Tôi Mù Mặt Nhưng Tôi Nhan Khống

Chương 407: *



Editor: CO6TINY

Cơn tức của Tô Bách đột ngột xịu ngang, thần trí còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, đực người ra nhìn Đường Uất Thanh.

Ánh mắt đảo qua sắc đỏ còn nhợt trên đáy mắt đối phương, Tô Bách sững sờ, bắt đầu hoài nghi hôm qua mình ngủ say rồi, có phải đã làm chuyện gì đó quá đáng với em ấy hay không.

Ánh mắt Dư Sinh vì thế càng lạnh như băng, Tô Bách cũng bắt đầu càng thêm nghi ngờ mình.

Đường Uất Thanh: "..."

"Tớ chỉ vừa mới tỉnh." Đường Uất Thanh bất đắc dĩ phá vỡ bầu không khí kì cục này, "Sao tớ hỡ một chút là khóc chứ."

Dư Sinh nhìn sang Đường Uất Thanh, "Sao cậu ta lại ở đây?"

Đường Uất Thanh giải thích, "Hôm qua đường ống nước nhà Tô Bách bị hỏng, lại không có ai ở nhà, nên mới qua đây ngủ nhờ một đêm."

Vẻ mặt Dư Sinh càng lạnh hơn, anh liếc Tô Bách, "Đường ống nước bị hỏng lại không có ai ở nhà, hai chuyện này cái nào thành lí do để cậu ta ngủ ở đây?"

Đường Uất Thanh muốn mở miệng phản bác, chợt nhận ra, Dư Sinh hình như cũng nói không sai, khẽ ho một tiếng, có chút chột dạ, "Nhưng Tô Bách bị nước xối ướt."

Dư Sinh cười nhạo, lạnh lùng nhìn Tô Bách, nhẹ nhàng kéo lấy Đường Uất Thanh, "Đi tắm đi, dì đã chuẩn bị xong bữa sáng rồi."

Đường Uất Thanh thấy chuyện này miễn cưỡng cho qua không đào lên nữa, cũng thở phào một hơi, chớp mắt với Tô Bách rồi đi vào phòng tắm.

Dư Sinh liếc Tô Bách vẫn đang ngồi trên giường, trong mắt đầy vẻ cảnh cáo cùng khó chịu, "Cậu ấy rất đơn thuần, đừng dùng mấy trò bịp đó của cậu lừa cậu ấy."

Tô Bách cười một tiếng, ánh mắt cũng lạnh băng nốt, "Không liên quan đến cậu."

Dư Sinh liếc Tô Bách, cau mày, nhàn nhạt nói: "Dùng mấy trò bịp đó, cũng chẳng có ích lợi gì."

Dứt lời đã xoay người xuống lầu.

Tô Bách im lặng hồi lâu, ngồi ở trên giường, kéo chăn lên, vùi mặt vào trong, hít một hơi thật sâu, khi ngửi được hơi ấm quen thuộc ấy, trong lòng mới nhẹ nhõm.

Hắn biết chứ, tâm tư bản thân đen tối, không đủ sạch sẽ, nhưng hắn có thể làm gì đây?

Hắn thích người này.

Làm sao có thể buông tay.

Tên trộm đã bắt được ánh sáng, sao có thể đặt nó trở lại.

Hắn chính là một kẻ bỉ ổi, chỉ muốn độc chiếm hơi ấm đó thuộc về riêng mình.

......

Tô Bách là người cuối cùng xuống lầu, Đường Uất Thanh ngồi trên bàn ăn, cắn đũa, thấy Tô Bách xuống lầu, cười vẫy tay với hắn, "Mau đến ăn sáng."

Sắc mặt Tô Bách dịu đi, "Ừ."

Dư Sinh vẫn đang lấy khăn ăn lau đũa, nhìn thấy Tô Bách kéo ghế ngồi xuống, anh lặng lẽ cau mày nhấc ghế đẩu cách xa ra, lộ vẻ ghét bỏ.

Đường Uất Thanh giải thích, "Dư Sinh mắc bệnh sạch sẽ, anh đừng để ý."

Ý cười trên mặt Tô Bách vẫn như cũ, "Không sao."

