Tống Vệ đặt lên tay Phong Lâm Vũ hộp cháo nóng cố động viên người bạn thân:
- Mày ăn chút cháo đi!Từ ngày nhập viện đến nay đã gần một tuần rồi mày không thiết ăn uống gì cả!Bác sĩ bảo cơ thể mày bị suy hô hấp và suy dinh dưỡng nặng cần phải tẩm bổ và dưỡng bệnh trong thời gian dài.
- Tống Vệ à tao thật tình là không ăn nổi!Cha tao,vợ tao và con tao đều chết cả rồi!Tao chỉ muốn chết theo họ thôi!
Tống Vệ khẽ thở dài rồi vỗ lên vai bạn thân an ủi:
- Người mất thì cũng đã mất rồi!Người sống thì phải cố gắng vượt qua nỗi đau mà tiếp tục sống!Tao hiểu tâm trạng hiện tại của mày đang rất tồi tệ vì liên tiếp nhận phải những nỗi đau mất mát người thân yêu của mình!Nhưng mày thử nghĩ xem nếu như Bác Khải và Châu Tuệ ở trên trời nhìn xuống thấy mày buông xuôi bản thân như vậy thì họ có cảm thấy yên lòng hay không?
Nghe đến tên của cha và Châu Tuệ thì Phong Lâm Vũ đã không còn kiềm được những giọt nước mắt.Hắn cứ thế ngồi khóc rấm rức khiến Tống Vệ càng thêm thương xót:
- Thay vì nghĩ đến những điều tiêu cực thì mày hãy lạc quan và mạnh mẽ lên!Mày phải tiếp tục sống cho thật tốt và xứng đáng với niềm kỳ vọng của những người thương yêu mày!Tao tin là Bác Khải và Châu Tuệ trên trời cao sẽ cảm thấy được an ủi phần nào khi nhìn thấy mày sống hạnh phúc!
Phong Lâm Vũ đưa tay quệt đi giọt nước mắt,cảm thấy bản thân nhẹ lòng đi đôi chút khi lắng nghe nguồn động viên tinh thần từ người bạn thân.
Hắn run run cầm lấy từng thìa cháo vừa khóc vừa ăn không tránh khỏi nghẹn ngào lúc này.
Phong Lâm Vũ cảm thấy may mắn khi bên cạnh mình vẫn còn người bạn thân hết lòng vì bạn bè như Tống Vệ.
Từ hôm hắn được chuyển đến khoa cấp cứu ở bệnh viện trong tình trạng suy kiệt sức khỏe đến nay chỉ có Tống Vệ thường xuyên đến bệnh viện thăm nom.
Chẳng những thế Tống Vệ còn thay mặt hắn đứng ra tổ chức tang lễ cho Khải lão gia thật chu toàn.
Nhìn những biến cố tai ương xảy ra liên tiếp trong gia đình của người bạn thân và tinh thần suy sụp của Phong Lâm Vũ hiện tại khiến cho Tống Vệ cũng không tránh khỏi những nỗi niềm xót xa đồng cảm.
…
Sau hơn hai tuần điều trị tại bệnh viện thì Phong Lâm Vũ được trở về nhà.
Đón hắn trong ngày xuất viện cũng chỉ có vợ chồng của Tống Vệ.
Điều đầu tiên khi xuất viện Phong Lâm Vũ muốn thực hiện là làm tròn di nguyện của cha thuở sinh thời là đưa tro cốt của ông về quê nhà ở tỉnh Giang Tây.
Phong Lâm Vũ ngồi trên chiếc thuyền gỗ nhẹ trôi lững lờ trên bờ sông Tu Thủy,đưa tay rải từng nắm tro cốt của cha xuống làn nước xanh thẳm một màu.
Nước mắt của Phong Lâm Vũ nhẹ rơi nhìn những hạt tàn tro hài cốt của cha mình xiên qua từng kẻ tay rồi phút chốc vụt tan theo cơn gió thành lớp bụi trắng mờ phủ lên dòng nước hững hờ trôi.
