Tôi Mộng Giữa Ban Ngày

Chương 17



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mẹ nó quần cũng mặc ngược

Câu "chưa bao giờ bị đánh" này là chém đấy, kỳ thật khi Lâm Ngữ Kinh còn bé đã bị đánh không ít.

Cô nhóc khi đó tuổi còn nhỏ, tính khí nóng nảy, mỗi ngày đều lạnh mặt ra, tính khí vừa ngang ngạnh vừa tệ hại, còn không ai quản thúc, như một tiểu nha đầu hoang dã, cả ngày coi mình là con trai, đi về nhà lúc nào cũng thương tích đầy người.

Lúc Lục Gia Hành và Trình Dật không có ở đây, cô một mình đánh nhau với một đám nhóc con, bị đè xuống đất cũng không khuất phục, tay chân đều không nhúc nhích được mà còn muốn cắn người, giống như một tiểu quái thú hóa rồ.

Một đứa trẻ tính cách vô cùng cứng rắn, so với hiện tại quả thực tưởng như hai người.

Lượng tích nhiều sẽ làm chất tăng vọt, đánh nhau cũng như vậy, bị đánh càng nhiều càng liên tục, cơ thể lại càng nhớ kỹ.

Sau khi Lâm Ngữ Kinh ý thức được bản thân thật sự là cha không thương mẹ không muốn, tính cách bắt đầu trở nên thay đổi, góc cạnh của cô ngày càng trở nên nhẵn nhụi. Cô từ một người đầy gai nhọn dần thu liễm thành bất động thanh sắc, lúc mười hai tuổi lại cùng Lục Gia Hành đi học judo một năm, từ đó về sau chỉ có cô đuổi theo đánh người khác là chính.

Về sau Lâm Ngữ Kinh rất hiếm khi xuất hiện, tất cả mọi người đã là học sinh trung học chín chắn, cũng không còn làm mấy chuyện đánh đánh giết giết kia nữa, bạo lực có thể giải quyết được vấn đề gì? Không có gì quan trọng hơn việc học, chỉ có học tập mới có thể làm cô cảm thấy vui vẻ.

Vì thế sau này đi cùng Lục Gia Hành và Trình Dật ra ngoài đánh nhau, Lâm Ngữ Kinh thường không quá tham gia náo nhiệt. Các thiếu niên mang theo nhiệt huyết tràn trề, thân thể khỏe mạnh trẻ trung chia phe mắng chửi vật lộn với nhau, cô chỉ ngồi xổm bên cạnh niệm cổ văn cho bọn họ:

"Người khẩu kỹ* ngồi sau tấm bình phong, một bàn, một ghế, một quạt, một phù xích** mà thôi —— "

(*) Khẩu kỹ (kỹ thuật miệng): một loại tạp kỹ, dùng kỹ xảo của miệng để mà bắt chước các âm thanh khác. Câu cổ văn trên nằm trong quyển tản văn thời Thanh "Khẩu kỹ" xuất xứ từ tác phẩm《 Ngu Sơ Tân Chí 》 tác giả Lâm Tự Hoàn. Nội dung kể về một cuộc phô bày khẩu khí rất đặc sắc, có trong SGK Ngữ Văn ở Trung Quốc.

(**) Phù xích là mình giữ nguyên từ Hán Việt, do mình không biết cái này trong tiếng Việt gọi là gì, chính là cục gỗ hình chữ nhật, vuông vức mà quan tòa thời xưa lấy nó đập lên bàn để thu hút sự chú ý. (hình minh họa)

chapter content


Lục Gia Hành một quyền quật ngã một tên, vẫn không quên quay đầu mắng cô: "Lâm Ngữ Kinh cậu có bệnh tâm thần à! Con mẹ nó cậu có tật xấu gì vậy?"