Dư Sinh hừ nhẹ một tiếng, may mà bữa sáng này trôi qua trong bình yên, nhưng Dư Sinh vẫn lạnh mặt như trước, lúc Đường Uất Thanh đặt đũa xuống, dì đến thu dọn bát đĩa, Dư Sinh mới mở lời.

"Bữa sáng cũng ăn rồi, cậu có phải nên về rồi không?" Dư Sinh nói.

Đường Uất Thanh ho khan một tiếng, kéo Dư Sinh, "Dư Sinh..."

Tô Bách trầm mặc một chốc, cũng không nói gì, chỉ là đứng lên, "Không sao, anh cũng nên về rồi, anh giặt sạch đồ xong sẽ trả lại cho em."

Đường Uất Thanh sửng sốt, nhưng Tô Bách lại cười với Đường Uất Thanh như thể đang trấn an cậu, lại chào dì Vương một tiếng, sau đó rời đi.

Đường Uất Thanh bất đắc dĩ nhìn bóng lưng Tô Bách đi xa, lại nhìn sang Dư Sinh, "Tô Bách tốt lắm, cậu đừng cứ nhắm vào anh ấy như thế."

Dư Sinh dựa lưng vào ghế, "Cậu ta khiến tớ không thoải mái."

"Hửm?"

Nhìn thấy bộ dạng ngây ngốc của Đường Uất Thanh, Dư Sinh khẽ thở dài, "Cậu ta giống như đang cố tình khoác lên mình lớp ngụy trang, khiến người ta không cách nào hiểu được, nhìn chả phải hạng người lương thiện gì."

Đường Uất Thanh ngẩng người, sau đó lắc đầu cười khổ, "Có lẽ cậu nghĩ nhiều rồi."

Dư Sinh nhìn Đường Uất Thanh, cau mày, không thể nào hiểu nổi, "Sao cậu lại hẹn hò với cậu ta?"

Đầu ngón tay Đường Uất Thanh lướt qua mép bàn, cảm thấy có chút xấu hổ, "Xem như...nước chảy thành sông?"

Đường Uất Thanh thở dài, "Tớ thề đấy, Tô Bách thật sự rất tốt, tớ hy vọng cậu đừng chĩa mũi dùi lên người anh ấy, được chứ?"

Dư Sinh dừng lại, nhìn vào ánh mắt khẩn cầu của Đường Uất Thanh, "... Ừm."

Đường Uất Thanh thở phào nhẹ nhõm, "Cậu phải tin tớ chứ, tớ cũng không ngốc đến nỗi không phân biệt được ai chân thành, ai giả ý."

"Tớ chỉ..." Dư Sinh dừng lại, thở dài, "Cảm thấy cậu ta không xứng với cậu."

Đường Uất Thanh sửng sốt, sau đó cười lên, "Nhưng tớ nghĩ tớ mới là người không xứng với anh ấy."

"Sao có thể?" Dư Sinh cau mày.

Ánh mắt Đường Uất Thanh dịu đi hẳn, "Anh ấy cũng từng nói cảm thấy mình không xứng với tớ, có lẽ lúc thích ai đó sẽ như vậy đi, luôn cảm thấy đối phương tỏa sáng, cho nên mới thu hút lẫn nhau, cũng không có cái gì gọi là không xứng với xứng ở đấy cả. "

"Chỉ là bởi vì người đó, mới thích."

Dư Sinh im lặng một lúc lâu.

"Quên đi, không nhắc tới cậu ta nữa." Dư Sinh nhìn Đường Uất Thanh, "Người bạn tên Từ Phượng đó của cậu, hôm qua có gửi tin nhắn cho tớ."

Đường Uất Thanh nhướng mắt, "Cậu ấy nhất định nói về chuyện quay video rồi."

"Ừ, hôm nay đi gặp cậu ta." Dư Sinh nói.

Đường Uất Thanh giật mình, sau đó bật cười, "Ta còn tưởng cậu sẽ thẳng thắn từ chối chứ, không ngờ cậu cũng hứng thú với chuyện quay video này?"

"Không hẳn." Dư Sinh thẳng thắn nói, "Chỉ muốn xem thử cuộc sống của cậu thế nào lúc tớ không ở đây thôi."

