Lâm Ngữ Kinh muốn ấn đầu Thẩm Quyện lên tường cho cậu ta biết cái gì gọi là cha.
Nhưng rồi nghĩ lại, người ta nói cũng đâu có sai, chẳng qua là mở ra một mạch suy nghĩ mới, hơn nữa người dạt dào lười biếng này giọng nói có chút khàn nên mới nghe giống thiếu đòn thế thôi.
Tuyệt đối không phải cố ý nói như vậy.
Không phải cái rắm.
Lâm Ngữ Kinh nhìn cậu, trầm mặc hai giây rồi nói: "Bạn học Thẩm, sau này chúng ta còn có quãng đường hai năm phải đi."
Bạn học Thẩm nhíu mày: "Uy hiếp giang hồ."
"..."
Cậu còn chưa thôi hả?
Lâm Ngữ Kinh hít một hơi thật sâu, được rồi, nhịn một chút gió êm sóng lặng, lùi một bước biển rộng trời cao.
Huống hồ cô còn có việc muốn nhờ.
"Thật xin lỗi, " Trên giảng đài, giáo viên tiếng Anh đang đọc một đoạn văn, vừa đọc vừa phiên dịch cho bọn họ một lần, Lâm Ngữ Kinh đè thấp thanh âm, đặt cằm trên mặt bàn bên cạnh cậu khẽ khàng lên tiếng, "Tôi không nên nói cậu là tên giang hồ, tôi chỉ thuận miệng nói thôi, không cố ý đâu, gửi đến cậu lời xin lỗi chân thành nhất của tôi, hy vọng bạn cùng bàn của tôi có thể đại nhân đại lượng, tha cho tôi lần này."
Tiếng cô nàng vốn êm tai, lúc này hạ thấp xuống, mang theo chút mềm mại nhẹ nhàng tự nhiên.
Mèo sữa nhỏ nhấc móng vuốt cào đủ rồi, lại chẹp một cái đạp lên, đệm thịt âm ấm áp vào, chỉ còn lại mềm mại.
Cô nói xong, Thẩm Quyện không đáp lại.
Lâm Ngữ Kinh có phần không nhịn nổi nữa, bạn cùng bàn giết người không chớp mắt này của cô lòng dạ thật sự có chút hẹp hòi.
Lâm tiểu thư cũng là một thiếu nữ hơi nóng tính, mùa hè trời hanh vật ráo càng làm cho hỏa khí dồi dào hơn, thêm nữa khoảng thời gian này còn liên tục bực bội, cùng với ngày hôm qua bị Mạnh Vĩ Quốc làm thành như vậy, nên tâm tình của cô vốn là cực kì mục nát, lúc ở bên ba ruột cô còn chưa từng nũng nịu, huống chi là với một bạn học mới gặp chưa được mấy ngày, còn không tính là quen biết.
Giang hồ đến đâu cũng vô dụng, cậu vẫn còn chưa bị tôi lừa nhỉ?
Lâm Ngữ Kinh trợn trừng mắt một cái, thu lại đầu và cánh tay đang gác trên bàn phía Thẩm Quyện, không để ý tới cậu nữa.
Giằng co một mực tới trưa.
Lâm Ngữ Kinh chuyển trường tới đây, vượt qua cơ hồ nửa cái Trung Quốc, học tập gì đó dù nhiều dù ít cũng có chút không quen vùng, cần phải thích ứng, cho nên cả buổi sáng cô đều nghe giảng bài, thật sự cũng không cảm thấy gì.
Nói tỉ lệ học lên của Bát trung không thấp vẫn có thể tin cậy được, tuy rằng các bạn học của cô thoạt nhìn không có mấy ai là giống đang học tập nghe giảng, nhưng trình độ giảng dạy của giáo viên đúng là rất cao, trọng tâm nào cũng nắm vững chính xác, một tiết học đi rất nhanh.