Lâm Ngữ Kinh sôi sục kích động ngẩng đầu: "Tức sùi bọt mép! Tựa vào lan can! Mưa thôi rả rít! Ngước mắt nhìn, ngửa mặt lên trời thét dài, chí lớn! Kịch liệt!!*"

(*) Lại là một câu cổ văn.

Lục Gia Hành: "..."

Câm nín vẫn hoàn câm nín, đôi khi sẽ xui xẻo đụng vào mấy trò ranh ma ngớ ngẩn, đôi khi sẽ gặp mấy đứa teo não muốn tìm chết, bạn muốn ngăn cũng chẳng ngăn nổi.

*

Giờ nghỉ giữa đã qua hơn nửa rồi, Lâm Ngữ Kinh liếc nhìn thời gian, thời gian ngủ trưa cơ bản đã không còn, có chút bực bội.

Nhưng lề mề đến thế nào cũng phải chịu thôi, một đoàn người hùng hậu ra khỏi cổng trường, băng qua dãy phố bán cơm gần trường đi lên phía trước, đến một khoảng sân nhỏ của một tiểu khu nằm trong khu dân cư.

Tiểu khu đã cũ lắm rồi, bên cạnh có một rạp để xe đạp, đỉnh rạp màu lam bẩn thỉu vô cùng, tràn ngập vết bão táp mưa sa, trên bồn hoa vỡ vụn làm bằng gạch men, một con mèo ba đốm nằm trong góc, nghe thấy tiếng động ngẩng đầu lên, lười nhác "Meow" một tiếng.

Tiểu Kẹo Đường đã hoàn toàn sợ đến mức không nói nên lời, sít sao túm chặt tay áo Lâm Ngữ Kinh, muốn kéo cô trở về.

Lâm Ngữ Kinh tựa như trấn an vỗ vỗ tay cô ấy, kéo cô ra phía sau mình, liếc nhanh một vòng.

Cô cũng đã nghe rõ, Lý Thi Kỳ đến hôm nay mới tới tìm cô, là vì hôm nay "anh" cô ta mới có thời gian. Một cô nhóc như cô, dù có hung hăng thế nào, chống lại gã khác phái thân thể như một huấn luyện viên thể hình thế này nhất định sẽ sợ hãi. Cô ta cũng có phần kiêng kị với Lâm Ngữ Kinh, nên không muốn một mình tìm cô, cô ta phải tìm người chống lưng cho mình.

Chỉ cần anh Bắp Chân vẫn ở đây, thái độ của cô ta trước sau vẫn rất mạnh mẽ, nếu chống lưng không còn, cô ả chính là vật trang trí.

"Nói rõ ràng trước, chuyện hôm nay hôm nay xong, " Lâm Ngữ Kinh nhìn vị anh trai toàn thân cơ bắp kia, "Bữa nay chúng ta giải quyết mọi chuyện sạch sẽ, bất luận kết quả thế nào, đều không được tính sổ."

Lý Thi Kỳ im lặng, vô thức nghiêng đầu nhìn người bên cạnh.

Anh Bắp Chân thật ra chính là tới đây chống lưng thôi, không có ý định thật sự ra tay với một cô nhóc. Chuyện cãi cọ ầm ĩ giữa nữ sinh này, phải để tự Lý Thi Kỳ làm, hắn không định xen lời. Bằng không để người khác nghe được, hắn đánh nhau với một cô gái nhỏ, như vậy mất mặt lắm.

Anh Bắp Chân nhìn cô, khẽ gật đầu: "Được."

Tiếng hắn vừa dứt, Lâm Ngữ Kinh đã xông lên trước.

Tư duy của anh Bắp Chân còn đang dừng lại tại giai đoạn "Để cho Lý Thi Kỳ tự ra tay giải quyết", căn bản không ngờ tới người ta trực tiếp hướng ngay về phía hắn.

