ra tình huống này không còn sự lựa chọn nào khác rồi!
Hạo Quân nghe thế liền lên tiếng:
- Cậu Kỳ An!Trước khi mọi việc không còn cơ hội cứu vãn được nữa cậu nên biết dừng lại đúng lúc!Đừng cứ mãi sai càng thêm sai như thế!
Kỳ An giương thẳng họng súng về phía trước rồi phá lên cười:
- Mày yên tâm!Kẹo đồng trong súng tao vẫn còn nhiều nên không ngại thưởng thêm cho con chó trung thành như mày đâu!Chốc nữa xuống địa phủ hãy tiếp tục hầu hạ Phong Lâm Vũ!
Kỳ An dần bóp cò súng rồi nở trên môi nụ cười man rợ:
- Phong Lâm Vũ!Mọi chuyện đến đây là kết thúc được rồi!
Khi ngón tay Kỳ An chỉ còn vài milimet sẽ chạm vào cò súng thì bóng người đang lẳng lặng tiến gần đến rồi đứng ở phía sau Kỳ An đã vung ra gậy gỗ đập mạnh vào sau gáy khiến cho Kỳ An lập tức ngã người xuống nền đất trong sự bàng hoàng của Hạo Quân và Phong Lâm Vũ.
Nữ giúp việc Esther trên tay vẫn đang cầm lấy gậy gỗ nhìn về Kỳ An đang nằm bất tỉnh dưới nền đất liền nghiêm giọng:
- Xin lỗi cậu chủ!Cậu đã đi quá xa rồi!Tôi không thể đứng nhìn cậu tiếp tục phạm sai lầm như thế!
Phong Lâm Vũ chợt ngỡ ngàng:
- Ắt hẳn là cô đã phát hiện ra chúng tôi từ sớm rồi đúng không?
Esther liền thừa nhận:
- Kể từ khi hai vị bước chân vào ngôi biệt thự thì tôi đã phát hiện ra nhiều điểm đáng ngờ nên đã chú ý quan sát!Cho đến khi hai vị bước vào phòng tiểu thư Châu Tuệ thì tôi mới hiểu được mục đích hai vị phải cải trang và trà trộn vào ngôi biệt thự này là gì!
Esther nhìn về phía Châu Tuệ rồi chợt xót xa:
- Trong thời gian trở thành người giúp việc tại ngôi biệt thự tôi đã chứng kiến được tất cả nỗi đau thể xác và tinh thần mà tiểu thư Châu Tuệ đã phải đón nhận!Tôi cũng đã đứng ra khuyên ngăn cậu chủ nhưng đã không đem lại kết quả gì!Tôi đã nộp đơn xin nghỉ việc và chỉ làm đến hết tháng này thôi!Thật may mắn là trước khi rời đi tôi đã nhìn thấy tiểu thư Châu Tuệ cuối cùng đã được giải thoát khỏi nơi địa ngục này!
Phong Lâm Vũ liền bước đến gần Kỳ An đoạt lấy khẩu súng Glock-17 rồi bắn nhiều phát liên tiếp vào đoạn dây xích phá hủy sự trói buộc Châu Tuệ trong suốt 6 tháng vừa qua.
Hạo Quân nhìn vào hành động của sếp mình thì liền xuýt xoa:
- Woa!Phong tổng thật ngầu quá đi thôi!Tôi không ngờ Phong tổng lại biết sử dụng cả súng ngắn!
Phong Lâm Vũ liền đưa tay gãi đầu:
- Thực ra đây là lần đầu tiên tôi sử dụng súng!Cứ nhắm mắt bắn đại vậy thôi trúng được gì thì trúng!
Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ quay sang Châu Tuệ trấn an:
- Châu Tuệ em đừng sợ!Em đã không sao nữa rồi!Bây giờ anh sẽ đưa em về nhà!
Phong Lâm Vũ dìu lấy Châu Tuệ bế bồng cô trong vòng tay mình rồi hạ lệnh cho Hạo Quân:
- Cậu bắt trói Kỳ An lại cẩn thận và đưa hắn về cùng chuyên cơ với chúng ta!Tôi sẽ đích thân áp giải hắn về Bắc Kinh nhận tội trước pháp luật!