Thẩm Quyện cũng không phải là người nói nhiều, nói đúng hơn là cái người này từ lúc tiết Anh kết thúc đến giờ, vẫn đang ngủ, nằm sấp trên mặt bàn, xoay mặt về phía bức tường, ngủ đến thiên hôn địa ám nhật nguyệt vô quang*, lúc giáo viên vật lý nóng nảy dưới sự nơm nớp lo sợ của toàn bộ bạn học, ném hai viên phấn lên đầu cậu, cũng không thể làm cậu tỉnh ngủ.
(*) Nghĩa là trời đất tối tăm, mặt trời mặt trăng không còn chiếu sáng.
Thẳng đến giữa trưa chuông tan học vang lên, Thẩm Quyện mới chậm rãi mà đứng dậy.
Ngủ miết tới trưa đầu óc vẫn có phần mờ mịt, cậu ngồi tại chỗ trì hoãn trong chốc lát, nghiêng đầu qua.
Bên cạnh không ai, tiểu bạn cùng bàn đã đi rồi, liếc qua thời gian một cái, mười hai giờ, chắc là đi ăn cơm.
Thẩm Quyện nhớ tới ban sáng lúc cô nàng trừng mắt nhìn cậu một hồi lâu, sau đó động tác cực nhỏ nghiến nghiến răng.
Thẩm Quyện nhịn không được, liếm môi phát khô cười ra tiếng.
Lúc này tất cả mọi người đã đi ăn cơm, trong phòng học trừ cậu ra không còn ai khác, mở cửa sổ ra, bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng đùa giỡn.
Thiếu niên cúi thấp đầu, tiếng cười khan khản khe khẽ vang lên trong phòng học trống trải, có chút đột ngột.
Cậu của lúc ấy quả thực nhất thời không kịp phản ứng, cảm mạo nổi lên đem đầu óc đốt mất một nửa, phản ứng có chút trì trệ.
Chờ cậu kịp phản ứng, trong chốc lát không nghĩ được phải nói gì.
Sau đó chỉ nghe thấy con mèo nhỏ bắt đầu ken két ken két nghiến răng.
Hỏa khí quả là lớn.
Thẩm Quyện nửa dựa vào tường ngáp một cái, ánh mắt rơi vào hai tờ giấy trên bàn Lâm Ngữ Kinh, ngừng lại một chút.
Trên đó viết một đống chữ lớn rậm rạp chèn chịt, tên người gồm ba chữ, ngổn ngang lộn xộn có lớn có nhỏ, có quy quy củ củ có rồng bay phượng múa, điểm duy nhất giống nhau chính là xấu đến không nỡ nhìn.
Cậu híp híp mắt, nhìn chằm chằm vào chữ phía trên phán đoán trong chốc lát, mới thẳng người, chậm rãi mà tiện tay xé xuống một trang giấy từ quyển vở, cầm bút lên rồi dựa trở lại.
Vừa mới hạ bút, liền nghe thấy hành lang vang vọng một trận gào thét ầm ĩ: "Quyện bảo! Cậu ở đâu Quyện bảo!" Hà Tùng Nam dựa cửa thò đầu vào, "Con mẹ nó chứ chờ dưới lầu của cậu mười phút rồi đấy, gọi điện thoại đến cậu cũng không nhận, tôi phải bò lên tới lầu bốn tìm cậu cơ đấy, mệt chết tôi, đi ăn cơm đi, cậu làm gì đó?"
Thẩm Quyện "Ờ" một tiếng, không ngẩng đầu, cầm bút ghi: "Đợi chút đã, xong ngay đây."
Cậu vừa mở miệng, Hà Tùng Nam liền sửng sốt: "Cổ họng cậu bị sao vậy?"
"Cảm mạo."
"A, phát hỏa rồi sao?" Hà Tùng Nam tựa vào khung cửa đứng, cúi đầu nhìn cậu*, cười đến vô cùng xấu xa, "Mỗi ngày đối mặt với bạn cùng bàn mỹ nữ chân dài của cậu, Quyện gia, phát hỏa rồi đúng chứ?"