Lâm Ngữ Kinh tốc độ rất nhanh, khoảng cách giữa hai người vốn không tính là xa, cơ hồ là nháy mắt, thiếu nữ đã vọt đến bên cạnh hắn. Hắn rất cao, Lâm Ngữ Kinh không với tới đầu hắn, bèn duỗi tay túm lấy cổ áo hắn, đầu gối táo bạo đánh lên chỗ có thể gọi là cái chân thứ ba của đàn ông.

Gã con trai cứng đờ trong nháy mắt, không thốt nổi một tiếng, kẹp hai chân lại. Lâm Ngữ Kinh nhanh chóng nghiêng người quay lưng lại, duỗi thẳng hai gối dùng một tay đập chết khuỷu tay hắn, căng bả vai làm một cú "Bình bịch", chính là một cú ném qua vai.

Tiểu Kẹo Đường hét lên một tiếng.

Anh Bắp Chân nằm đơ trên nền gạch của tiểu khu, ót thân thiết mà hôn vào mặt đất. Một tiếng nặng nề trầm đục vang lên, âm thanh vô cùng dọa người.

Hắn có bò cũng không đứng dậy được, bụm lấy đũng quần cuộn tròn run rẩy trên mặt đất.

Lâm Ngữ Kinh xoa xoa vai phải. Kỳ thật vừa nãy cô không nắm chắc lắm, trong lòng cũng không chắc chắn, dù sao cũng là một người đàn ông mạnh mẽ lực lưỡng, hình thể gần gấp đôi cô. Thẩm Quyện đấm hắn như đấm bơ, không có nghĩa cô là cũng làm được hiệu quả này.

Lý Thi Kỳ mặt mũi trắng bệch, câm nín đứng ở đó. Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu, lúc này, nét mặt của cô vẫn bình tĩnh: "Vẫn là hai phương thức giải quyết kia của tôi, " cô nhàn nhạt nhìn cô ả, "Hoặc cậu tiếp bước anh cậu nằm ở đây —— cậu đừng nghĩ các cậu nhiều người, với mấy người các cậu, chân còn không bằng cánh tay to của anh trai đây. Hoặc là đám các cậu lần lượt quỳ xuống, quỳ xong nói với bạn tôi lời xin lỗi, không thì chính các cậu tự giác trực tiếp nói xin lỗi, về sau cậu chuẩn bị cho kỳ thi Đại Học của cậu, tôi đọc sách của tôi, tất cả chúng ta đều vui vẻ."

*

Hôm qua Thẩm Quyện liên tục vẽ đến bốn giờ sáng. Sau khi khai giảng cậu không có nhiều thời gian, việc trong studio chồng chất không ít. Lần này khách hàng đặt trước bản vẽ, thứ bảy lấy, làm việc cong cả lưng. Cậu vốn nghĩ vẽ đến khoảng trước hai giờ trước rồi đi ngủ, kết quả vào một cái, đến khi lại nhấc mắt thì trời đã sáng cả.

Tỉnh ngủ đã mười một giờ, Thẩm Quyện tắm rửa một cái, vốn định hôm nay dứt khoát không đi, ăn trưa xong tiếp tục vẽ. Kết quả vừa đi từ phòng tắm, liền nhận cuộc gọi của Hà Tùng Nam.

Thẩm Quyện cắn bàn chải nhận lấy, không nói chuyện.

Hà Tùng Nam: "Này, người anh em, đừng ngủ nữa, tranh thủ thời gian đến trường đi."

Thẩm Quyện ùng ục ùng ục súc miệng xong.

Hà Tùng Nam: "Lý Thi Kỳ dẫn người đến chặn bạn cùng bàn nhỏ của cậu đấy, ở cửa ra vào lầu dạy học đây."

Thẩm Quyện ngừng lại một cái, thả bàn chải đánh răng xuống: "Ai?"