Phong Lâm Vũ bế bồng Châu Tuệ trên tay không quên mỉm cười chào Esther:
- Cám ơn cô!Nếu không nhờ có cô cứu nguy lúc nãy thì tôi đã phải xơi vài viên kẹo đồng từ Kỳ An rồi!
Esther vui vẻ đáp:
- Đó là chuyện tôi nên làm!Tôi rất vui mừng vì anh đã đến đây kịp thời và giải thoát cho Châu Tuệ thành công!Tôi tin rằng anh sẽ là người đàn ông mang lại hạnh phúc cho cô ấy!
Khoảng 30 phút sau thì chuyên cơ riêng của Phong Lâm Vũ đã cất cánh và khởi hành rời khỏi địa phận Thụy Sĩ qua những tầng mây cao trắng xóa trên bầu trời.
Phong Lâm Vũ ôm chặt lấy Châu Tuệ trong vòng tay mình khẽ đặt lên trán cô nụ hôn thật dịu dàng:
- Em ngủ ngon!Sau khi em tỉnh lại thì đã thấy mình về đến nhà rồi!
…
Một tháng sau.
Để tiện hơn trong việc chăm sóc Châu Tuệ trong thời gian dài phải chịu nhiều sự hành hạ từ tinh thần đến thể xác Phong Lâm Vũ đã đưa cô về biệt phủ Phong gia ở Nam thành và mời luôn cả thím Trương về bầu bạn cùng cô.
Tuy nhiên đến nay đã tròn một tháng kể từ ngày trở về Bắc Kinh những dấu hiệu bất ổn tâm lý từ Châu Tuệ vẫn chưa thể cải thiện.
Hằng ngày cô vẫn cứ giữ nguyên những cảm xúc thơ thơ thẩn thẩn trên gương mặt,ai nói gì ai hỏi gì cũng chẳng thèm quan tâm hay trả lời lấy một câu điều này càng khiến cho Phong Lâm Vũ bất an bội phần.
Phong Lâm Vũ vội bước đến hỏi về tình trạng tinh thần của Châu Tuệ hiện tại khi vị bác sĩ chuyên khoa tâm lý rời khỏi phòng riêng sau khi đã thăm khám xong cho cô:
- Thưa bác sĩ!Không biết là Châu Tuệ hiện tại đã gặp phải vấn đề gì?
Vị bác sĩ thể hiện sự trầm tư rồi đáp lời:
- Kết quả thăm khám cho thấy cô ấy đã mắc phải hội chứng Genophobia!
Phong Lâm Vũ tiếp tục thắc mắc:
- Hội chứng Genophobia là như thế nào thưa bác sĩ?
Vị bác sĩ tiếp tục trả lời:
- Genophobia là hội chứng sợ hãi tình dục khi thể chất và tâm lý bệnh nhân đã bị tấn công đả kích trong suốt thời gian dài!Các biểu hiện sợ hãi,lo âu,rối loạn cảm xúc mà cô ấy đang gặp phải là do hậu quả từ hội chứng Genophobia mang lại!
Phong Lâm Vũ tiếp tục hỏi vị bác sĩ kèm theo tâm trạng ngày càng lo lắng:
- Thưa bác sĩ!Vậy có cách nào điều trị cho cô ấy thoát khỏi tình trạng hiện nay hay không?
Vị bác sĩ tỏ vẻ trầm ngâm:
- Vì đây là hội chứng tâm lý nên rất khó có thể đưa ra câu trả lời chính xác!Đa phần phải dựa vào ý chí của bệnh nhân và cả sự kiên nhẫn của những người thân xung quanh!Con số thống kê cho thấy có người mất phải vài tháng để vượt qua,có người mất phải vài năm nhưng cũng có người mãi mãi bị hội chứng sợ hãi tình dục ám ảnh lấy họ trong suốt cả quãng đời còn lại!
Phong Lâm Vũ chợt thấy tim mình đau thắt:
- Châu Tuệ chỉ vừa mới bước sang tuổi 23!Cô ấy không thể nào mang theo nỗi ám ảnh tâm lý mà sống cả quãng đời còn lại như thế!Bác sĩ!Tôi có thể giúp được gì cho cô ấy thoát khỏi tình trạng hiện nay hay không?