(*) Nhắc lại một chút, bàn của Thẩm Quyện và Lâm Ngữ Kinh ở hàng đầu nằm sát tường, từ câu trên thì chắc là sát tường bên phía cửa chính.
Thẩm Quyện liếc mắt nhìn hắn, không nói chuyện.
"Tới đi, " Hà Tùng Nam vẫn tiếp tục cợt nhả, "Thích thì tới luôn đi, muốn theo đuổi thì theo đuổi ngay, chớ lãng phí giá trị nhan sắc của cậu, tranh thủ đương tuổi thanh xuân bồng bột năng động của cậu mà lưu lại một đoạn tình yêu lãng mạng duy mỹ* đi, đừng để sau này huynh đệ nhớ lại thời cấp 3 đều mẹ nó nghĩ tới một Thẩm Quyện ế ẩm."
(*) Duy mỹ: duy nhất + đẹp đẽ
Thẩm Quyện không nhìn hắn, để mặc hắn ở một bên thỏa thích mà diễn trò, cúi thấp đầu xoạt xoạt xoạt viết, Hà Tùng Nam độc thoại một hồi mà không ai thèm đáp lại, cũng đành ngậm miệng, chạy đến dòm cái đồ chơi cậu đang viết trong tay, vừa dòm vừa ngắt ngắt nối nối nhẩm lại: "Đồng ý cho học sinh Lâm Ngữ Kinh trọ ở trường... Phụ huynh..."
Hắn chưa đọc hết, Thẩm Quyện đã viết xong, để bút xuống, gấp đôi tờ giấy trong tay lại, tiện tay túm lấy một quyển sách đặt trên mặt bàn phía Lâm Ngữ Kinh, kẹp giấy vào.
Hà Tùng Nam cảm thấy hoang mang vãi ra, còn chưa kịp phản ứng: "Lâm Ngữ Kinh là ai thế?"
Thẩm Quyện chẳng buồn trả lời hắn, thả sách lại rồi đứng dậy, buổi sáng lúc ngủ lấy áo khoác đồng phục choàng trên vai, cậu đứng dậy cầm cổ áo đồng phục phất một cái, phủi lên.
Hà Tùng Nam nhìn thoáng qua quyển sách kia: "Bạn cùng bàn của cậu?"
"Ừ."
Hà Tùng Nam vẻ mặt ngu ngơ nhìn cậu: "Không phải chứ, Quyện gia, ngài làm gì vậy? Mới được hai ngày, sao có thể lên làm cha em gái nhà người ta? Chơi tình thú hả?"
"Cút, " Thẩm Quyện cười mắng hắn một câu, "Cậu tưởng tôi là cậu à? Cách 10 km cũng có thể nhìn thấy sóng hoa* nhé."
(*) Bạn Thẩm muốn nói mình đào hoa ấy mà.
"Con mẹ nó chỉ mỗi cậu mới có sóng được chưa, cậu không phải tôi, cậu chính là không thèm, " Hà Tùng Nam nói, hắn cứ thế tổng hợp mấy chữ trên tờ giấy kia một hồi rồi hiểu rõ, cậu ấy giả mạo phụ huynh bạn cùng bàn viết giấy xác nhận ở trọ tại trường đây mà, kết hợp với một cước đạp hắn xuống đất lúc trước, Hà Tùng Nam cảm thấy có chút khó tiếp nhận, "Sao thế A Quyện gia, thực sự coi trọng?"
Thẩm Quyện mặc áo khoác đồng phục lên, vừa đi ra phòng học vừa cúi đầu kéo kéo phẹc-mơ-tuya, thanh âm nhàn nhạt: "Coi trọng cái rắm."
"Coi trọng cái rắm mà cậu đã vội vàng làm cha người ta rồi, " Hà Tùng Nam song song cùng cậu xuống lầu, "Còn lần trước nữa, tôi chỉ nhìn chân cậu đã không vui, còn đạp tôi! Đạp huynh đệ của cậu!! Cậu còn không phải là coi trọng người ta?"
