Tôi Mù Mặt Nhưng Tôi Nhan Khống

Chương 1



Trong con hẻm hẻo lánh ẩm ướt, thỉnh thoảng lại truyền đến vài tiếng kêu rên, xen lẫn tiếng nắm đấm nện lên da thịt.

Nam sinh ngã xuống đất, trên mặt tím xanh một mảng, nhưng vẻ hung hăng không hề bớt đi, dữ tợn trừng mắt nhìn người trước mặt, "Tô Bách, *** mẹ mày, mày có gan thì đánh chết tao đi!"

Trước mặt, nam sinh thân thể thon dài lười nhát tựa vào một bên, mái tóc dưới ánh nắng ánh lên màu nâu nhạt, trời sinh đã có cặp mắt đào hoa, nhưng giữa ấn đường đều ẩn ẩn tia sắc lạnh, tựa như một chú mèo kiêu sa, đang ngẩng cao đầu đuôi nâng lên ve vẩy, vết máu hằn trên khóe môi, tuy xinh đẹp nhưng lại khiến người ta phải lạnh sống lưng.

"Thế sao?" Tô Bách cười nhạo, "Mày cho là tao không dám?"

Tô Bách nheo mắt, tiện tay nhặt thanh gỗ dưới chân lên, đi về phía nam sinh kia.

Nam sinh lo lắng nuốt nước miếng ừng ực, "Mày, mày không dám!"

Tô Bách cười, "Cứ thử coi sao."

Tô Bách giơ gậy lên, có tiếng gậy lao vun vút xé trời, nện mạnh xuống đầu nam sinh kia.

Nam sinh sợ hãi hét lên, ôm chặt đầu co rúm cả người lại, toàn thân phát run.

Nhưng cây gậy không nện xuống, bên tai truyền đến tiếng cười châm biếm, hắn tiện tay ném nó xuống đất, lăn được hai vòng rồi nằm im.

Nam sinh ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy bóng lưng Tô Bách rời đi, mặt mày xanh đỏ lẫn lộn.

Đệt.

...

Đường Uất Thanh đứng trong lớp 11/3.

Cảm nhận hơn bốn mươi cặp mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm mình.

Với tư cách học sinh chuyển trường, cậu thấy mình cứ như sinh vật mới lạ được mọi người vây quanh chiêm ngưỡng vậy.

Chủ nhiệm lớp là một người đàn ông trung niên đầu hói phóng khoáng, là chủ nhiệm lớp cũng kiêm chức giáo viên dạy Văn lớp cậu.

Từ lúc Đường Uất Thanh từ văn phòng đến lớp học, ông vẫn luôn lải nhải càm ràm suốt từ nãy đến giờ không kéo da miệng lại được, trong trí nhớ của Đường Uất Thanh, trình độ cằn nhằn của người này đã có thể đạp mẹ cậu xuống đài, vinh quang chễm chệ ngồi lên vị thứ nhất rồi.

Vả lại sau khi đưa cậu vào lớp xong, lực chú ý đã cao chạy xa bay, hiển nhiên đã quên mất cậu còn đứng lù lù ở đây.

Đầu sỏ đắc tội chính là chỗ trống đằng kia.

"...Bây giờ đã lã học kì 2 lớp 11 rồi, qua nghỉ hè các em đều là bậc đàn anh đàn chị trong cái trường này, phải trưởng thành hơn đi chứ, không thể cứ cà lơ cà phất như bây giờ mãi được." Thầy Ngô trợn trừng mắt vỗ bàn, "Cái kiểu giống như Tô Bách kia suốt ngày dẫn đầu trốn học! Đây chính là vấn đề về thái độ!"

"Thành tích tốt thì có thể trốn tiết sao, thời gian bây giờ chính là sinh mạng, bất cứ lúc nào cũng sẽ có người bắt kịp, không thể cứ kiêu căng tự mãn hoài thế này được!"

Đường Uất Thanh sắc mặt bình tĩnh nhìn cả lớp, tầm mắt giống như rơi vào khoảng không trống rỗng.

A... chán quá.

Thầy Ngô còn đang tiếp tục phê bình bạn học 'Tô Bách' kia.