Vị bác sĩ ôn tồn trả lời:
- Anh cần phải kiên nhẫn hơn trong thời gian sắp tới mới mong giúp cô ấy sớm vượt qua những nỗi ám ảnh tâm lý hiện tại!Nói một cách dễ hiểu là cô ấy đang tự giam mình vào một căn phòng tối và không cho ai bước vào phòng hoặc có thể chạm đến mình!Vì thế phải xuất hiện nên điều kỳ tích hoặc một sự kiện nào đó đặc biệt quan trọng thì mới có khả năng giúp cho cô ấy tự mở lấy cánh cửa giam hãm bản thân và bước chân ra thế giới bên ngoài!
Phong Lâm Vũ khẽ gật đầu:
- Tôi hiểu rồi!Cám ơn bác sĩ đã cung cấp thông tin!Thời gian sắp tới tôi sẽ kiên nhẫn và quan tâm đến cô ấy nhiều hơn!
Vị bác sĩ nán lại trò chuyện với Phong Lâm Vũ thêm một ít thời gian nữa thì rời đi.
Ngay lúc này tiếng la vang vọng của thím Trương từ gian phòng phía bên trong bất chợt vang lên:
- Tiểu thư!Bình tĩnh lại!Tiểu thư!
Phong Lâm Vũ vội chạy vào phòng xem xét tình hình thì thấy Châu Tuệ đang cầm chặt mũi dao hướng về phía trước kèm theo gương mặt hoảng sợ la hét dữ dội:
- Tránh xa tôi ra!Kỳ An!Không được lại gần tôi!Tránh xa tôi ra!
- Không hiểu sao khi tiểu thư vừa thức giấc đã trở nên như thế!Có lẽ là tiểu thư vừa mới mơ thấy ác mộng!Một phần lỗi do tôi bất cẩn không dẹp đi con dao cắt trái cây cạnh giường khi nãy!
Phong Lâm Vũ cố gắng trấn an Châu Tuệ:
- Châu Tuệ đưa dao cho anh!Em cầm dao như thế rất nguy hiểm!Ngoan…Đưa dao cho anh…
Châu Tuệ vẫn giữ khư khư mũi dao về phía trước kèm theo trạng thái hoảng loạn:
- Tránh xa tôi ra!Kỳ An không được lại gần tôi!
Phong Lâm Vũ từ từ tiến gần đến bên Châu Tuệ tiếp tục dịu giọng:
- Châu Tuệ à em nhìn kỹ đi anh không phải là Kỳ An!Anh là Phong Lâm Vũ!Là Phong Lâm Vũ nên em không cần phải sợ!
Châu Tuệ liền run rẩy lắp bắp:
- Là Phong…Phong…Lâm…Vũ…
Phong Lâm Vũ tiếp tục trấn an:
- Đúng rồi!Anh là Phong Lâm Vũ nên em không cần phải sợ!
Lúc này thì Châu Tuệ đã thả lõng con dao đang cầm chặt trong tay,Phong Lâm Vũ liền tước lấy con dao từ tay cô ném vội xuống đất rồi ôm cô vào lòng trấn an:
- Châu Tuệ ngoan!Có anh ở đây đã không sao nữa rồi!
- Thím Trương!Thím nhớ là sau này đừng để những vật sắt nhọn ở gần bên cô ấy như thế nữa!
Thím Trương vội nhặt lấy con dao dưới đất rồi khẽ gật đầu:
- Dạ vâng tôi nhớ rồi tôi sẽ lưu ý hơn!
Phong Lâm Vũ nhìn về trạng thái tinh thần Châu Tuệ như hiện tại không ngừng lo lắng:
- Thím mang giúp tôi một bộ chăn ga đến phòng Châu Tuệ!Với tinh thần hiện tại của cô ấy hiện nay tôi không yên tâm để cô ấy một mình ở trong phòng!
Thím Trương liền đáp:
- Dạ vâng tôi làm ngay đây!
