Tôi Mù Mặt Nhưng Tôi Nhan Khống

Chương 342: *



Editor: CO6TINY

Vẻ mặt của Tô Bách trông không đúng lắm, hai người còn lại đều nhận ra, nhưng ái ngại bọn họ cũng chả thân quen mấy, không tính xôn xao nhiều lời gì.

Cậu bạn cùng phòng kia đến giờ tắt đèn mới thấy trở lại, hôm nay cậu ta làm bài thi không tốt, áp lực lại lớn, về đến phòng chỉ tắm rửa qua loa rồi lên giường.

Tô Bách leo lên giường, vốn muốn gọi cho Đường Uất Thanh, nhưng bây giờ đã mười một rưỡi rồi, phỏng chừng Đường Uất Thanh đã ngủ mất.

Tô Bách khựng lại, nhượng lui một bước, gửi tin nhắn qua.

[S Bách: Ngủ ngon]

Không ngờ tin nhắn vừa gửi sang, Đường Uất Thanh đã gọi điện thoại tới, Tô Bách liếc mắt nhìn sang bạn cùng phòng, xuống giường đi ra ban công.

"Alo."

Giọng Đường Uất Thanh mang theo âm mũi, "Muộn như vậy sao còn chưa ngủ?"

Tô Bách cười, "Em còn chưa ngủ à? Sao thế?"

Đường Uất Thanh im lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở khe khẽ của cậu, có lẽ giờ đang nằm trên giường rồi, mơ hồ nghe thấy đầu dây bên kia vang lên tiếng vải cọ xát vào nhau.

Tô Bách cũng không nói chuyện, hai người chỉ có thể nghe thấy tiếng thở của nhau, cách điện thoại, tựa như lại gần trong gang tấc.

"Uất Uất"

Tim Đường Uất Thanh lệch nhịp, nắm chặt điện thoại, khe khẽ nói: "Uhm."

"Anh rất nhớ em"

Đường Uất Thanh cúi đầu, "Ừm."

Chỉ hai câu đơn giản này thôi, trái tim vốn đã trống rỗng cả ngày nay bỗng chốc được lấp đầy.

Hai người im lặng hồi lâu, cũng không có ai nhắc tới chuyện cúp điện thoại, Tô Bách trầm mặc trở về giường.

Đường Uất Thanh nghe thấy tiếng vọng lại, "Ngày mai chắc anh còn phải bận, vậy em cúp đây."

Tô Bách dừng lại, "Được."

Tô Bách nói xong, không khỏi nói thêm một câu: "Anh sẽ sớm trở về"

Đường Uất Thanh ừ một tiếng, lại im lặng một hồi, sau đó mới cúp, ngơ ngác cầm điện thoại ngồi lên giường, cho đến khi màn hình tối đen đi, mới nhìn thấy một bóng người cười ngốc ánh lên bên trong.

Đường Uất Thanh sững sờ, mới nhận ra người đang cười ngây ngô kia chính là mình.

Đường Uất Thanh khựng lại một chốc, sau đó ném điện thoại sang một bên, mặt đỏ tai hồng chui vào chăn bông, thành thành thật thật co rúm người lại, hai chân không khỏi thẳng đơ cả ra.

Tô Bách mang theo ý cười, đặt điện thoại sang một bên, người anh em giường dưới lật người qua, rõ ràng còn chưa ngủ, có chút tò mò, "Tô Bách, bạn gái cậu à?"

Tô Bách dừng lại, "Không phải, là bạn trai."

Ba người bạn cùng phòng kia không hẹn đều ngừng thở, hiển nhiên ai nấy cũng bị khiếp sợ.

Sau cú chấn kinh kia, cảm giác bà tám nằm sâu trong máu trỗi dậy mãnh liệt.

Tô Bách là người giải đề nhanh nhất hôm nay, hơn nữa tỷ lệ chính xác còn tới 100%, một mình chơi trội một cõi, chỉ vỏn vẹn một ngày ai nấy đều thuộc lòng tên hắn.

Nếu không có gì ngoài ý muốn, danh sách chung kết chắc chắn có tên Tô Bách.

"Bạn trai, là cái mà tôi nghĩ đến à?"

"Ừ."

"Vãi loằn." Một nam sinh bật mạnh dậy, "Tô thần, xem ra tình yêu với sự nghiệp của cậu đều bội thu nha, quan hệ của hai người hẳn là rất tốt."

