Tôi Mù Mặt Nhưng Tôi Nhan Khống

Chương 437



Editor: CO6TINY

Thế là ngoài Dư Sinh ra, bốn người còn lại đều quyết định đi ngắm mưa sao băng năm trăm năm mới có một lần này.

Liễu Phương Phi nghe con trai bảo tham gia hoạt động này, bà vui mừng khôn xiết giúp Đường Uất Thanh chuẩn bị một cái ba lô cỡ lớn, còn đưa thẻ đen cho Đường Uất Thanh, bảo cậu thích gì cứ quẹt thả ga.

Đường Uất Thanh mặt không cảm xúc nhìn thẻ đen.

Lên núi thì quẹt được gì chứ.

Nhưng đồ đạc trong ba lô thật sự rất thiết thực, có điều quá nhiều đồ rồi, Đường Uất Thanh quần quật hồi lâu mới ép trọng lượng của nó xuống được.

Tô Bách cũng chuẩn bị đồ xong, còn mang theo hẳn một cái lều, dù sao đã lên núi ngắm mưa sao băng, ắt hẳn phải ở lại qua đêm rồi.

Bốn người tập hợp đầy đủ xong, bắt đầu xuất phát đi lên núi Minh Đài.

Không biết Từ Phượng nổi điên nổi khùng gì, tự dưng nhuộm nguyên cái đầu đỏ chót, y chang con gà trống chuẩn bị ra chọi, cũng may Từ Phượng nhà ta da trắng, tuy màu tóc chói mù mặt, nhưng chưa xấu tới mức khiến người ta cay mắt.

"Còn không phải tớ cố ý nhuộm màu này để Uất ca nhận ra mình sao?" Từ Phượng hất tóc khoe khoang, "Nhìn màu này đi, cho dù cách 500 mét, Uất ca cũng có thể nhận ra tớ."

Họ đi khá sớm, giờ trên núi cũng không có bao nhiêu người.

Đường Uất Thanh lười bình luận gì về màu tóc của Từ Phượng, nhưng ngẫm nghĩ lại thế mà thấy cũng có đạo lí ấy chứ.

Nếu trên núi đông nghịt người, đầu tóc này của Từ Phượng quả thực có thể giúp cậu nhận ra ngay, trừ phi ở đây còn có mấy người mắt xanh lông vàng khác, thế thì hết cách.

Đoàn người bắt đầu lên núi, Từ Phượng cũng mang lều trại, còn đem theo rất nhiều đồ ăn, sức lực tràn trề leo lên nửa đường, còn dư sức giúp Phương Nhu xách đồ.

"Dư Sinh không đến tiếc quá đi." Từ Phượng lẩm bẩm: "Các cậu xem này, chim hót hoa thơm, thời tiết tốt thế này, đêm nay nhất định có thể nhìn thấy mưa sao băng, tới lúc đó tớ quay video lại cho cậu ấy, Dư Sinh chắc chắn ghen tị với tụi mình lắm cho coi."

"Cậu ấy sắp khai giảng rồi, còn rất nhiều chuyện phải làm." Đường Uất Thanh nói, "Với lại cậu ấy chắc chắn không ghen tị gì đâu."

Từ Phượng chậc chậc lắc đầu, kéo Phương Nhu đi về trước, còn khoe khoang: "Cũng phải, cậu ấy nào hiểu được mùi vị của tình yêu chứ."

Từ Phượng vừa nói xong, đột nhiên nhớ tới Tô Bách với Đường Uất Thanh đều là cẩu FA, vội vàng bù vào: "Tất nhiên, tình nghĩa anh em hiếm có giữa Tô ca với Uất ca nhà ta, Dư Sinh cũng không cách nào hiểu được đâu."

Tô Bách: "..."

Đường Uất Thanh: "..."

Hai người im lặng một lúc, không giải thích gì chỉ nhìn vào mắt nhau.

Mới tờ mờ sáng đã kéo nhau tới đây, mặt trời còn chưa ló dạng, trên đường Phương Nhu nhìn trúng một vài nơi đất bằng, thấy cũng hòm hòm rồi, nhưng Từ Phượng nhất quyết phải chiếm được chỗ ngon nhất vùng.

Thế là cả đám lại kéo nhau lên tiếp.

Đường Uất Thanh ít khi leo núi, thực ra lúc leo được nửa đường đã mệt đứt hơi rồi, nhưng nhìn thấy Từ Phượng vẫn tràn đầy khí lực, đến cả Phương Nhu cũng không hề hấn gì, cậu chỉ đánh cắn răng nhấc chân đi tiếp.

Thân là con trai, sao có thể còn không bằng một cô gái như Phương Nhu được.