Phong Lâm Vũ mấp máy môi gọi tên cha trong sự thổn thức:
- Cha ơi…Con đã đưa cha về quê hương của mình rồi…Từ bây giờ cha hãy an lòng yên nghĩ…Con sẽ gắng gượng sống tốt để cha và Châu Tuệ được an lòng vì con…
Người chèo thuyền lặng lẽ ngân lên những câu hát nao lòng trên dòng sông Tu Thủy…
"Ta mượn nhân gian hai lạng mực
Nét họa dung nhan nét họa tình
Họa lên hồng trần muôn vạn kịch
Kịch tản,người tàn,nét mực tan…"
Bóng thuyền lững lờ trôi theo dòng sông Tu Thủy hòa vào từng điệu hát thống thiết ngân vang của người chèo thuyền chở theo Phong Lâm Vũ khuất dần xa theo từng mảng sương mờ.
…
Một tháng sau…
Phong Lâm Vũ đẩy cửa tiến vào phòng hồi sức đặc biệt của khoa điều trị bỏng.
Hắn bước đến gần bệnh nhân đang gắn trên miệng ống thở hô hấp toàn thân từ đầu đến chân đều quấn băng trắng hệt như một xác ướp với những vết bỏng nặng cùng những mảng da bong tróc lở loét thật kinh hãi.
Tai nạn xe ôtô trên đường đèo vừa qua làm xôn xao dư luận cả nước khi đưa tin về một cặp nam nữ mặc y phục cưới cùng nhau đánh xe lao xuống vực thẳm.
Sau hàng giờ triển khai các công tác cứu hộ thì báo cáo hiện trường cho thấy người phụ nữ đã chết ngay tại chỗ còn người đàn ông được đưa vào bệnh viện trong tình trạng nguy cấp.
Không ai khác người đàn ông ấy chính là Đặng Thiên.Tuy hắn được cứu sống nhưng hiện tại phải đối mặt với nỗi đau thể xác đang dày vò từng ngày trong tận cùng thống khổ.
Nhìn thấy Phong Lâm Vũ đang đứng sững trước mắt mình trên gương mặt mang đầy vẻ khinh nhạo thì Đặng Thiên lại giãy giụa trên giường bung cả những ống hỗ trợ đường hô hấp.
Phong Lâm Vũ ghé sát vào tai Đặng Thiên nhếch môi thì thầm:
- Bị bỏng xăng xe đến 98%!Mày có đang hạnh phúc với cơ thể như loài quái vật hiện tại không?
Đặng Thiên lăn dài giọt nước mắt trên gương mặt biến dạng đã bị bỏng mù hết một bên mắt mà khẩn thiết van xin trong hơi thở yếu ớt:
- Phong Lâm Vũ…Mày giết tao đi…Tao cầu xin mày hãy giết tao đi…
Phong Lâm Vũ nhếch môi đáp hững hờ:
- Chẳng phải mày từng nói sống không bằng chết mới là cực hạn của khổ đau hay sao?Mày thích chơi trò mèo vờn chuột đến thế cơ mà!Vậy thì giờ đến lượt tao làm chủ cuộc chơi!Tao sẽ không cho mày chết một cách dễ dàng!Mày phải gặm nhấm từng ngày nỗi đau của thể xác để trả giá cho tất cả tội lỗi mày đã gây ra cho gia đình tao!
Đặng Thiên nghe thế thì liên tiếp giãy giụa trên giường trong sự bất lực đến sùi cả bọt mép:
- Mày làm ơn…Giết tao đi…Tao đau đớn quá…Làm ơn cho tao được chết đi…
Phong Lâm Vũ vẫn nhìn về Đặng Thiên lạnh giọng:
- Nhớ lại khi ấy tao cũng van xin mày được chết nhưng mày vẫn cố ý hành hạ tinh thần không cho tao được toại nguyện cơ mà!Đặng Thiên!Mày khóc lóc cầu xin cũng vô ích thôi!Tao rất có lòng tốt hàng tháng chi trả viện phí để mày có thể duy trì nỗi đau trên cơ thể không khác gì loài quái vật hiện tại!Hãy nằm trên giường bệnh mà tự sám hối tất cả tội lỗi của mày và trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết là như thế nào đi!