"Ừ." Tô Bách gật đầu, Tô Bách cả ngày nay đều không mở miệng nói chuyện, lúc nhắc đến chủ đề này, không khỏi nói nhiều thêm hai câu, "Cậu ấy tốt lắm, là người rất ưu tú."

"Wào"

Mọi người không khỏi ồ òa.

"Có thể ở cùng Tô thần, nhất định cũng không phải nhân vật đơn giản."

Bọn họ trêu ghẹo đôi ba câu, nhưng suy cho cùng cũng chả thân thiết gì lắm, trời cũng khuya rồi, mai còn phải tiếp tục xoắn não, dứt khoát chúc nhau ngủ ngon rồi thôi.

Tô Bách nằm trên giường, ngây người nhìn điện thoại một hồi, sau đó nhắm mắt ép mình đi ngủ.

Hôm sau, vẫn tiếp túc làm đề như thường, tốc độ của Tô Bách ngày càng nhanh, nếu nói ban đầu còn duy trì trình độ như mọi người, sau khi được giáo viên gợi ý một vài kỹ xảo cùng phương pháp giải đề, đã nhanh chóng tìm ra được quy luật, tốc độ tăng đến chóng mặt nhưng độ chính xác vẫn ở mức hoàn hảo.

Ngay cả giáo viên cũng không khỏi khen Tô Bách là hạt giống tốt hiếm có được.

Tình bạn giữa các chàng trai đến rất nhanh, chỉ sau vài ba câu tán gẫu hôm qua, mặc dù vẫn trong quan hệ cạnh tranh, nhưng đã bắt đầu xưng huynh gọi đệ ngọt sớt, một vài nữ sinh đôi khi còn tán dóc về Tô Bách.

Xét cho cùng, giữa một đám con trai trông thật thà lại khô khan, Tô Bách quả thật nổi lên bần bật.

Mà nổi tiếng như Tô Bách, đồng dạng cũng có một người, làm đề trong hai ngày tỉ lệ chính xác chẳng ra sao, trong đám bé ngoan ham học hỏi này ấy à, tên này chẳng khác nào phường thổ phỉ lạc lối vào đây.

"Này! Tự dưng!" Nam sinh sắc mặt thúi hoắc, nhìn dấu giày trên đôi giày đá bóng của mình, "Cậu cố tình đúng không, đường rộng thênh thang thế kia, còn cố ý giẫm lên giày của tôi."

Nam sinh nhuộm nguyên cái đầu vàng khè trông không cao lắm, trên mặt có vài nốt tàn nhang, ngoại hình bình thường, nhưng cứ luôn nghênh nghênh cái đầu, mang lại cảm giác ta đây, vênh váo trông thấy ghét.

"Không phải chỉ vô tình giẫm lên chân mày thôi sao? Có đôi giày mấy trăm tệ mà làm quá?"

"Sao cậu vô lí quá quắc thế chứ?"

Nam sinh còn muốn trút giận, nhưng bị kéo lại, người bên cạnh nói mấy câu, cậu ta nghe xong sững sờ, tiếp đó trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, "Tôi nói ai kia đấy, một câu cũng làm không ra đúng là kì lạ thật ha, Lý Ninh Bảo đúng chứ, giỏi đấy, sao qua trót lọt vòng sơ loại vậy?"

"Liên quan cái mông đến mày." Lý Ninh Bảo hừ lạnh, "Ông đây có thể vào vòng trong, mày có ý kiến à?"

Nam sinh bực mình, hừ lạnh một tiếng, "Phải đó, không phải Tô Thần chính xác 100%, mà là Lý Ninh Bảo chính xác 0%, tôi thấy khá mới mẻ đấy chứ, cậu nói sao giữa người với người lại chênh lệch ghê thế kia chứ?"

Mặt Lý Ninh Bảo biến sắc, hung tợn trừng mắt nhìn mấy người trước mặt, "Ông đây lười nói với lũ chúng mày"

Nhìn bóng lưng kiêu ngạo của Lý Ninh Bảo, đám con trai đều có hơi tức giận.

"Cái người này làm sao ấy, đến đây để trải nghiệm cuộc sống, còn cố ý gây hấn với người khác, có bệnh à"

"Đừng để ý thằng đó, chốc nữa bên nhà ăn cũng không còn cơm đâu, đi thôi"

Mà Tô Bách ở bên cạnh nhìn tên lông vàng đang vội vàng chạy đi kia, híp mắt lại, tuy đã nhiều năm không gặp lại cậu em họ này rồi, nhưng bản chất lẫn tính tình cậu ta vẫn chẳng chút thay đổi.