"Không liên quan tới cái đó, " Thẩm Quyện hơi rướn cổ, đưa tay xoa cổ họng hai cái, "Cậu nhìn chòng chọc vào chân con gái nhà người ta, không cảm thấy bản thân giống tên biến thái sao?"
"Tôi không cảm thấy, " Hà Tùng Nam trả lời vô cùng dứt khoát, hoàn toàn không để ý mặt mũi, "Lòng yêu cái đẹp cậu không có sao? Cậu không phải cũng nhìn chằm chằm vào bạn cùng bàn mới đến bốc lửa sao, chứ sao cổ họng lại đau? Lửa này bốc lên từ đâu vậy?"
Thẩm Quyện đạp hắn một phát.
Hai người một đường xuống lầu, dưới lầu có vài nam sinh đang đứng, vừa cúi đầu chơi điện thoại vừa tán dóc mà chờ.
Đồng phục Bát trung tuy rằng đều giống nhau, nhưng mỗi khối cũng có chút điểm khác biệt nhỏ, chủ yếu nằm ở hai đường kẻ dọc trên quần đồng phục và ống tay áo, lớp mười hai là màu lam nhạt, mười một màu tím.
Tòa nhà dạy học của khối mười hai và mười một không cùng một nơi, bình thường ngoại trừ mấy chỗ như sân bóng và nhà ăn thì ở bên ngoài căn bản là không thấy mặt, vì vậy giờ này khắc này, mấy vị mặc đồ kẻ gạch lam nhạt đại diện cho học sinh lớn tuổi nhất trường này bỗng có phần trở nên bắt mắt, một số cao nhị mua cơm hộp về phòng học ăn đi ngang qua, đều liếc hai mắt ngó qua đây một chút.
Một người trong đám chơi điện thoại bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy rõ người đi ra, đem di động cất đi, rồi đột ngột vỗ tay bôm bốp hai cái.
Ba người còn lại cũng ngẩng đầu lên, động tác vô cùng đều nhịp mà cất di động, bốn người xếp thành một hàng đứng nghiêm tại cửa ra vào lầu dạy học khối mười một, nhìn người trên bậc thang, cùng hô lên: "Chào buổi trưa Quyện gia! Quyện gia vất vả rồi! Cung nghênh Quyện gia hồi cung!"
Âm thanh thiếu niên trong trẻo, khí thế dồi dào, xông thẳng lên mây.
Đám cao nhị đi ngang qua: "..."
Thẩm Quyện: "..."
Thẩm Quyện mặt không đổi sắc lướt qua: "Ngu ngốc."
Hà Tùng Nam cười đến eo cũng không thẳng nổi nữa rồi, hướng tới cậu hô: "Thế nào đại ca! Phong cách chưa!"
Thẩm Quyện quay đầu lại, đưa tay chỉ vào hắn: "Cổ họng tôi đau, một câu nói nhảm cũng không muốn nói, cậu đừng để tôi đánh cậu."
Hà Tùng Nam hướng cậu kính một cái: "Đã rõ đại ca! Đi ăn thôi đại ca! Ăn bún nhé đại ca!"
*
Bên cạnh Bát trung có rất nhiều quán ăn, ra cổng quẹo phải vượt tiếp qua một con đường, là đến một con phố mở đầy quán ăn nhỏ.
Lẩu cay bún gạo, mì Bản nồi đất, đồ nướng, còn có đồ rán gì đó, đầy đủ mọi thứ, mọi thứ nên có thì đều có, quán hàng đầu còn có lẩu nồi đất.
Lâm Ngữ Kinh không có người quen, một mình, chọn quán bún gạo nồi đất, đi vào thì phát hiện cũng không có bàn trống, chỉ có ở góc xó phía sau bên cạnh một cô gái là có chỗ trống.
Lâm Ngữ Kinh đi tới, hỏi cô ấy một tiếng: "Bạn học, bên cạnh cậu có ai không?"