Đường Uất Thanh ngớ người, sau đó bật cười chọc vào vai Dư Sinh, "Được, chốc nữa bọn mình đi cùng."

Dư Sinh gật đầu, trên mặt lộ rõ ý cười, sau đó nghe thấy Đường Uất Thanh chêm thêm một câu.

"Vừa khéo gọi Tô Bách nữa."

Dư Sinh: "..."

Bỏ đi, thế cũng được.

Mọi người cùng nhau ra ngoài, Dư Sinh cũng không chen vào ghế sau ngồi cùng bọn họ nữa, chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.

Hôm qua bị cái danh xưng 'bạn trai' kia của Tô Bách chọc tức, nhất thời quên mất thói sạch sẽ của mình, tối đó trước khi đi ngủ anh phải kì cọ mình những ba lần mới lên giường, hôm nay không cách nào phá vỡ phòng tuyến tâm lý lần nữa được.

Đường Uất Thanh cùng Tô Bách ngồi đằng sau, Đường Uất Thanh chốc chốc sẽ giới thiệu môi trường xung quanh cho Dư Sinh nghe.

"Bên kia có một cái công viên, bên trong có một cái hồ, bọn tớ đã quay video ở đó ấy, đi qua tiếp bên đó nữa, có một khu phố ẩm thực bên bển, đồ ăn trong đó cũng ngon không kém." Đường Uất Thanh nói.

Dư Sinh ánh mắt dịu dàng, "Ừ."

Tô Bách gật đầu nói thêm, "S đại cũng rất gần đây."

Dư Sinh trong nháy mắt lạnh mặt, nghĩ đến lời của Đường Uất Thanh, không muốn làm cậu khó xử, cho nên vẫn đáp lại, "Ồ."

Trong thái độ tiêu chuẩn kép của Dư Sinh, ba người đã đến quán cà phê đã hẹn trước đó, Từ Phượng ngồi sau kệ hoa, thấy mọi người đi vào, cậu ta vui vẻ quắc quắc tay.

Đường Uất Thanh nhìn quanh, "Phương Nhu không tới?"

"Uhm, Nhu Nhu đi mua sắm với chị em tốt của cậu ấy rồi, còn nói ở cùng với đám đàn ông thối bọn mình, thà đi với bạn cậu ấy còn hơn." Từ Phượng nháy mắt si sụp hẳn.

Bất quá cũng chỉ thoáng qua, ánh mắt Từ Phượng lập tức đảo quanh lên người Dư Sinh đi ở cuối, sau đó hai mắt chầm chậm sáng lên.

Chưa kể vẻ ngoài này, thêm cả cái dáng ngon cơm này nữa, cũng là soái ca trong dàn top ấy chứ, nhất là vết bớt ở đuôi mắt, trông không hề kì lạ còn đẹp cách lạ lùng, thêm cái mặt sắc sảo thâm thúy kia của đối phương, có loại mị lực khó cưỡng lại ấy.

Ngay khi Dư Sinh nhìn lên, anh bắt gặp một đôi mắt lấp lánh như cú vọ nhìn chằm chằm vào mình.

Dư Sinh: "...?"

"Đến đến đến, đây chính là bạn học của Uất ca đúng chứ, mau ngồi xuống đi." Từ Phượng cười ngốc, hăng hái kéo ghế ra, muốn để Dư Sinh ngồi xuống.

Sau đó cậu ta nhìn thấy anh chàng đẹp trai này lấy trong túi ra một chiếc khăn ướt, cúi người tỉ mỉ lau ghế, lại lấy ra một cái khác để lau tay, sau đó cau mày miễn cưỡng ngồi xuống.

Từ Phượng ngẩn ra, dùng ánh mắt hỏi Đường Uất Thanh.

Đường Uất Thanh ho nhẹ một tiếng, "Cậu ấy khá thích sạch sẽ."

"Ồ ồ ồ." Từ Phượng gật đầu như gà mổ thóc, "Yêu sạch sẽ là tốt, khác xa với bọn đàn ông thối chúng ta."

Dư Sinh chững lại, vẻ mặt không nói nên lời.