Buổi tối hôm ấy Phong Lâm Vũ trải bộ chăn ga dưới đất nằm bên cạnh quan sát động thái của Châu Tuệ trong sự hoang mang đến hơn 1 giờ sáng thì mới có thể chợp mắt.
2 giờ sáng.
Tiếng nước chảy rì rào trong phòng tắm lúc này khiến cho Phong Lâm Vũ giật mình tỉnh thức.
Khi Phong Lâm Vũ tiến vào phòng tắm thì đã trông thấy Châu Tuệ ngồi bệt dưới nền đất ướt sũng bởi những dòng nước từ vòi hoa sen đang chảy xuống không ngừng.
Phong Lâm Vũ hoảng hốt khóa van vòi hoa sen rồi lấy khăn tắm trùm lên người cho Châu Tuệ:
- Châu Tuệ!Em ngồi ở đây được bao lâu rồi?Sao lại dầm mình trong làn nước lạnh như thế?
Nói dứt lời Phong Lâm Vũ liền bế bồng Châu Tuệ ra khỏi toilet và dùng khăn tắm lau đi cơ thể đang ướt sũng co ro vì lạnh của cô.
Sau khi nhờ thím Trương thay cho Châu Tuệ trang phục khác thì Phong Lâm Vũ tiếp tục lấy máy sấy hong khô tóc cho Châu Tuệ rồi dịu giọng nói:
- Châu Tuệ à!Sau này em không được đi tắm vào lúc nửa đêm như thế sẽ rất dễ nhiễm cảm lạnh!
Sau khi giúp Châu Tuệ sấy khô tóc thì Phong Lâm Vũ dìu cô về giường nghỉ ngơi rồi tiếp tục giấc ngủ dang dở của mình.
3 giờ sáng.
Phong Lâm Vũ cựa mình tỉnh giấc định vào toilet thì chợt hãi hùng khi nhìn thấy hình ảnh Châu Tuệ đang ngồi thẩn thờ trước bàn trang điểm lúc này.
Phong Lâm Vũ khẽ co ro vì cái lạnh buốt gai óc không biết từ đâu đang ập đến thì khi mở mắt quan sát hắn lại giật thót người khi nhìn thấy Châu Tuệ đang ngồi vắt vẻo trên ban công cửa sổ mở toang với độ cao hàng chục mét.
Phong Lâm Vũ vội chạy đến bên ôm chặt lấy Châu Tuệ rồi hốt hoảng thốt lên:
- Châu Tuệ!Sao em lại ra ban công cửa sổ ngồi như thế rất nguy hiểm!
Phong Lâm Vũ vội bế bồng Châu Tuệ trở vào giường rồi dịu giọng dỗ dành:
- Không hóng mát nữa!Ngoan vào giường ngủ thôi!
Khi đã đóng chặt cánh cửa ban công thì Phong Lâm Vũ ngồi cạnh giường đưa tay khẽ vuốt lên trán Châu Tuệ:
- Em cứ như thế anh không yên tâm tiếp tục ngủ được nữa!Em ngoan nhắm mắt ngủ đi!Anh sẽ ngồi đây trông em ngủ đến khi trời sáng!
Cứ như thế Phong Lâm Vũ ngồi cạnh giường nắm chặt tay Châu Tuệ như sợ rằng nếu nới lỏng tay cô ra thì không biết cô sẽ tiếp tục làm thêm điều gì khiến hắn phải thót tim tiếp theo.
Bây giờ đã 6 giờ sáng Phong Lâm Vũ vẫn nhìn về Châu Tuệ tỏ vẻ hài lòng vì cô đã chịu ngoan giấc ngủ say.
Suốt cả đêm không ngủ và phải thức giấc nhiều lần khiến đôi mắt của Phong Lâm Vũ lúc này thâm quầng chẳng khác gì gấu trúc.
Phong Lâm Vũ đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên trán của Châu Tuệ rồi nhìn cô mỉm cười dịu dàng:
- Thời gian sắp tới dẫu biết chúng ta sẽ đối mặt với nhiều khó khăn nhưng em yên tâm vì đã có anh sẽ luôn ở bên cạnh em!