Tiểu cô nương đang cúi đầu yên tĩnh ăn bún gạo, bỗng nhiên có âm thanh vang lên, cô sợ hết cả hồn, vội vàng ngẩng đầu, vội vàng lắc đầu.
Mắt mở to nhìn chằm chằm, trong miệng còn ngậm bún gạo, phình to, nói không ra lời.
Đúng là một tiểu cô nương đáng yêu, ánh mắt rất sáng, làn da có hơi ngăm đen, mặt tròn tròn, giống như một viên, kẹo đường chocolate?
Lâm Ngữ Kinh cảm thấy tâm trạng bực bội không biết bao lâu của mình được chữa lành một chút đỉnh, cô ngồi xuống bên cạnh cô ấy, gọi một phần bún gạo, bắt đầu nghĩ xem rốt cuộc nên giải quyết chuyện Mạnh Vĩ Quốc như thế nào.
Cô dù thế nào cũng không muốn ở lại căn nhà đó, nhưng rồi ngẫm lại, coi như cô có làm giả giấy xác nhận, chờ Mạnh Vĩ Quốc trở về, cũng không tránh khỏi một trận nhao nhao.
Hình tượng con ngoan thanh tâm quả dục mà cô đắp nặn nhiều năm không phải sẽ tan vỡ sao?
Lâm Ngữ Kinh đã hoàn toàn quên mất chuyện đêm qua cô mắng to "Bọn Phượng Hoàng nam ở rể các người" rồi.
Quán ăn bên cạnh trường tốc độ dọn thức ăn đều rất nhanh, loại bún này thì càng nhanh, chưa đầy một lát liền có rồi, Lâm Ngữ Kinh hồi phục tinh thần, cúi đầu đối mặt với nồi bún gạo phát ngốc năm giây, mới ý thức được không có đôi đũa.
Cô ngẩng đầu nhìn một vòng, trông thấy một hộp đũa đặt ở cái bàn sát vách tường bên trong, vừa định đưa tay tới lấy, trước mặt đã xuất hiện một đôi đũa, còn có một phần thịt, của bàn tay nhỏ nhắn hơi đen.
Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu, Tiểu Kẹo Đường chocolate cầm lấy đôi đũa đưa tới trước mặt cô, thoạt nhìn có chút ngượng ngùng, nhìn cô chớp chớp mắt.
Lâm Ngữ Kinh tiếp nhận, nói một tiếng cám ơn.
Tiểu Kẹo Đường: "Không... Không cần..."
Tiếng cô ấy rất nhỏ, tại quán nhỏ ầm ĩ này gần như không nghe được, là vì ngồi sát bên cạnh, Lâm Ngữ Kinh mới nghe thấy đấy.
"Cần, cần dấm chua không..." Tiểu Kẹo Đường dùng giọng cực nhỏ, lắp bắp nói.
Lâm Ngữ Kinh kịp phản ứng là đang nói với cô, lắc đầu: "Không cần, cám ơn."
"Không, không có..." Cô ấy ngay cả không có gì cũng nói không ra.
Thế này cũng quá khẩn trương rồi.
Cả người Lâm Ngữ Kinh từ mặt đến thân đều đính đầy vô hại, chính cô cũng biết rõ, thoạt nhìn chính là một người tốt rất dễ gần, không hiểu vì sao cô gái này lại sợ đến nỗi nói cũng không lưu loát.
Tiểu Kẹo Đường không nói nữa, hai người liền an tĩnh như vậy ăn thêm vài phút đồng hồ, Lâm Ngữ Kinh lấy điện thoại di động ra, mở máy.
Từ đêm qua đến giờ, điện thoại di động của cô vẫn luôn tắt.
Quả nhiên, vừa khởi động máy, từng cái tin nhắn liền nhảy ra bên ngoài, tên Mạnh Vĩ Quốc chiếm đầy cả màn hình.