Nghĩ đến việc Tô Thúy Lan đến tìm bọn họ mấy ngày trước, không biết có liên quan gì đến Lý Ninh Bảo không đây.

"Tô thần, đang nhìn gì đấy, đi thôi, chốc nữa còn phải giải đề nữa đấy."

"Giờ thấy đề Toán cũng sắp ngán tới tận cổ rồi, rõ ràng tôi thích nó như thế mà"

"Tôi cũng khác gì cậu đâu, mới qua có một ngày thôi, chả biết tóc trên đầu đã rụng bao nhiêu rồi, chả trách mấy ông học ngành này đều dễ hói đầu."

Vẻ mặt Tô Bách vẫn không thay đổi, theo bọn họ đến nhà ăn.

......

Đường Uất Thanh xách rác đi tới góc cầu thang, vừa mới ném rác vào thùng, còn chưa kịp lên lầu, đã có một người đi tới trước mặt cậu, Đường Uất Thanh không có phản ứng gì, trực tiếp đi qua người đối phương.

Sau đó cánh tay đột nhiên bị nắm lấy.

Đường Uất Thanh sững sốt, khẽ nhíu mày, "Ai vậy?"

"..." Lưu Bồi trầm mặc một lúc, một lần hai lần thì bỏ đi, không ngờ đến bây giờ Đường Uất Thanh vẫn không nhận ra mình, "Tôi là Lưu Bồi."

Nói xong, cậu ta cũng bắt đầu hoài nghi chính mình, dựa vào cái gì Đường Uất Thanh có thể nhận ra Tô Bách, mình cũng đâu có nhợt nhạt đến thế chứ.

Đường Uất Thanh giật mình, sau đó hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Ờ, cũng không có gì." Lưu Bồi ho nhẹ một tiếng, không được tự nhiên nói, "Hôm nay mọi người đều rảnh, có muốn cùng nhau chơi bóng rổ không?"

"Thôi." Đường Uất Thanh lắc đầu, "Tôi còn phải trở về đọc sách, không có thời gian."

Lưu Bồi cũng không để bụng, một thằng con trai to lớn như cậu ta cứ đứng ỳ tại chỗ, ưỡn à ưỡn ẹo úp úp mở mở nãy giờ.

Đường Uất Thanh không nhìn ra Lưu Bồi đang nghĩ gì, chỉ thấy Lưu Bồi mãi vẫn không nói, "Nếu không còn gì nữa, tôi đi trước đây."

"Chờ đã." Lưu Bồi gọi Đường Uất Thanh lại, mất tự nhiên đưa túi nhựa bên người sang, "Chỉ tùy tiện mua thôi"

Đường Uất Thanh sửng sốt, nhìn thấy bên trong là một ly trà sữa, cậu hơi kinh ngạc, "Cho tôi?"

Lưu Bồi gật đầu, khuôn mặt lúa mì của cậu ta ửng đỏ khác thường.

"Tại sao?" Đường Uất Thanh nghi hoặc, quan hệ giữacậu với Lưu Bồi cũng không tính là tốt, chưa kể ban đầu Lưu Bồi còn chĩa mũi dùi vào Tô Bách, nên chính mình cũng có chút khó chịu với cậu ta.

Nhìn thế nào cũng không phải quan hệ có thể tặng trà sữa mà.

"Tôi chỉ thuận tiện mua thôi." Lưu Bồi nói, "Coi như quà xin lỗi do thái độ không tốt với cậu trước đây, lần trước chơi bóng rổ cùng nhau, tuy thua nhưng tôi vẫn rất bội phục cậu, nói thế nào cũng tính là bạn bè chứ, giữa bạn bè với nhau tặng chút đồ là chuyện thường mà. "

Đường Uất Thanh sửng sốt.

Im lặng kéo dài như vậy càng khiến Lưu Bồi mất tự nhiên, thẹn quá hóa giận, cậu ta dúi ly trà sữa vào tay Đường Uất Thanh, "Đều là con trai cả, đừng có dùng dà dùng dằng mãi!"

