Đường Uất Thanh kéo Tô Bách vào phòng tắm, điều chỉnh nhiệt độ nước, "Anh tắm trước đi, tuy trời không lạnh, nhưng cũng sẽ bị cảm."
Tô Bách gật đầu, tóc ướt sũng dính sát vào sườn mặt, nhìn có chút đáng thương, "Được."
Tô Bách ngoan ngoãn đi tắm, Đường Uất Thanh nghe thấy bên trong truyền đến tiếng nước, nghĩ ngợi một chốc, đi xuống lầu rót một chén trà hoa quả, nghĩ đến lúc Tô Bách đi ra có thể uống một ngụm.
Đường Uất Thanh đứng trên ban công, nhìn sang căn nhà tối đen bên cạnh, khẽ cau mày.
Xem ra dì Hoắc không có ở nhà, nếu không Tô Bách sẽ không tự mình chạy sang đây.
Đường Uất Thanh còn đang suy nghĩ miên man, nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm dần ngừng lại, cậu đứng đợi một lúc, nhưng vẫn không thấy Tô Bách đi ra, trong đầu lập tức lóe lên tin tức ngất đi trong phòng tắm cậu đọc trước đây, vội vã gõ cửa.
"Tô Bách?"
Một giọng nói truyền ra từ bên trong, "Uất Uất."
Đường Uất Thanh thở phào nhẹ nhõm, còn chưa kịp nói chuyện đã nghe thấy giọng nói có phần bất đắc dĩ của Tô Bách.
Đường Uất Thanh có thể cảm giác được Tô Bách đang đứng trước cửa, hai người chỉ cách nhau một cánh cửa, cậu thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy bóng lưng của Tô Bách, nghĩ đến đối phương không có một mảnh vai trên người, lỗ tai Đường Uất Thanh khẽ đỏ bừng.
"Anh, nếu anh không chê, mặc đồ của em trước đi." Đường Uất Thanh nói.
"Được." Tô Bách dường như thở dài, "Vậy phiền em rồi."
Đường Uất Thanh tai đỏ như máu đi tới tủ quần áo, thầm mắng chính mình không đứng đắn, cả hai đều là nam cả, trước đây trong ký túc xá còn có nam sinh cởi trần chạy xung quanh nữa mà.
Cái này tính là gì.
Đường Uất Thanh lục tủ quần áo, lấy ra bộ đồ ngủ chưa mặc bao giờ, lại mở ngăn kéo nhỏ bên dưới, nhìn thấy đồ đạc sắp xếp ngăn nắp bên trong, vành tai càng đỏ tợn, như có thể nhỏ ra máu.
Suy nghĩ một hồi, cậu vẫn lấy ra một chiếc quần lót chưa mặc.
Cầm quần áo, Đường Uất Thanh đi vào phòng tắm gõ cửa, "Tô Bách, em đưa quần áo cho anh."
Cửa phòng tắm mở ra một khe hở, một bàn tay duỗi qua, còn mang theo hơi nóng, Đường Uất Thanh không dám nhìn lung tung, nhanh chóng đưa quần áo vào, "Không biết có vừa người không, anh mặc tạm trước đã."
Tô Bách ừ một tiếng, lúc lấy quần áo, ngón tay như có như không lướt qua cổ tay Đường Uất Thanh, mặt Đường Uất Thanh xoẹt cái đỏ bừng, quần áo được lấy vào xong, Đường Uất Thanh 'rầm' một cái đóng cửa lại.
Tô Bách sau cánh cửa có hơi giật mình, sau đó bật cười, cố gắng nhịn xuống, mới không để mình phì cười ra tiếng.
Sao Uất Uất của hắn lại đáng yêu thế chứ?
Đường Uất Thanh đỏ mặt, cứ đứng trên ban công hóng gió, không dám đi vào, cuối cùng đợi nhiệt độ trên mặt giảm xuống, nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra.
Tóc Tô Bách còn ướt, đang lấy khăn lau tóc.
Quần áo của Đường Uất Thanh mặc trên người hắn có hơi nhỏ, nhưng cũng vừa vặn, chỉ là lộ rõ eo, bộ này vốn là loại áo ngắn tay, Tô Bách mặc lên còn có thể nhìn thấy những đường cong cơ bắp tuyệt đẹp trên cánh tay rắn chắc kia, với vẻ đẹp trai của một thiếu niên, mang theo vẻ anh tuấn của thiếu niên, lại xen lẫn ổn trọng của người trưởng thành.
Đường Uất Thanh đã khôi phục sắc mặt bình thường, giờ lại có một dấu hiệu dần dần nóng lên.
"Cái đó." Đường Uất Thanh mất tự nhiên nói, "Hôm nay dì Hoắc không ở nhà sao?"
Động tác Tô Bách hơi dừng lại, khẽ cụp mắt xuống, "Ừm, bà ấy có việc."