Nói dứt lời thì Phong Lâm Vũ quay bước rời đi,phía sau vẫn nghe thấy tiếng gào khóc thê lương của Đặng Thiên vang vọng:
- Phong Lâm Vũ…Làm ơn cho tao được chết…Tao đau đớn quá…Cầu xin mày cho tao được chết…
…
Ba năm sau…
Thời gian như gã vô tình cứ thế hững hờ trôi, không chờ đợi cũng chẳng đoái hoài đến những tâm tư riêng mang của thế nhân mà dừng lại.
Dù có đau thương hay hạnh phúc thì con người đều phải tập dần quen và cất giữ lại tất cả ký ức vào chiếc hộp kín kẽ nơi sâu thẳm tâm hồn.
Tiếng sấm ngoài trời vang dội lúc này khiến Phong Lâm Vũ phải bàng hoàng thức tỉnh.
Hắn nhìn qua đồng hồ đã điểm 3 giờ sáng,cứ thế không thể nào chợp mắt tiếp mà nằm trầm ngâm với những suy nghĩ miên man.
Không biết đây là lần thứ mấy trong suốt những những năm qua Phong Lâm Vũ nhìn thấy Châu Tuệ hiện về trong giấc mơ của mình.
Vẫn như mọi khi Phong Lâm Vũ mơ hồ thấy Châu Tuệ nhìn về hắn khẽ cười rồi vụt tan ra thành ngàn ảo ảnh khi hắn đang muốn đưa tay ôm lấy cô vào lòng.
Phong Lâm Vũ với tay lấy khung ảnh cưới chụp cùng Châu Tuệ năm xưa rồi đưa tay vuốt lên gương mặt cô khẽ thì thầm:
- Em vẫn chưa thể nào tha thứ cho anh đúng không?Đã ba năm nay rồi em vẫn hiện về trong giấc mơ của anh rồi vội rời đi…Anh nhớ em…Châu Tuệ à…
Phong Lâm Vũ khẽ đặt nụ hôn lên gương mặt Châu Tuệ trong ảnh rồi đặt lại khung hình ở bàn cạnh giường.
Trên bàn có vô số loại thuốc an thần chống trầm cảm đang nằm ngổn ngang.Phong Lâm Vũ thuận tay với lấy vài viên thuốc kèm một hớp nước nuốt trôi xuống cổ họng cứ như một thói quen.
Kể từ ngày xảy ra hàng loạt biến cố tang thương trong gia đình thì mỗi khi màn đêm buông xuống khi muốn chìm vào giấc ngủ Phong Lâm Vũ đều phải sử dụng đến thuốc an thần thường xuyên.
Hành động ấy cứ lặp lại suốt ba năm nay như một thói quen.Chỉ khi nào làm việc căng thẳng thực sự mệt mỏi hoặc chìm vào men say thì hắn mới tạm thời không sử dụng đến những viên thuốc ấy.
Nằm thao thức trên giường thêm vài tiếng đồng hồ thì trời cũng đã tờ mờ sáng.
Phong Lâm Vũ bước vào Toilet vệ sinh cá nhân tắm rửa rồi thay vào một bộ âu phục lịch lãm.
Hắn bước đến ngăn phụ kiện đưa mắt nhìn qua bộ sưu tập với hàng chục mẫu đồng hồ đầy đủ thương hiệu đẳng cấp trên thế giới và dừng lại ở chiếc Richard Mille.Đó là chiếc đồng hồ mà Châu Tuệ đã tặng hắn trong tiệc sinh nhật cách đây ba năm về trước.
Phong Lâm Vũ với lấy chiếc đồng hồ đeo vào tay mình,thắt lên cổ áo sơ mi chiếc cà vạt cũng do Châu Tuệ tặng trước đó rồi xịt lên người ít nước hoa nở nụ cười thư thái.
Trước khi rời khỏi phòng Phong Lâm Vũ vẫn nhìn về khung ảnh cưới của mình và Châu Tuệ rồi cất giọng thì thầm:
- Vợ à anh đi làm nhé!Ngày hôm nay sẽ diễn ra một sự kiện quan trọng của chúng ta!