Đường Uất Thanh cầm trà sữa trong tay, nhìn dáng vẻ hùng hổ của Lưu Bồi, chợt cảm thấy loại tương phản này còn khá đáng yêu, cười nói: "Vậy cảm ơn nhé."

Lưu Bồi nhìn nụ cười trên mặt Đường Uất Thanh, xoẹt cái quay mặt đi chỗ khác, mặt càng đỏ bừng bừng, "Không cần!"

"Còn nữa." Lưu Bồi tránh mặt Đường Uất Thanh, nhìn vào khoảng không bên cạnh, "Thêm phương thức liên hệ đi, nếu có chuyện gì cần giúp đỡ có thể tìm tôi."

Đường Uất Thanh ngược lại không thấy sao cả, "Di động tôi để bên trên"

"Cậu nói với tôi, tôi thêm cậu cho." Lưu Bồi dường như đã có chuẩn bị từ trước, thoáng cái lấy điện thoại ra.

Đường Uất Thanh nói cho đối phương số điện thoại của mình, Lưu Bồi nhìn lướt qua điện thoại, sau đó gật đầu, "Được cứ thế đi."

Đường Uất Thanh gật đầu, "Vậy tôi lên đây"

Ngừng một chút, Đường Uất Thanh nâng ly trà sữa trong tay lên, "Cảm ơn trà sữa của cậu."

Lưu Bồi gật đầu, xoay người rời đi, mọi thứ vẫn bình thường trừ việc cậu ta tăng nhanh cước bộ, đi được đâu đó khoảng chừng hai ba bước đã bị vấp, còn có xu hướng đi cùng tay cùng chân, trông lúng ta lúng túng kiểu gì.

Đường Uất Thanh nghi hoặc, tuy không biết Lưu Bồi sao lại đột nhiên thay đổi tính tình, nhưng tục ngữ có câu, thêm một người bạn bớt một kẻ thù mà.

Đường Uất Thanh chụp một tấm ảnh, gửi sang cho Tô Bách.

[Bánh trôi: Hôm nay Lưu Bồi cho em]

Đường Uất Thanh bưng trà sữa vào phòng học, Vương Phàn Đăng nhìn thoáng qua, hai mắt rực lửa, "Uất ca, cái gì trong tay cậu đấy?"

"Trà sữa"

"Có phải em gái nào tặng cho cậu không! Uất ca, cậu không thế như vậy được, chúng ta đều là học sinh, phải tập trung vào việc học."

"Không phải" Đường Uất Thanh bật cười, cảm thấy có chút bất đắc dĩ, "Là Lưu Bồi đưa tới."

"Lưu Bồi?" Vương Phàn Đăng chợt nâng tông cuối lên, nghe vào thậm chí có chút vỡ âm, "Thằng cháu trai kia đột nhiên gửi trà sữa đến, nhất định không có ý gì tốt rồi, đừng bảo nó nhân lúc Tô ca không có ở đây muốn đào góc tường đấy chứ?!"

Khóe miệng Đường Uất Thanh giật nhẹ, "Có lẽ không phải đâu."

Vương Phàn Đăng nghiêm túc nói: "Uất ca, cậu không thể phản bội Tô ca, cho cậu ấy đội mũ xanh được nhen."

Đường Uất Thanh: "..."

Cậu tin chắc không ai trong lớp biết quan hệ giữa mình với Tô Bách cả, nhưng những gì người kia vừa nói ra, chả hiểu sao khiến cậu có hơi chột dạ.

Vương Phàn Đăng nói xong, nhìn Đường Uất Thanh ngồi trở lại chỗ của mình, chợt nghĩ tới gì đó, "Uất ca... đừng bảo không biết tôi là ai nhá?"

Thân thể Đường Uất Thanh hơi sựng lại, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường, "Tôi biết chứ, là Vương Phàn Đăng."

Hai mắt Vương Phàn Đăng chợt sáng bừng, "Uất ca, bệnh mù mặt của cậu khỏi rồi sao?!"

"Không phải." Đường Uất Thanh chỉ vào tay Vương Phàn Đăng, "Dấu vẽ trên mu bàn tay của cậu lúc sáng vẫn chưa rửa sạch."

Vương Phàn Đăng: "... Ỏh."

*Tác giả có lời muốn nói:

Vương Phàn Đăng: Muốn cạy góc tường à con!

Lưu Bồi:...

Đánh bừa mà trúng??

Editor: CO6TINY