Hà Tùng Nam: "Không biết, không biết, nhìn không giống học trò, chắc ở trung cấp nghề nào đó. Thật ra giờ cậu tới đây cũng không biết có kịp hay không, có điều bạn cùng bàn nhỏ của cậu còn chưa trở về, tôi đoán là còn khoảng tối đa mười phút nữa cô sẽ về tới, cậu còn muốn tới đây —— "

"Trước tiên cậu trông giúp tôi một chút." Thẩm Quyện nói xong thì cúp điện thoại.

Hà Tùng Nam nghe đầu dây điện thoại bên kia chỉ còn tiếng "Tút tút tút", để điện thoại di động xuống, chụp gửi cho cậu một tấm hình.

Nửa giờ sau Thẩm Quyện đến.

Lúc ngày giờ nghỉ trưa đã hết rồi, trong sân trường không còn một ai, Hà Tùng Nam lấp la lấp ló ngồi chờ gần cổng trường, vừa quay đầu liền trông thấy phía sau có một chiếc Ducati dừng lại.

Thiếu niên cưỡi moto hạng nặng dừng ở đằng kia, một chiếc chân dài chống xuống đất, trên người còn khoác đồng phục Bát Trung giản dị đến tụt hậu, có loại phong cách tây và quê kết hợp hoàn mỹ, ở trên sân trường lộng gió tỏa ra hương vị thành thị và miền quê.

Dáng người hoàn hảo có điểm soái.

Hà Tùng Nam há to miệng, nhìn Thẩm Quyện đã bỏ mũ bảo hiểm, hất đầu, tóc vẫn còn ẩm ướt: "Người đâu?"

"Đi qua bên kia rồi, tôi cho người để mắt tới rồi, cũng không thể ở ngay trong trường học, " Hà Tùng Nam nhìn cậu, "Không phải chứ, ngài lái moto hạng nặng mà còn mặc đồng phục sao? Không thể ăn mặc phong lưu một chút à? Ngài là anh hùng đi cứu mỹ nhân đấy."

Thẩm Quyện vừa đi lên phía trước vừa nhìn cậu ta một cái: "Tôi, học sinh tốt, học sinh tốt đều mặc đồng phục."

Hà Tùng Nam bật cười: "Tôi đưa ghi chép cho cậu, cậu có đọc không, cái mà cậu khinh bỉ nhiều lần đó."

"Không."

"Sao cậu lại không đọc chứ, " Hà Tùng Nam rất sốt ruột, "Bạn cùng bàn nhỏ của cậu thật sự là Nữ vương, quá thuần thục, chân đẹp đến mức tôi không thể không ôm. Nếu cô cứ mãi ở Bát Trung, thì danh xưng bá chủ trường vinh dự này của cậu có lẽ không còn nữa đâu."

Bọn họ đi rất nhanh. Bước chân của Thẩm Quyện lớn, chân Hà Tùng Nam có sải hết sức cũng không đến, vượt qua phố cơm đi về phía trước đến một đầu đường, Hà Tùng Nam đứng ở cổng sân của một tiểu khu, vẫy vẫy tay với Thẩm Quyện.

Thẩm Quyện đi qua, tiến vào sân trong của tiểu khu, trông thấy cách đó không xa bên cạnh rạp xe đạp có một đám người đứng.

Lý Thi Kỳ cùng vài cô gái đứng ở cạnh rạp xe đạp, trên mặt đất còn có một người nằm ôm đũng quần.

Hà Tùng Nam bị cảnh tượng trước mắt làm hút hồn, vừa định nhấc chân đi lên phía trước, liền bị Thẩm Quyện kéo lại, nghiêng người, đứng ở cửa chưa tiến vào.

"Không phải chứ, một tên lão luyện mạnh mẽ như vậy, bị cô hạ gục rồi hả?" Hà Tùng Nam hạ thấp giọng, chỉ anh Bắp Chân trên mặt đất, biểu cảm cực khoa trương bày ra một khẩu hình, "Một cô gái nhỏ —— "

Thẩm Quyện không nói gì.