Nghĩ đến trong căn nhà to lớn kia chỉ còn mình Tô Bách, ý định ban đầu để Tô Bách ngủ ở đây đã chiếm hơn phân nửa, cậu ngừng lại, giọng càng nhỏ xíu, "Vậy không bằng hôm nay anh cứ ngủ ở đây đi."
Tô Bách chững người, sau đó cười rộ lên: "Có thể chứ?"
"Ừm." Đường Uất Thanh gật đầu, lại hơi do dự, "Nhưng không có phòng cho khách, anh chỉ có thể ở cùng em tối nay."
Không còn sớm nữa, Đường Uất Thanh ngồi bên giường, tuân thủ nguyên tắc nhìn không chớp mắt, vừa định trèo lên, liền nghe thấy một tiếng kêu rên truyền đến từ bên cạnh, giật mình quay đầu lại, "Sao vậy?"
Tô Bách đang ngồi ở mép giường, khẽ cau mày, gương mặt xinh đẹp đó như có vài phần khó xử.
"Không thoải mái lắm." Tô Bách cau mày.
Đường Uất Thanh cho là Tô Bách bị thương ở đâu, sắc mặt trở nên nghiêm túc, "Là thân thể không khỏe sao?"
Tô Bách thở dài, "Nhỏ."
Đường Uất Thanh khó hiểu, "?"
Tô Bách quay đầu lại, mang theo vài phần tủi thân nói: "Quần áo em đưa cho anh, nhỏ quá."
Đường Uất Thanh sửng sốt, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn nơi nào đó, pháo hoa phút chốc nổ tung bùng bùng trong đầu, sắc mặt xoẹt cái đỏ bừng, "Anh..."
Tô Bách nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đường Uất Thanh, sau khi thóa kính ra, trông càng sáng lấp lánh, khóe miệng cong nhẹ lên.
"Vậy, vậy cởi ra đi, đừng mặc nữa." Đường Uất Thanh nói, Tô Bách chưa kịp phản ứng, đã cầm lấy chiếc cốc bên cạnh đưa sang, "Uống chút trà đi."
Cuối cùng, Tô Bách ngoan ngoãn uống cạn chén trà hoa quả, hai người yên ổn tắt đèn đi ngủ.
Cả hai đều có thể nghe thấy tiếng thở đều đều của nhau, nhưng đã ngủ hay chưa, chỉ có họ mới biết.
Đường Uất Thanh nằm nghiêng một bên, cậu có thể nghe thấy âm thanh khe khẽ phát ra từ bên cạnh mình, thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ từ người kia, cậu trước giờ đều chưa từng cùng người khác ngủ chung giường, cho dù mấy năm đó có quan hệ tốt nhất với Dư Sinh, bọn họ nhiều lắm cũng chỉ ngủ chung một phòng.
Cho nên loại khoảng cách này, loại trải nghiệm này, với Đường Uất Thanh mà nói đều là lần đầu tiên.
Như thể ai đó đột nhiên bá đạo xâm nhập vào địa bàn của mình, vô tình nhuộm màu thế giới thân thuộc của mình tràn ngập màu sắc.
Người bên cạnh vừa động, Đường Uất Thanh hít một hơi, giây tiếp theo, một bàn tay đặt ở eo cậu, tay còn lại kéo cậu vào lòng.
"Còn chưa ngủ?" Giọng Tô Bách có chút khàn khàn.
Đường Uất Thanh ừ một tiếng, không dám nhúc nhích.
Đỉnh đầu bị người khẽ xoa, giọng Tô Bách truyền đến, "Ngoan, ngủ đi."
Đường Uất Thanh sửng sốt, sau đó cười khẽ, lẩm bẩm nói: "... Em cũng không phải trẻ con."
Nhưng vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, thả mình chìm vào giấc ngủ say trong vòng tay quen thuộc lại có phần xa lạ này.
Chờ hô hấp của người trong lòng hoàn toàn đều đều trở lại, Tô Bách lại mở mắt ra, nở một nụ cười nhẹ, cọ má vào tóc Đường Uất Thanh, không nói gì—
"Ngủ ngon."
Một đêm ngon giấc.
*
Lúc mặt trời lọt qua rèm cửa, tiếng chim hót líu lo truyền đến từ bụi cây bên ngoài, âm thanh trở nên ồn ào sống động hơn cả.
Dì Vương đang bận rộn trong bếp, vừa lấy bánh hấp ra đã nghe thấy tiếng bước chân trên cầu thang, dì ngẩng đầu nhìn sang, cười nói: "Là bạn của cậu chủ Tiểu Đường đấy à, sao dậy sớm thế con?"
Dư Sinh thay một thân quần áo, nhưng vẫn là hai màu đen trắng đơn điệu, vẫn trùm người kín mít, đến sát gần, còn có thể ngửi thấy mùi thuốc sát khuẩn.