【 Mạnh Vĩ Quốc: Mày vừa mới nói cái gì? Mày lặp lại lần nữa cho tao. 】
【 Mạnh Vĩ Quốc: Lâm Ngữ Kinh, bây giờ mày thực sự là cánh cứng cáp rồi? 】
【 Mạnh Vĩ Quốc: Tao đối xử với mày không tốt? Tao cho mày ăn, cho mày uống, đưa mày đến trường học tốt, mẹ mày không cần mày, là tao nuôi mày —— 】
"Kình kịch" một tiếng, Lâm Ngữ Kinh mặt không biểu cảm khóa di động, màn hình trong nháy mắt khôi phục khung màu đen, thế giới rốt cuộc đã yên tĩnh.
Cô thả di động xuống cạnh bàn, tiếp tục ăn bún gạo.
Vừa cắn một cái cá viên, cửa quán truyền đến một loạt tiếng cười đùa, vài nữ sinh đi tới, người đầu tiên hô lên một tiếng: "Hết bàn rồi à?"
"Hết rồi!"
"Vậy chờ một lát đi, hôm nay tao chỉ muốn ăn bún gạo."
"Đợi mấy thế kỉ à, phiền chết mất."
"Ài, kia không phải là còn chỗ trống sao, kéo một cái ghế tới đó ghép đi."
Tiểu Kẹo Đường bên cạnh rõ ràng cứng đờ một cái, Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu, thấy cô cúi thấp đầu, lông mi rất dài, run rẩy phủ xuống.
Cả quán ăn chỉ còn mỗi bàn các cô này là có chỗ trống, bàn dài bốn người ngồi, Lâm Ngữ Kinh cùng Tiểu Kẹo Đường ngồi ở một bên, đối diện vốn đang có người, vừa nãy đã ăn xong, lúc này trống không.
Mấy nữ sinh bên ngoài thương lượng hai câu, đi đến, sau đó không biết là ai bỗng nhiên cười một tiếng: "Đây không phải là Ý tỷ của chúng ta sao?"
Một bàn tay đặt lên mặt bàn phía Lâm Ngữ Kinh, ngón tay rất sạch sẽ xinh đẹp, trên cổ tay đeo cái dây đỏ kiểu dáng đơn giản: "Ý tỷ của chúng ta cũng tới ăn bún gạo? Vậy nối bàn đi."
Chính là loại âm điệu làm người ta chán ghét.
Mấy nữ sinh trực tiếp ngồi xuống đối diện, ba người, còn một người kéo ghế tới đây, ngồi cạnh Lâm Ngữ Kinh, sau khi kêu món ăn xong liền ngồi đợi nói chuyện phiếm, cười rất lớn tiếng, có chút ầm ĩ, còn rất chói tai.
Lâm Ngữ Kinh thở dài, tốc độ nhanh hơn một chút, muốn ăn xong nhanh rồi trở về.
Chưa được vài phút, ánh mắt ba nhỏ kia đã chuyển hướng, rơi vào bên kia Lâm Ngữ Kinh, nhìn Tiểu Kẹo Đường ngồi cạnh cô: "Ý tỷ, bún ăn ngon không?"
Tiểu Kẹo Đường không nói chuyện, Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu, thấy tay cô run run bấu chặt chiếc đũa.
"Ài, Ý tỷ, bạn học đi cùng cậu đây nè, sao không nói chuyện đi, cậu phải hữu nghị với bạn học một chút chứ."
Cô gái mang dây đỏ lúc nãy nhếch miệng cười: "Bảo cậu ta nói gì đây, một người cà lăm."
Tiểu Kẹo Đường cúi thấp đầu, động cũng không động, không nhìn thấy biểu cảm.
"Ý tỷ, làm gì khó chịu thế, cậu nói gì đi chứ, nói một câu cho bọn tao nghe xem, sao không lễ độ gì hết vậy?"
"Thích nghe cậu nói chuyện thôi, " một cô bé khác giữ cổ họng bắt chước, "Các các các cậu đáng ghét! Còn còn còn bắt tôi!"
Tiếng cô ta rất lớn, nói xong mọi người trong quán ăn đều nhìn qua, ba người ồ lên một trận cười nhạo chói tai.