Từ Như Ý đưa lưng về phía cửa ra vào đứng trước mặt các cô, Lý Thi Kỳ đang xin lỗi cô ấy, âm thanh rất nhỏ, bọn họ đứng ở chỗ này đều không nghe được.

"Tiểu tỷ tỷ, lớn tiếng chút đi, " Lâm Ngữ Kinh ngồi xổm trên bồn hoa bằng gạch men, lười biếng đỡ đầu nhìn thoáng ra bên ngoài, "Tôi thật sự không có thời gian, tiết đầu tiên buổi chiều của lớp chúng tôi là vật lý, Vương khủng long cậu biết không? Nghe qua rồi nhỉ, thực sự vô cùng khó tính."

Lý Thi Kỳ trừng cô một cái.

Đầu ngón tay Lâm Ngữ Kinh che bên môi, nhíu mày.

Thẩm Quyện nghiêng người, dựa lưng vào bức tường ở cổng tiểu khu.

Bức tường âm ẩm màu vàng nhạt, bong tróc ra từng mảng, trong góc có một cái mạng nhện, phía trên có một con nhện rất nhỏ đang chậm chạp bấu lấy một sợi tơ mà bò lên.

Thẩm Quyện nhìn chăm chú trong chốc lát, nghe tiếng con gái bên trong, thở ra một hơi.

Cậu đột nhiên cảm thấy bản thân như người bị bệnh thần kinh.

Biết rất rõ rằng cô không phải là người tính tình dễ bắt nạt, dù có đánh không lại cũng không biết cậy mạnh, chắc chắn sẽ không để mình thua thiệt một ai.

Vậy mà chẳng biết vì điều gì mà để điện thoại xuống tóc cũng không kịp sấy, mặc quần áo chạy ngay tới đây.

Sợ thuê xe *, tàu điện ngầm chậm, cứ như vậy cưỡi xe người khác một đường bão táp đến đây, rốt cuộc là vì điều gì.

Mẹ nó quần cũng mặc ngược rồi**.

(*) Chỗ này tác giả để là 赌 : đặt cược, tui thấy chẳng liên quan gì, đoán mò là tác giả gõ nhầm nhưng tui không biết tiếng Trung nên chẳng biết từ đúng là từ nào...

(**) Quần đồng phục là quần kiểu thể thao nên có mặt ngược mặt trước ra mặt sau thì cũng không dễ thấy đâu nha ><.

*

Lúc Lâm Ngữ Kinh trở về tiết học đầu tiên của buổi chiều đã trôi qua một nửa, cô gặp Thẩm Quyện và Hà Tùng Nam ở cổng trường.

Cửa chính Bát Trung không khóa, nhưng sau giờ nghỉ trưa để ra vào trường phải đăng ký, chú bảo vệ trong phòng bảo an ánh mắt sáng như tuyết đấy, không buông tha cho bất kỳ con gà nào.

Lâm Ngữ Kinh cùng Tiểu Kẹo Đường Từ Như Ý đi đăng ký kí tên, đi vào, đã thấy hai người này tựa như đang tản bộ, không nhanh không chậm, không nhanh không chậm men theo sân bóng đi lên phía trước, hoàn toàn không có chút cảm giác gấp gáp vì bỏ lỡ nửa tiết học.

Hà Tùng Nam còn cười cười nói nói đấy, quay đầu nhìn thoáng qua, ngó thấy các cô, lên tiếng chào hỏi.

Lâm Ngữ Kinh tới tận bây giờ chưa từng thấy học sinh mười hai nào dũng cảm như vậy, trước kia lúc cô ở Phụ Trung bắt gặp học sinh lớp mười hai đều là dạng ngay cả lúc ăn cơm, cũng hận không thể cắm đầu vào bài thi.

Từ Như Ý cùng lớp với Hà Tùng Nam, ở lầu dạy học khác, Thẩm Quyện và Lâm Ngữ Kinh cùng một chỗ, hai người một đường đi thẳng tới lầu dạy học khối mười một.