"Vâng, hôm qua cháu ngủ sớm." Dư Sinh nói, thấy phòng khách không có ai, liền hỏi: "Cậu ấy còn chưa dậy ạ?"
Dì Vương nhanh chóng hiểu được ý của Dư Sinh, cười nói, "Đúng vậy, cậu chủ Tiểu Đường đến kì nghỉ, rất thích ngủ nướng, lần nào cũng phải có người gọi cậu ấy mới dậy."
Dư Sinh gật đầu, không nói gì thêm.
Dư Sinh ăn sáng trước, sau đó ra ngoài chạy bộ, thấy đã gần chín giờ, Dư Sinh bắt đầu không ngừng nhìn lên lầu.
Dì cũng nhìn thời gian, đang định lên lầu, Dư Sinh bỗng gọi dì lại, "Dì để con đi gọi cậu ấy cho ạ."
Dì cười gật đầu, "Được, vậy phiền cháu rồi."
Dư Sinh xoay người lên lầu, đi tới cửa phòng Đường Uất Thanh, duỗi tay gõ cửa, nhưng không có tiếng động từ bên trong truyền ra, Dư Sinh cũng rõ chất lượng giấc ngủ của Đường Uất Thanh, bèn gõ mạnh hơn.
"Đường Đường?" Dư Sinh gọi một tiếng, "Dậy nào."
Đường Uất Thanh mơ mơ màng màng nghe thấy hình như có người gọi mình, khẽ nhíu mày, có chút ngáy ngủ lúc rời giường, phản xạ có điều kiện chui vào lòng người trước mặt, cơ hồ vùi mình trong đó.
Dư Sinh gõ cửa một hồi, sau đó dừng lại, "Tớ vào đây."
Dư Sinh cẩn thận mở cửa, ánh sáng trong phòng có chút mờ mịt, rèm cửa đều được khép lại, trên giường chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng mơ hồ.
Ánh mắt Dư Sinh tràn đầy dịu dàng, đi tới bên giường, "Đường..."
Giọng nói đông cứng lại.
Một nửa chăn bông trên giường rơi xuống đất, Đường Uất Thanh nghiêng người ngủ, chỉ là giữa eo bỗng xuất hiện thêm cái tay thối vô cùng chói mắt, nếu nhìn kỹ, Đường Uất Thanh gần như bị ôm vào trong lòng, cả khuôn mặt cũng chôn chặt vào trong ngực người ta.
Dư Sinh: "..."
Hai người ôm lấy nhau, cảnh tượng vô cùng đẹp đẽ, tựa như một bức tranh mang sắc thái trang nhã, khiến người ta không khỏi đỏ mặt.
Tất nhiên, Dư Sinh không đỏ mặt, sắc mặt anh tối sầm lại.
Sao thằng cha họ Tô này lại xuất hiện ở đây!
Trước khi anh đi ngủ, Tô Bách không có tới!
Dư Sinh nghiến răng, lắc lắc bả vai Đường Uất Thanh, "Đường Đường."
Đường Uất Thanh nhíu mày, rốt cục cố gắng thoát khỏi giấc ngủ, lông mi run lên, chậm rãi quay đầu mở mắt ra, còn mang theo vài phần mê mang, lông mi ẩm ướt, "... Hửm?"
Cơn giận của Dư Sinh bỗng nhiên dập tắt hơn phân nửa, sau đó tập trung vào cái tên họ Tô này.
Đầu ngón tay Tô Bách khẽ động, giống như bị đánh thức, có chút không kiên nhẫn, duỗi tay ôm chặt lấy Đường Uất Thanh, giọng nói có chút khàn khàn, "Ngủ thêm một lát."
Đường Uất Thanh chớp nhẹ mắt, nháy mắt nhìn thấy Dư Sinh, cậu sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên tỉnh táo lại, từ trên giường ngồi dậy, kết quả hai tay tê cứng, hít một hơi khí lạnh, hơi nước trong mắt ngưng tụ thành hạt rơi xuống.
Dư Sinh sững sờ một lúc, sau đó hỏa khí 'tọt' một phát bùng lên dữ dội.
Dư Sinh nắm lấy cánh tay Đường Uất Thanh, kéo cậu lên khỏi giường, ánh mắt u ám, nhìn chằm chằm Tô Bách đang từ từ ngồi dậy.
"Cậu làm gì cậu ấy rồi?" Dư Sinh nghiến răng nghiến lợi.
Tô Bách cau mày, mộng đẹp bị quấy rầy, cũng mang theo tia sát khí, nhìn thấy Đường Uất Thanh bị anh kéo tay, hai mắt híp lại, "Cậu đang nói cái gì?"
Dư Sinh cả người toát ra hơi thở âm trầm, "Cậu ấy khóc."