Tĩnh HuyềnPhong giờ phút này mói chú ý tới vị thường dân kia đang một đường cuồng chạy, hắnkhông kịp tự hỏi, liền phóng lên đuổi theo người nọ, đem bắt lại rồi áp ngã xuốngđất, người này quỳ rạp trên mật đất không kêu không cầu xin, liền thành thànhthật thật ảo não, có lẽ người này biết rồ cho dù có giãy dựa cũng không làm nênchuyện gì.
Tĩnh HuyềnPhong nhấc mũ rơm trên đầu hắn lên, đợi sau khi xác định là một vị lão nhânxong, mới chậm rãi buông tay, bình tĩnh dò hỏi, “Vì sao chạy?”
“Là ngươichạy trốn trước” Tĩnh Huvền Phong không tính nhẫn nại cùng hắn loanh quanh, cầmlấy cổ tay lão giả kéo trở về đường cũ.
“Lão phu vừarồi trêu chọc ngươi, sợ tiểu huynh đệ tâm mang hận ý thôi, ai… Chớ làm khó lãonhân gia a…” Lão giả phát hiện Tĩnh Huyền Phong cũng không quản tuổi tác hắn đãcao, vẫn một mực lôi kéo không hề khách khí.
Cổ Tiếu Tiếunghiêng tai lắng nghe âm thanh lão giả nói chuyện, không tự chủ được đón ý nóihùa tiến lên, “Đại bá, ta là Cổ Tiếu Tiếu, ngài nhớ rõ ta sao?”
Lão giãnhìn chăm chú Cổ Tiếu Tiếu một đôi mắt to thất thần, cố ý hạ giọng hàm hồ nói,“Lão phu tổ tông ở tại Nam Điệp Quốc, chưa bao giờ rời khỏi quê hương”
Cổ Tiếu Tiếucắn cắn môi dưới, vươn “tay quỷ” vừa vặn nhéo chòm râu lão giả lắc lắc, lão giàăn đau híp mắt lui lui về phía sau, “Nha đầu, cử chỉ này thực không ổn đi?”
Hai chữ“nha đầu” vừa nói ra, cổ Tiếu Tiếu càng cảm thấy lão nhân này là người quen, cưỡngbức có dụ lợi có nói, “Người mù ánh mắt không tốt dùng, nhưng lỗ tai thật sự rấtlinh quang, ngài liền tự nhận đi”
Tình HuyềnPhong bất động thanh sắc, đứng lặng một bên nhìn chăm chú thần sắc lão giả… Mặcdù người này không phải người Hán, mà tiểu manh nhi cũng chưa từng đến qua NamĐiệp Quốc, lại một ngụm nhận định quen biết lẫn nhau, huống chi người này hànhvi cử chỉ quả thật có chút cổ quái.
Tĩnh HuyềnPhong thấy lão giả nhắm chặt đôi môi cự tuyệt trả lời vấn đề này. Hẳn không nóihai lời, từ bên hông lấy ra một sợi dây thừng buộc chặt hai tay lão giả kéo đếndưới gốc cây, nhưng lão giả như trước một câu cũng không nói, vẫn chăm chú nhìnvề phía hoa bướm bay lượn đầy trời…
Cổ Tiếu Tiếubiết được Tĩnh Huyền Phong đem người ta trói gô vào, nhất thòi hít phải một ngụmkhí lạnh, này cũng quá không kính già yêu trẻ đi? Tĩnh Huyền Phong thật sự làkhông có tình yêu nhân loại… Nàng kiễng chân vỗ vỗ đầu vai Tĩnh Huyền Phong,“Thân ái, làm thật tốt!”
“Người quenhay là kẻ thù?” Tĩnh Huyền Phong vừa hỏi vừa cao thấp đánh giá vị lão giả kia,mặc dù quần áo mộc mạc, nhưng thần sắc thản nhiên vẫn như cũ hiên ngang trấn định.
“Không phảikẻ thù nhưng hơn hẳn kẻ thù” cỗ Tiếu Tiếu không đầu không đuôi trả lời lại,nàng từ trong vài tiếng ho khan độc đáo của lão giả đã xác định thân phận ngườinày, chậm rãi ngồi xồm xuống đối với lão giả nhe răng cười, “Ngài không nói lờinào chính là đang chột dạ, sư phụ, khẳng định là ngài, lúc trước vì sao bỗngnhiên chơi trò biến mất đâu? Bỏ lại một mình ta ngài trong lòng không nghĩ ngợigì sao…”
Lão giả naonao, hắn từng cùng Cổ Tiếu Tiếu sớm chiều ở chung năm năm bên trong lời nói nàyhiển nhiên có chứa ân ý, nhưng nha đầu kia chỉ vốn là một đứa nhỏ trầm mặc ít lờihướng nội… Từ khi nào thi trở nên hoạt bát tự tin như vậy?