Đường Uất Thanh nghiến chặt răng, chuyện này thuộc về tôn nghiêm đàn ông cả đấy!

Đường Uất Thanh hít sâu một hơi, đang định đi về phía trước, đột nhiên sau lưng nhẹ bẫng, cậu sửng sốt, sau đó quay lại nhìn sang Tô Bách, thấy đối phương đang cầm ba lô của cậu trên tay, nói một tiếng với Từ Phượng trước mặt.

"Nghỉ một lát đi."

Từ Phượng dừng lại, sau đó nhận ra bọn họ cũng đã đi lâu vậy rồi, vội vàng gật đầu: "Cũng phải, chúng ta nghỉ một lát đã."

Từ Phượng nói xong, cười hì hì lại gần Phương Nhu, "Nhu Nhu, có mệt không."

Phương Nhu hơi đổ mồ hôi, nhưng nhìn chung vẫn ổn, "Không sao đâu."

Mọi người cứ thế sóng vai ngồi cạnh nhau bên bậc thềm đá.

Đường Uất Thanh ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm, Tô Bách lấy ra một chai nước, "Uống chút nước."

Đường Uất Thanh nhận lấy: "Cảm ơn anh."

Uống nước xong, Đường Uất Thanh rốt cục thấy dễ chịu hơn nhiều, nghiêng người dựa vào Tô Bách, bên tai dường như có một giọng nói thoảng thoảng qua, tiếp đó trong miệng bị nhét đồ gì đó.

Đường Uất Thanh sửng sốt, cảm nhận được vị ngọt tan ra trong miệng, kinh ngạc nhìn Tô Bách.

"Kẹo trái cây." Tô Bách nói.

Từ Phượng tai thính, lập tức quay đầu lại, "Anh, cho em một cái đi."

"Không có phần." Tô Bách lạnh lùng nói.

Từ Phượng nức nở, "Em đã không còn là đứa em bé bỏng của anh nữa rồi chứ gì, anh thay lòng rồi."

Tô Bách khẽ cau mày, "Cậu vẫn là anh em tốt nhất của tôi."

Từ Phượng ngớ người, sau đó kinh ngạc trợn to hai mắt, "Mẹ ơi, anh, anh không sợ Uất ca ăn giấm hả."

Đường Uất Thanh nhìn Từ Phượng, "Không đâu."

Phương Nhu tinh ý nhận ra điều gì đó, liếc sang Đường Uất Thanh cùng Tô Bách, thấy cái tên lỗ mãng Từ Phượng còn muốn nói gì đó, liền vươn tay nhéo một cái.

Từ Phượng hít một ngụm khí lạnh, đáng thương nói: "Nhu Nhu, sao lại nhéo tớ."

Khóe miệng Phương Nhu giật giật, cô nhỏ giọng mắng, "Đần độn chết đi được."

Nghỉ ngơi xong lại tiếp tục leo lên, mục tiêu của Từ Phượng chính là vị trí trên đỉnh núi, núi Minh Đài không tính là thấp, cư dân gần đó cũng đến leo núi,nhưng rất ít ai leo lên tới đỉnh.

Nhưng có Từ Phượng hoạt ngôn bên cạnh, mọi người vừa đi vừa dừng chân, thế nhưng cuối cùng cũng leo lên đến đỉnh rồi.

Ngay lúc đến đỉnh núi, Từ Phượng to giọng hét như sói tru, nhìn quanh một vòng, lập tức kinh ngạc nhảy dựng lên, "Chúng ta là người đầu tiên lên đây đấy!"

Dứt lời, không thể chờ đợi được nữa bắt đầu đi tìm căn cứ.

Phương Nhu đã cạn kiệt sức lực, chỉ ngồi nhìn Từ Phượng chạy tung tăng khắp nơi y chang con khỉ.

Đường Uất Thanh cùng Tô Bách ngồi phía bên kia.

"Có mệt không?" Tô Bách vuốt nhẹ tóc Đường Uất Thanh.

Đường Uất Thanh hơi híp mắt lại, cảm nhận gió lạnh trên đỉnh núi, "Mệt hơn em nghĩ."

Tô Bách cười nói, "Vậy anh đi dựng lều trước đây."

Đường Uất Thanh nghe lời, mở to mắt nhìn hắn, "Anh còn sức sao?"

Tô Bách nhướng mày, đến gần Đường Uất Thanh, cười đầy ẩn ý, ​​"Có muốn thử không?"

Đường Uất Thanh chống hai tay ra sau, hơi ngả về sau, không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác, "Không cần."

Tô Bách cảm thấy hơi tiếc, "Anh còn muốn nhân cơ hội này ôm em mà, nhưng xem ra không được rồi."