Tâm trạng Lâm Ngữ Kinh rất tốt, cô liếc sơ qua thiếu niên bên cạnh, hình như tâm trạng cũng rất tốt, đại khái là ngủ đủ rồi.

Theo quan sát của Lâm Ngữ Kinh đối với người bạn cùng bàn trong khoảng thời gian này, cậu chỉ có ba cái trạng thái, tỉnh ngủ, chưa tỉnh ngủ, và đang ngủ.

Hai người tiến vào lầu dạy học, bên trong lầu dạy học yên lặng, trong phòng học truyền đến tiếng giảng bài của tất cả giáo viên bộ môn, Lâm Ngữ Kinh nghiêng đầu: "Tôi nghĩ hôm nay cậu không tới."

"Hả?" Thẩm Quyện tựa hồ đang suy nghĩ chuyện gì mà phát ngốc, chầm chậm lên lầu, mù mịt trong thoáng chốc, "À, vốn là định như vậy."

Lớp 10 khối 11 ở tầng bốn, Lâm Ngữ Kinh ba bước nhập làm hai bò đi lên, giáo viên vật lý tên Vương Nhiên*, tính cách cực kì tương xứng với tên của ông đấy, động một chút liền bốc lửa, biệt hiệu Vương khủng long, là phó chủ nhiệm của lớp cô.

(*) Vương Nhiên: Nhiên 燃 - bốc cháy.

Lâm Ngữ Kinh vô cùng không muốn đến trễ tiết của ông, đã trễ mà còn trễ cả nửa tiết.

Quả nhiên, chờ bọn họ leo đến cửa lớp rồi gõ cửa xong, Vương Nhiên chống lên bục giảng xoay đầu lại: "Giỏi nhỉ, hai người các em thật sự là hai bạn cùng bàn tương thân tương ái đấy à, sao các em không đợi hết giờ rồi hãy về? Tiết của tôi mà cũng dám trốn?"

Lâm Ngữ Kinh im lặng, cúi thấp đầu, tay vắt chéo sau lưng, ngoan ngoãn đứng nghe giáo huấn.

Ngày thường cô đi học đều rất nghiêm túc, lại ngồi hàng đầu, tất cả giáo viên bộ môn đều có ấn tượng tốt với cô, một cô gái nhỏ rất điềm đạm dịu dàng.

"Mới khai giảng được hai tuần mà đã bắt đầu trốn học rồi, tôi nói chứ thầy Lưu chính là nuông chiều các em, rơi trong tay tôi, xem tôi chỉnh các em thế nào, " Vương khủng long vỗ thước tam giác trong tay, "Bốp" một tiếng, "Nói đi, lần lượt nói, vì sao đi trễ, nguyên nhân gì, nghĩ thế nào, nói không được tôi cho chép định luật Ôm năm trăm lần."

Tay Lâm Ngữ Kinh run lên, ngẩng đầu, quay đầu nhìn Thẩm Quyện.

Thẩm Quyện cũng rủ mắt nhìn cô, hơi nhướng mày.

Ánh mắt thiếu nữ tràn đầy cảm xúc, Thẩm Quyện đọc được trong đó sáu chữ cái cùng một dấu chấm câu —— "Thật xin lỗi người anh em."

Thẩm Quyện còn chưa kịp phản ứng.

"Thầy Vương, cậu ấy muốn trốn tiết, " Lâm Ngữ Kinh nhanh chóng quay đầu đi, tay chỉ vào Thẩm Quyện, nghiêm túc nói, "Em với tư cách bạn cùng bàn của cậu ấy, em cảm thấy mình có nghĩa vụ bắt cậu ấy trở lại."

Hết chương 17.

Xe Ducati: đây chỉ là một mẫu minh họa thôi, không biết Thẩm Quyện đi kiểu nào.

chapter content