Lâm Ngữ Kinh cảm giác được, cô gái bên cạnh cả người đều đang run.
Lâm Ngữ Kinh nhắm mắt lại.
Lúc này bún gạo của đám dây đỏ cũng xong, bà chủ mang theo ba nồi đất nhỏ tới đây, đặt trên bàn các cô.
Mấy người vừa cười vừa cầm đũa, lại đến lấy dấm chua, lấy xong Dây đỏ bỗng nhiên "Ài" một tiếng, "Ý tỷ, cậu ăn bún gạo mà không rưới dấm sao? Tôi giúp cậu rưới, thế này đủ chưa? Chưa đủ thì thêm một chút..." Cô ả mang bình dấm chua trong tay sang đây, trực tiếp vặn nắp ra, ào ào trút hết cả lọ dấm vào nồi đất nhỏ của Tiểu Kẹo Đường.
Vị chua nồng đậm lan tràn trong không khí.
Ba cô gái đối diện lại bắt đầu cười, một người trong đó cười như sắp chết, "Đùng đùng" vỗ bàn, cái bàn nhỏ trong quán ăn thoạt nhìn chất lượng không tốt lắm, vì động tác của cô ta mà lung lay rất nguy hiểm: "Không được rồi, Lý Thi Kỳ mày quá đáng nha, sao lại bắt nạt người ta như vậy?"
"Tao bắt nạt nó chỗ nào, " Dây đỏ cười nói, "Tao chẳng phải đang quan tâm sao?"
Cổ họng Tiểu Kẹo Đường không phát ra một tiếng nào, đầu cúi xuống thật thấp, bả vai run rồi lại run.
Lâm Ngữ Kinh nghe thấy một âm thanh rất nhẹ rất nhỏ, tiếng hít mũi yếu ớt.
Đùng một tiếng, thần kinh căng thẳng không biết bao nhiêu ngày cùng với một tiếng này đứt phăng cả thể.
Như một lon coca bị lắc lư liên tục, khí bên trong nén đầy đến cực hạn, nắp bình cuối cùng không chịu nổi áp lực, đùng một tiếng nổ bùng ra.
Hôm nay rõ thật là, sao ở đâu cũng gặp phải bọn ngu đần thế này?
Lâm Ngữ Kinh đẩy nồi đất tới trước mặt, ngẩng đầu lên, quẳng đôi đũa lên bàn một phát, một tiếng vang giòn giã.
Ba nữ sinh im lặng một trận, tay Dây đỏ còn đang cầm bình dấm lơ lửng trên nồi đất Tiểu Kẹo Đường, xoay đầu nhìn qua.
Lâm Ngữ Kinh liếm liếm môi, nhìn cô ta: "Mắt cậu bị khiếm khuyết sao?"
Nữ sinh kia ngây ngẩn cả người: "Cái gì?"
Trong tiệm rất yên tĩnh, tất cả mọi người dòm ngó động tĩnh bên này.
"Cái gì là cái gì, tôi nói cái gì cậu không nghe được à? Cậu chẳng nhẽ không chỉ bị đui mà còn bị điếc, " Lâm Ngữ Kinh lúc này cả người đều bốc hỏa, ngữ khí rất căng, mỗi một câu đều lộ rõ nỗi bực bội cùng không kiên nhẫn, "Ép ép ép ép đến phiền chết rồi, ăn cũng không ngăn nổi miệng của cậu à?"
"Tao fuck..." Nữ sinh kia giận quá hóa cười, "Không phải chứ, bọn tôi nói chuyện liên quan gì đến cậu, cậu là ai hả —— "
"Tôi là ai à?" Lâm Ngữ Kinh nheo mắt lại, "Tôi là cha nuôi của cậu đấy, hoặc là cậu câm miệng rồi yên tĩnh ăn, ăn xong thì lăn, hoặc là cha nuôi thay ba ba của cậu dạy cho cậu biết cái gì gọi là lễ độ cùng tư chất."