“Không trảlời chính là cam chịu đâu?” cỗ Tiếu Tiếu tùy tay ngắt một cọng cỏ phẩy phẩy vềphía trước, “Ở trong lòng đồ nhi cổ Tiếu Tiếu, ngài là một ngày làm thầy cả đờilàm thầy a, cha và nữ nhi trong lúc đó có cái gì không thể nói, ngài cố cái gì ẩntình khó nói mau nói cho đồ nhi nga…”
Nhưng đángtiếc là, nàng không phải là cổ Tiếu Tiếu luôn tôn kính sư phụ, mà chỉ là một cổTiếu Tiếu yêu nhiều chuyện. Lại nói, cổ Tiếu Tiếu cùng sư phụ ngày xưa hẳn làkhông oán cùng không hận a, nhưng sư phụ vì sao lại không nói một tiếng liền điđâu? Hay là vì cố ý trốn tránh Cỗ Tiếu Tiều.
Tĩnh HuyềnPhong thấy lão giả vẻ mặt ngượng nghịu, liền cởi dây thừng xuống trước, rồi mớichầm chậm đi ra phía xa ngắm cảnh… Lão giả xoa xoa cỗ tay trầm mặc hồi lâu, hơihơi thở dài, “Nha đầu, lúc trước đem ngươi một người bỏ lại quả thật dù chotình thế bắt buộc, cũng đều phải trách vi sư không tốt, nhưng thấy ngươi vẫncòn sống, vi sư cảm thấy vui mừng sâu sắc”.
“…”Cổ TiếuTiếu vẻ mặt hắc tuyến, lời nói này sao lại không được tự nhiên như vậy a, có vẻrất tiếc nuối vì nàng không chết ở trong rừng cây nhỏ?
Cổ Tiếu Tiếuvốn định giáo huấn lão nhân vài câu, nhưng vừa nghĩ tới hắn từng lặng lẽ chiếucố cổ Tiếu Tiếu năm năm, còn dạy nàng thuật châm cứu, cũng không phải thân nữnhi của hắn, thôi thôi.
Nàng ngồi xếpbằng, “Nếu ngài có ẩn tình gì khó nói ta liền… Không hỏi, dù sao ta sống rất tốt,nói điểm đứng đắn sự đi, ta vừa rồi nghe Tĩnh Huyền Phong nói ngài là người địaphương, mà ta lần này đến đây là vì tim một thứ, tha hương gặp cố nhân cũng coinhư duyên phận, sư phụ có thể giúp đồ nhi một việc nhỏ hay không?”
“Nói ranghe một chút” lão giả nhìn chăm chú cổ Tiếu Tiếu gương mặt đã gần như thành thụckia, nhiều năm trước, nhớ ngày đó nha đầu kia chỉ là một tiểu nữ đồng thườngxuyên tránh ở trong ổ chăn vụng trộm khóc, nay đã trở nên duyên dáng yêu kiềulàm thê tử người. Tuy hắn cùng với Cổ Tiếu Tiểu gặp nhau là chuyện trùng hợp,nhưng nuôi nấng nàng cũng là do có “Dụng tâm kín đáo”.
“Ta muốntìm một loại bướm, tên là chí tôn lan điệp, ngài…”
“Lão phukhông biết” không chờ Cổ Tiếu Tiếu hỏi xong, lão giả biến sắc tức khắc đứnglên, “Sắc trời không còn sớm, ngươi cùng tam hoàng tử quay về đi” nói xong, lãogiả dứt khoát kiên quyết xoay người rời đi.
“Không đượcđi! Ngài sao biết Tĩnh Huyền Phong là tam hoàng tử?” Cỗ Tiếu Tiếu cảm thấy mọichuyện càng ngày càng kỳ quái, lão nhân này đến tột cùng là đang giấu điếm chuyệngì? Mặc dù hắn vừa nhìn thấy quan ấn liền có thể kết luận thân phận Tĩnh HuyềnPhong, nhưng lại không hề thấy hắn tỏ ra ngạc nhiên, này thuyết minh ở phươngdiện nào đó có chút mờ ám…
Chắng lẽ làtrí nhớ lại hồ đồ? Cổ Tiếu Tiếu cảm thấy có điểm kích động, “Ta đã không hỏichuyện ngài mất tích, ở chung năm năm cùng không tính ngắn, thầy trò chúng ta gặplại đù thế nào cũng phải khóc mừng một cái đi? Không khóc thì cũng phải ôn chuyệncũ một chút? Hiện tại ta muốn ngài trả lời ta một cái vấn đề đơn giản cũng khókhăn như vậy sao?”