Đường Uất Thanh quan sát từng khuôn mặt bên dưới, cảm giác như đang nhìn hàng loạt tấm card giống nhau như đúc.

Cậu mù mặt bẩm sinh, nhìn ai nấy đều giống y chang nhau, không hề có ngoại lệ.

May ra những năm này cũng coi như quen rồi.

Thầy Ngô cằn nhằn nửa ngày trời, cuối cùng cũng tạm nghỉ giữa hiệp.

Trong lớp lặng ngắt như tờ, cuối cùng một cô gái ngồi hàng đầu không kìm lòng được, giơ tay lên, nhìn Đường Uất Thanh đang đứng trên bục giảng, nhắc nhở: "Thầy ơi, bạn học mới còn chưa giới thiệu bản thân."

Thầy Ngô lúc này mới phản ứng lại, nhận ra Đường Uất Thanh đã đứng đợi trên bục giảng gần 5 phút rồi, cứng đờ người, lập tức lại mắng tiếp một câu, "Đều trách các em lớn người rồi còn không hiểu chuyện!"

Dứt lời, ông lại ho khan một tiếng, "Nào, bạn học mới tự giới thiệu về mình đi."

Đường Uất Thanh cắt đứt dòng suy nghĩ, chỉ muốn nhanh chóng nói cho xong rồi xuống dưới, "Chào mọi người, tôi là Đường Uất Thanh."

Thầy Ngô cầm một viên phấn đưa cho Đường Uất Thanh, "Em viết lên bảng đi."

Đường Uất Thanh gật đầu, quay người lại viết tên mình lên bảng đen.

Dáng người nam sinh cao ngất, bởi vì vừa chuyển đến, trên người vẫn mặc áo ngắn tay màu trắng sạch sẽ, trên sống mũi đeo một gọng kính siêu nhẹ, đôi mắt sau tròng kính sạch sẽ, thanh tú lại dịu dàng, lộ ra vài phần dáng vẻ thư sinh, khiến người khác bất giác sinh ra hảo cảm.

Nhưng ngòi bút của cậu lại sắc bén khác xa vẻ ngoài, như muốn xuyên thủng bảng đen, lộ ra vẻ phóng khoáng tiêu sái.

Thầy Ngô hài lòng gật đầu, "Nhìn chữ của người ta đi, các em cũng nên học tập theo, đừng viết chình ình mấy cái chữ chó gặm siêu siêu vẹo vẹo* đó cho tôi nhờ, bài thi tuyển sinh đại học còn mất không ít điểm."

*狗爬字: ý chỉ chữ viết siêu siêu vẹo vẹo, không nên hình, giống như vết tích chó ịn lên để lại.

Thầy Ngô nhìn quanh một vòng, chỉ vào dãy cuối kia, "Em cứ ngồi chỗ phía chót tổ 1 kia đã, em cao ráo thế này, ngồi đằng trước không thích hợp."

"Chính là vị trí bên cạnh chỗ trống kia."

Đường Uất Thanh gật đầu, nhấc cặp sách trống rỗng của mình ngồi xuống.

Bạn cùng bàn còn chưa tới, nam sinh trước mặt lại xoay xuống, thấp giọng nói: "Lão Ngô dong dài gớm ha."

Đường Uất Thanh hơi ngừng lại.

Nam sinh cười rộ lên, "Đúng chứ, khỏi phải nói chứ lão Ngô nổi tiếng dông dài cả cái trường này ai chả rõ danh thầy ai, tớ là Từ Phượng, cậu đừng nghe lão Ngô nói xàm, Tô ca không tệ đến mức đấy đâu."

Đường Uất Thanh cười, "Ừ."

Nam sinh nhanh chóng quay lên.

Đường Uất Thanh nhét cặp sách của mình vào hộc bàn, đầu óc để trên mây nghe thầy Ngô giảng bài.

Cậu nhìn chằm chằm đỉnh đầu của thầy Ngô hết cả tiết, cảm thấy lần sau gặp được ông, mình có lẽ có thể nhận ra ngay đối phương.