Tô Bách nhìn Dư Sinh, cười nhạo, nhân tiện giúp Đường Uất Thanh bỏ hai viên đường vào, Dư Sinh dừng lại, cũng bỏ thêm hai viên đường vào ly cà phê của Đường Uất Thanh.

Đường Uất Thanh: "..."

Bộ não nhỏ bé của Từ Phượng cuối cùng cũng nhận ra bầu không khí có chút không đúng, chẳng hạn khi Uất ca với Tô ca nhìn nhau, cứ cảm thấy kỳ cục sao sao ấy, mà lúc bạn Uất ca nhìn Tô ca, dường như còn mang theo sát khí.

Bọn họ mấy ngày liền chưa gặp mặt, cậu ta nhìn màn kịch trước mắt này não loading không kịp.

Từ Phượng cười khan hai tiếng, kéo lại sự chú ý của mình, "Cái gì nhỉ, Dư Sinh ca đúng chứ, trước đó tớ đã nói với cậu về việc quay video rồi, tớ thấy cậu rất phù hợp, muốn suy nghĩ thử không?"

Tô Bách nhướng mắt nhìn Từ Phượng, "Cậu cho cậu ta kịch bản gì?"

Nói đến đây, Từ Phượng đã ồn ào trở lại, "Em suy nghĩ nát óc ấy, giờ bọn mình chỉ có hai nhân vật, không dẫn dắt được tình tiết bày mưu tính kế ở đây, tiếc lắm, cho nên em muốn sắp xếp cho Uất ca một anh trai, là kiểu đối lập hoàn toàn với vẻ ngoài, tên cuồng em trai chính cống ấy."

Tô Bách nhướng mày, "Cuồng em trai?"

Tay cầm cà phê của Dư Sinh hơi khựng lại, anh cũng nhướng mắt nhìn Từ Phượng.

Từ Phượng gật đầu, "Không sai, ông anh này bên ngoài tàn nhẫn lạnh lùng, mất hết tính người, trên thực tế để dọn đường cho em trai trai, còn thay người đỡ kiếm."

"Kết cục của nhân vật này ra sao?" Tô Bách hỏi.

Từ Phượng gãi đầu cười, "Cái này à, nhân vật này sẽ là ông trùm sau màn."

Tô Bách híp mắt, "Trùm cuối?"

Từ Phượng gật đầu, "Bởi vì đây vốn là bi kịch cho anh với cậu ấy, dù sao hoàng tử của nước diệt vong với hoàng tử hiện tại cũng khó có được kết thúc có hậu, nên nhân vật của Uất ca cuối cùng sẽ chết, còn ông anh kia sẽ phát điên."

Đường Uất Thanh nhíu mày, "Bi kịch?"

"Đều là kịch bản thôi, nếu muốn sửa cũng được luôn." Từ Phượng cười, "Tớ chỉ tạm thời quyết định vậy thôi."

Dư Sinh gật đầu, "Có thể."

Từ Phượng hai mắt sáng rỡ, gần như đứng bật dậy, "Cậu đồng ý?!"

"Nhưng tôi vẫn còn một câu hỏi." Dư Sinh chỉ vào Tô Bách, "Nhân vật cậu ta đảm nhận, kết cục ra sao?"

Tô Bách cũng nhìn sang, Từ Phượng ngượng ngùng, "...Hehe, anh em tốt như Tô ca với Uất ca, đương nhiên phải sống chết có nhau rồi."

Dư Sinh nắm được trọng điểm, lập tức nhìn Từ Phượng, "Anh em?"

Mặt Tô Bách tối sầm lại.

"Phải." Từ Phượng nghi ngờ gật đầu.

Dư Sinh nhếch khóe môi, "Dù sao cậu ta cũng sẽ chết, đúng chứ?"

Từ Phượng: "... Có thể nói như vậy?"

Dư Sinh tỏ vẻ hài lòng, "Được rồi, tôi có thể diễn, nhưng kỹ năng diễn xuất của tôi không tốt, thời gian cũng hạn hẹp."

"Không hề gì." Từ Phượng không còn chi luyến tiếc nữa, "Nói tới cái này không có ai qua mặt được nhóm bọn mình đâu, chắc chắn chỉ quay trong kì nghỉ thôi"

Dư Sinh gật đầu.