Lão giả sắcmặt trầm xuống, tựa hồ chạm đến chỗ đau nhược điểm cảm xúc có chút không khôngchế được, “Là lão phu phỉ nhổ truyền thuyết về chí tôn lan điệp, có được không?Ngươi nha đầu kia vì sao cứ một mực bức ép người khác? Còn nữa nói, chí tôn lanđiệp cùng ngươi một người Hán có quan hệ gì đâu?”
Cổ Tiếu Tiếukhông nghĩ tới lão nhân một chút cũng không niệm tình thầy trồ, nhất thời hốc mắtđỏ lên ủy khuất nói, “Chí tôn lan điệp ta nằm mộng nhìn thấy không dưới ba mươilần, chẳng lẽ lại vô duyên vố
cớ tra hỏisao? Hơn nữa mỗi lần đều là đâm thẳng vào mắt của ta,
chẳng lẽ takhông nên cố gắng vì ánh mắt này một chút sao? Hay là ngài
hi vọng tavĩnh viên làm người mù!
Lời này vừanói ra, lão giả chất phác thong thả lui bước về phía sau, ánh mắt hơi kinh hoảngthật lâu không thể di động, “Ngươi nói, ngươi mơ thấy chí tôn lan điệp? Điềunày sao có thể…”
Cổ Tiếu Tiếumột phen lau nước mũi, cố gắng làm chủ cảm xúc bình tình nói, “Này có cái gìkhông có khả năng, có một con bướm màu lam dừng ở ương lòng bàn tay của ta, conbướm trên cánh có in bốn chữ ‘Chí tôn lan điệp’ bằng tiếng Hán! Nếu không cóliên quan ta cũng lười hỏi, ngươi nghĩ rằng ta và ngươi là loại người yêu hỏithăm tin tức nhỏ nhật sao?” một câu cuối cùng đúng là bậy bạ.
Lão giả giốngnhư gặp sét đánh giữa trời quang rung động không thôi, “Ngươi nói chí tôn lanđiệp dừng trong lòng bàn tay ở của ngươi? …” Hắn không tự chủ được nhìn về phíathân ảnh Tính Huyền Phong xa xa, vô lực thỉ thào lẩm bẩm, “Hay là… nguyền rủa củalan điệp lại buông xuống nhân gian ? …”
Cồ Tiếu Tiểuthấy lão giả luôn lặp lại mấy lời nói trống rỗng, nhất thời
nổi lên mộtthân nối da gà, nàng khẩn cáp nắm của cánh tav lão giả lên,
“Cái gìnguyền rủa? Mau nói rõ ràng, đừng làm cho ta sốt ruột được
không a, ôô “
Lão giả đầungón tay run nhè nhẹ, tựa hồ có một chút đau thương không rét mà run, hắn xoa đỉnhđầu cổ Tiêu Tiếu, tự nhiên mà mở quá khứ xa xôi…”Nha đầu, lúc trước vi sư truyềnthụ thuật châm cứu cho ngươi, là xuất phát từ tư tâm, nhưng cũng không nghĩ tớitrong linh hồn của ngươi lại có thứ gì đó thuộc về nàng”
Cổ Tiếu Tiếuvừa nghĩ đến chính mình là linh hồn xuyên qua, chính là một chuyện thần kì vôcùng khó giải thích, hiển nhiên nàng lần này thật
sự bị dọacho phát hoảng, “Nàng là ai? Trong linh hồn của ta cấát giấu ai?”