Suy cho cùng cũng chả được mấy người nuôi được kiểu tóc Địa trung hải* như ông được.

Thầy Ngô đang đứng trên bục giảng bài say sưa, bỗng thấy đầu mình hơi lạnh, thầm nghĩ liệu chứng hói đầu của mình có trở nên nghiêm trọng trở lại hay không.

Xem ra phải đổi dầu gội đầu rồi.

Đến khi chuông tan tiết vang lên, bạn học mới liền được chào đón nồng nhiệt, Đường Uất Thanh sớm đã bị bao quanh bởi những người bản xứ nhiệt tình.

"Bạn học mới đúng không, tớ là lớp trưởng, Trần Hàm Tuyết, sau này có gì thắc mắc cứ hỏi tớ nhé." Một nữ sinh cười nói, Đường Uất Thanh nghe thấy giọng nói của đối phương, tầm mắt rơi lên kẹp tóc cà rốt trên đầu cô, xác định là nữ sinh vừa nãy đã nhắc nhở thầy Ngô.

"Chào cậu." Đường Uất Thanh nhướng mày, "Vừa rồi cảm ơn."

"Cái này có là gì đâu, lão Ngô là thế đấy, mở miệng ra là thắng phanh không kịp với thầy ấy đâu." Trần Hàm Tuyết ngoắc ngoắc tay, bẹp miệng, "Lần nào cũng để bọn tớ nhắc."

Một vài nam sinh vây quanh cậu nhiệt tình hỏi: "Học sinh mới biết đánh bóng rổ chứ?"

Đường Uất Thanh buồn buồn: "Chưa chơi bao giờ."

"Tiếc thế, tôi còn nghĩ sau này có thời gian lại cùng đánh bóng với nhau chứ."

Đường Uất Thanh cười không đáp.

"Mà tao nghe nói học sinh mới đến từ tỉnh lớn* ấy, trước đây toàn đạt hạng nhất lớp thôi, mà môn thể dục của cậu ta cũng bình thường thôi à." Một nam sinh nói.

*Bản gốc: 高考大省, ý chỉ các tỉnh lớn có tỉ lệ đỗ đại học mỗi năm vô cùng cao.

"Nhất lớp? Hóa ra là học bá cơ à!"

Vài người nhanh chóng có ấn tượng mới về Đường Uất Thanh.

Học bá, yếu đuối, không giỏi thể thao.

Mọt sách chính cống một cục lù lù ở đây nè.

"Tô ca về rồi!!"

Phía cửa bỗng truyền đến trận ồn ào, Đường Uất Thanh sửng sốt, phát hiện vài nam sinh vây xung quanh mình đều đang chạy về phía cửa lớp học.

Có vẻ như người này rất được hoan nghênh.

Bờ vai căng thẳng của Đường Uất Thanh dần buông lỏng, cậu vẫn hơi khớp khi bị mọi người vây quanh thế kia.

Thật sự cảm ơn bạn cùng bàn chưa từng ló mặt này.

Đường Uất Thanh cũng chả có hứng thú với người bạn cùng bàn của mình, dù sao cậu mắc chứng mù mặt, nên cũng không có bao nhiêu mong muốn khám phá ngoại hình người ta.

Trừ khi người này biết phát sáng.

Đường Uất Thanh vừa nghĩ tới, đã tự mình bật cười, tiếp đó, lúc nhìn thấy người đó đi về phía mình, cậu giật mình choáng váng.

"..."

Hình như đang phát sáng thật này.

Nam sinh trước mặt khẽ cau mày, trầm mặc nhìn cậu, trong mắt lộ ra vài tia lạnh lùng, "Ai đây?"

Đường Uất Thanh chậm rãi chớp mắt, đầu óc trở nên trống rỗng.

Đẹp thật.

Như thể tóc cũng đang phát sáng.

"Này." Tô Bách bắt đầu có chút không kiên nhẫn: "Cậu là ai?"

Từ Phượng bàn trước vội ra giải thích, "Anh, cậu ấy mới chuyển tới đây, học sinh mới."

Tô Bách đánh giá Đường Uất Thanh, sắc mặt trở nên tốt hơn một chút.