Tô Bách lạnh lùng liếc Từ Phượng, nhưng Dư Sinh đã bắt đầu tán gẫu với Từ Phượng, Dư Sinh vẫn không nói nhiều, nhưng câu nào cũng có thể móc được con cá ngốc Từ Phượng đi, Từ Phượng cứ như quen thân, hận không thể gặp mặt Dư Sinh sớm hơn, cả chuyện thứ hạng môn Toán của mình cũng lôi ra kể lể.

Tô Bách kéo Đường Uất Thanh lại, "Có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Đường Uất Thanh sửng sốt, nhìn sang Dư Sinh, cậu lo Du Sinh ở một mình sẽ không thoải mái.

Dư Sinh chú ý tới, gật nhẹ đầu, "Không sao, đi đi."

Đường Uất Thanh lúc này mới cười rộ lên, cùng Tô Bách sóng vai ra ngoài, bước chân nhẹ nhàng, giống như một đứa trẻ lẻn bố mẹ đi dự tiệc người lớn.

Ý cười trong mắt Dư Sinh càng nhiều thêm.

Sau đó anh nhìn Từ Phượng, "Tôi thấy quan hệ giữa bọn họ rất tốt."

Từ Phượng không để ý nói, "Đúng thế đấy, về chuyện giữa hai bọn họ cũng nói ngán rồi, trên diễn đàn vẫn còn bài viết về hai người đấy, nếu cậu có hứng thú, bất cứ lúc nào cũng có thể vào lướt xem."

"Tô Bách người này...thế nào?" Dư Sinh nói.

"Tô ca?" Từ Phượng suy nghĩ một chút, "Vừa gặp có thể sẽ thấy Tô ca không dễ sống chung, nhưng thật ra, Tô ca rất chính trực đấy, tính cách không tốt cũng một phần do gia đình ảnh hưởng...Dù sao cậu đừng lo, Tô ca không tệ như thế đâu."

Dư Sinh ừ một tiếng, nhấp một ngụm cà phê.

"Ai cũng nói tình tình Tô ca nát bét." Từ Phong cười, "Người không thích thì không bao giờ để ý, nhìn không vừa mắt trực tiếp ra tay xử nó, nhưng thật ra rất dễ mềm lòng, nếu nói chuyện với anh ấy, đã làm bạn với nhau rồi, vậy chắc chắn là chuyện vô cùng hạnh phúc ".

Từ Phượng cười ngốc, "Như chuyện quay video này nè, anh ấy rất trượng nghĩa nhé."

Dư Sinh hơi giật mình.

Nghĩ đến từ lúc mình qua đây, Tô Bách đã lộ ra vẻ mặt không ưa anh rồi, nhưng chỉ cần có Đường Đường ở đó, Tô Bách dường như đều kiềm chế lại.

Thế nên......

Kỳ thật, Tô Bách cũng đang nhẫn nại, chỉ vì tránh cho Đường Đường khó xử?

Nghĩ thế, Tô Bách thực sự chịu đựng mọi hành động cố ý khiêu khích của mình.

Trong mắt Dư Sinh nhiều lên ý cười.

Chẳng lẽ... Tô Bách thực sự không tệ như anh tưởng?

Dư Sinh che giấu cảm xúc nơi đáy mắt, đổi chủ đề, "Đường Đường chuyển đến trường này, thế nào?"

Từ Phượng bật cười, "Cậu yên tâm đi, Uất ca nhìn thì dễ bắt nạt, kì thật ngầu đét ấy, hơn nữa mọi người trong trường đều rất thích cậu ấy, chưa từng có người trút phiền phức không đâu, dù sao thành tích Uất ca tốt, lại dễ sống chung, nếu không phải có Tô ca ở bên, thư tình trong ngăn tủ chắc cũng chất cả lố rồi, không đếm được bao nhiều người theo đuổi cậu ấy đâu."

Dư Sinh rũ mắt xuống, cong khóe môi, như đang nghĩ đến gì đó, mặt dịu đi hẳn.

"... Cậu ấy quả thật rất ưu tú."

Editor: CO6TINY