Lão giànhìn về phía bầu trời xanh ngắt, “Một vị nữ nhân đã sinh ra từ hàng vạn năm trước,lại một đời chịu bi ai nguyền rủa…” Hắn chậm rãi chuyển hướng nhìn cồ Tiếu Tiếu,ảm đạm chậm nói, “Ngươi không phải muốn nghe chuyện xưa kia sao, thôi, lão phugiảng cho ngươi nghe…”
Cổ Tiếu Tiếubỗng nhiên bị không khí áp lực này khiến cho cảm thấy sợ
hãi, nàngche lỗ tai mạnh lắc đầu, quay qua cánh đổng bát ngát kêu gọi,
“Ta khôngmuốn nghe không nghe, Tinh Huyền Phong ngươi ở đâu a, ta
muốn vềnhà, mang ta rời khỏi nơi này “
Tĩnh HuyềnPhong nghe được tiếng khóc bất lực của Cổ Tiếu Tiếu, tức khắc quay về tàng cây,cổ Tiếu Tiếu một phen bổ nhào vào trong lòng Tinh Huyền Phong lên tiếng khóc lớn,“Chúng ta về Vân thành được không, ta một khắc cũng không muốn ở Nam Điệp Quốcnữa, ô ô —”
Tinh HuyềnPhong đem nàng ôm chặt lấy vào trong ngực vỗ vỗ, lau đi giọt lệ nóng bỏng trênkhóe mắt của nàng, lo lắng hơi hơi nhíu mi, “Chớ khóc, trước tiên nói ra ta cóchuyện gì ?”
Cổ Tiếu Tiếugắt gao ôm cố hắn khóc không thành tiếng đứt quãng nói, “Ta bị nguyền rủa, chítôn lan điệp tiến vào cảnh trong mơ là vì nguyền rủa ta… Oa ô ô, ta, ta sợ hãiTĩnh Huyền Phong…”
Tĩnh HuyềnPhong đầu tiên là ngẩn ra, hơi lơ đễnh nhẹ giọng cười,
“Ngươikhông phải thường đem câu thiện ác tất có bảo bắt đặt ở bên
miệng sao?Mà ngươi vần chưa làm ra việc gì thương thiên hại lí, vì sao
lại bị nguyềnrủa đâu? Ta xem, là có người nào đó nói chuyện giật gân,
cố làm hư ảođi!” Hắn thanh âm phần nộ đem ánh mắt dừng ở trên
gương mặtlão giả.
“Ta vốnchính là một linh hồn xuyên qua, cho nên không có chuyện gi là không thề phátsinh, ta đã nói loại xuyên qua tốt đẹp này sao có thể tới tìm ta, nguyên lai làDiêm Vương gia bày đặt âm mưu quỷ kế, hắn chính là muốn chỉnh chết ta, khẳng địnhthế…” cổ Tiếu Tiếu hai mắt đẫm lệ, nằm ở trên đầu vai ấm áp của hắn, tựa hồcàng luyến tiếc buông ra.
Tĩnh HuyềnPhong sớm đã quen nàng thường xuyên ăn nói linh tinh,
nhưng thấytiểu manh nhi sợ hãi như thế còn người khởi xướng lại vẫn
như trướcthần sắc ngưng trọng, nếu lão giả không phải là đối tiểu manh
nhi từng cóân dưỡng dục, hắn chắc chắn sẽ không lưu tình chút nào
một đao làmthịt hắn, giờ phút này hiển nhiên là nhiều lời vô ích, Tĩnh
Huyên Phongôm Cô Tiếu Tiếu tức giận bước rời đi
“Chậm đã ”Lão giả tựa hồ đối lời nói đường đột của chính mình cảm thấy không ồn, huốngchi nhìn thấy cổ Tiếu Tiếu thương tâm như thế lại càng câm thấy bất an, hắn lolắng ngăn ở trước người Tĩnh Huyền Phong… Hắn trầm trầm, tựa hồ làm ra một cáiquyết định —– kia đó là đem truyền thuyết “Chí tôn lan điệp” từ đầu tới cuốinói hết cho bọn họ biết…..
Hắn chậmrãi mở to mắt ra vẻ trấn định, lại che dấu không được nội tâm đau thương, “Đốivới đại đa số người mà nói đó chỉ là một cái truyền thuyết mà thôi, có lẽ toànbộ Nam Điệp Quốc chỉ có lão phu cho rằng đó là nguyền rủa, không bằng hai vịsau khi nghe xong hãy tự mình định đoạt”
Tĩnh HuyềnPhong nhìn không ra cảm xúc liếc mắt nhìn lão giã một cái, lại hướng cổ Tiếu Tiếunhẹ giọng hỏi han, “Ngươi muốn nghe sao? Nếu không muốn nghe chúng ta tức khắcrời khỏi nơi này”
Cổ Tiếu Tiếuấm ách khóc nức nở, mặc dù sợ hãi nghe được tin tức xấu, nhưng không khỏi cóchút hy vọng may mắn, trong lòng nàng một mặt âm u cấp tốc bành trướng: cám ơntrời đất dù sao cho rằng là nguyền rủa cũng chỉ có một mình sư phụ… Nàng do dựnắm lấy góc áo, “Nghe một chút đi, dù sao cũng đã như vậy …”