Tô Bách ném đồng phục lên bàn, định ngồi xuống, nhưng một bên tay áo bị túm lấy, Tô Bách tâm tình vốn đã không tốt, ánh mắt mang theo vài phần cảnh cáo, nhướng mi nhìn Đường Uất Thanh.

Ngoài ý muốn, cậu học sinh chuyển trường này không hề biến sắc, ánh mắt sáng ngời nhìn hắn, từ đôi mắt kia, hắn thậm chí có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình.

Đường Uất Thanh hoàn toàn xuất phát từ bản năng.

Đây là người đầu tiên khác biệt Đường Uất Thanh thấy được hơn mười mấy năm qua, cậu chỉ muốn bắt lấy người này, chưa kịp suy nghĩ đã tóm chặt lấy người ta rồi.

Nếu đổi lại là Đường Uất Thanh ngày thường, cậu nhất định sẽ buông tay xin lỗi ngay lập tức, nhưng hiện tại trong lòng tràn đầy kinh ngạc, không cách nào kiểm soát được.

"Có việc?" Tô Bách hiếm khi ban phát từ bi hỏi nhiều một câu.

Đường Uất Thanh níu lấy tay áo Tô Bách, "Cậu rất dễ nhìn."

Đường Uất Thanh không biết làm sao diễn tả cảm xúc của mình lúc này, buộc miệng nói thẳng ra, "Chính là rất xinh đẹp."

Từ Phượng vốn đang vây xem, nghe được lời này, liền sặc nước miếng, ho khụ khụ điên cuồng.

Cái qq, học sinh chuyển trường dữ dội thật!

Cái tên lần trước khen Tô ca xinh đẹp, bị tẩn đến mức cuốn xéo khỏi trường rồi.

Đừng nói vừa mới đến đã bị tẩn một trận nhừ tử đấy chứ.

Đúng như dự đoán, mặt Tô ca tối sầm lại.

Đường Uất Thanh hai mắt sáng rỡ nhìn đối phương, mong chờ phản ứng của người bạn cùng bàn đặc biệt này.

Vỏn vẹn một giây, cổ áo của cậu bị người kia thô bạo túm chặt lấy, Đường Uất Thanh không chút phòng bị bị kéo qua, ghế ngồi cọ sát với nền nhà phát ra âm thanh đặc biệt chói tai.

Khuôn mặt xinh đẹp kia nhanh chóng sát lại gần, hơi thở Đường Uất Thanh ngưng trệ, hai mắt trừng to, có chút bối rối xen lẫn thất thần.

Khóe mắt Tô Bách giật giật, một chân giẫm lên ghế người kia, phát ra một tiếng "bịch", như giẫm vào lòng người, cả lớp học lặng ngắt như tờ, không đứa nào dám hó hé.

Đường Uất Thanh nhìn gương mặt tinh xảo gần trong gang tấc kia, đồng tử hơi hơi co rụt lại.

Khoảng cách xã giao này cũng bất thường quá rồi nhỉ.

Gần quá đi.

"Chào cậu?" Đường Uất Thanh nghiêng đầu, mặc dù không hiểu tình huống bây giờ là thế nào, nhưng vẫn dựa theo thông lệ, mở miệng tự giới thiệu bản thân trước.

"Tôi là Đường Uất Thanh."

Đường Uất Thanh nhìn Tô Bách, bạn cùng bàn không có đáp lại, mày nhíu lại, ngày càng sáp lại gần cậu?

Chóp mũi bọn họ gần như chạm vào nhau, Đường Uất Thanh hơi ngửa đầu ra sau.

Bị hơi thở của người kia bao lấy, cậu vô thức cảm nhận được một cảm giác áp bách người kia mang lại.

"Cái kia..." Đường Uất Thanh dừng lại, "Cậu đang giận à?"

Đường Uất Thanh nghi hoặc: "Bởi vì tôi nói cậu xinh đẹp?"

Cả lớp trong nháy mắt yên tĩnh, ai nấy đều nín thờ chờ đợi.

Đồng thời thắp cho bạn học mới nén nhang tự cầu phúc.