Đường Uất Thanh sửng sốt, sau đó cười rộ lên, vươn tay ôm lấy Tô Bách, trong mắt mang theo ý cười, "Được chưa?"

Tô Bách chớp nhẹ mắt, sau đó vươn tay búng trán Đường Uất Thanh, "Ừm, bây giờ bảo anh leo thêm hai ngọn núi Minh Đài nữa cũng được."

Đường Uất Thanh bật cười.

Ở bên cạnh, Phương Nhu nhìn tấm ảnh vừa chụp được, trong lòng không ngừng kêu gào.

Trong ảnh, hai chàng trai đang ngồi cạnh nhau, một người hơi rướn người về trước, đưa tay búng trán người kia, người kia ngẩn ngơ nhìn đối phương, phía sau họ là áng mây trôi bồng bềnh và mặt trời lấp ló.

Quả nhiên... tiện tay chụp một bức thôi cũng là kiệt tác.

Phương Nhu âm thầm lưu lại bức ảnh, sau đó chuyển góc, chụp liên tiếp vài bức cho Từ Phượng.

Mỗi một bức có thể đem đi làm gói meme cũng được nữa.

Người với người đúng là khác xa mà.

Trên đỉnh núi rất nhanh đã có thêm ba cái lều, Phương Nhu tự mang theo một cái, trước đây cô cũng từng leo núi, có kinh nghiệm dựng lều, cuối cùng vẫn là một tay cô bận rộn giúp Từ Phượng dựng lều.

Nhìn sang kia, Tô Bách dựng lều xong chỉ trong vài phút, giờ đang chuyển đồ vào trong.

Có điều Từ Phượng vẫn là xài được, ví dụ như game ghiếc đồ, cậu ta xách theo bộ cờ năm quân, máy chơi game, còn chuẩn bị đấu ra đấy cơ, nói chắc nịch sẽ khiến mọi người có một đêm vui vẻ.

Đáng tiếc - -

Không một cái nào dùng đươc.

Vì bốn giờ chiều, trời đổ mưa như trút nước.

Không phải mưa nhỏ lích rích, cũng không phải mưa phùn, mà là mây đen bất chợt kéo đến, sấm sét bùng bùng, sau đó giống như nguyên cả chậu nước ập xuống, khiến người ta tay chân luống cuống, không hề có chuẩn bị trước nào.

Vừa lên núi xong, còn chưa ngồi nóng đít nữa, gió lớn đến nỗi cái lều không thể trụ nổi, cả bốn ướt nhem ướt nhẹp như chuột lột.

Mái tóc rựa cháy của Từ Phượng ướt bê bết dính sạt vào mặt, "Không được rồi, mưa lớn quá, cứ đứng đây cũng không ổn, phải xuống dưới thôi!"

Đường Uất Thanh và Tô Bách nhanh chóng thu dọn đồ đạc, ngồi trên núi còn chưa được hai tiếng đã bắt đầu cuốn gói đi xuống.

Phương Nhu tức chết, "Tớ đã nói đừng lên đỉnh núi rồi, cậu cứ nhất quyết muốn lên đây, trời mưa mọi người còn có thể lui về, bọn mình giờ làm gì kịp!"

Từ Phượng cũng không ngờ trời sẽ mưa, "Tớ sai rồi mà, không nên tin dự báo thời tiết mới đúng, còn nói hôm nay trời nắng ráo cả ngày nữa chứ!"

Đường Uất Thanh cùng Tô Bách đi phía sau, bọn họ vội vàng xuống núi.

Một tiếng sấm khác gầm lên, như thể gần kề bên tai, khiến Từ Phượng run lên bần bật.

"Đệch, tớ lẽ ra nên tin Dư Sinh, xác suất mưa sao băng rơi gặp mưa quả nhiên rất cao, bọn mình quả thật không có duyên với nó mà!"

"Đừng nói nữa, đi lẹ lên."

Trời vừa đổ mưa, tất cả đất cát bên cạnh đều bị cuốn trôi, đường trở nên trơn trượt hơn, xuống núi có chút khó khăn, nhưng mưa không hề giảm còn có chiều hướng to lên.

Từ Phượng chửi thề một tiếng, cẩn thận bảo vệ Phương Nhu để cô bước xuống.

Đường Uất Thanh cả người ướt nhem, nhìn vào điện thoại, nhanh chóng gửi tin nhắn cho mẹ Liễu, bảo tài xế đến chân núi đón bọn họ.

Đường xuống núi không dễ đi, nước mưa đọng trên lá cây đổ xuống như tắm, gió điên cuồng thổi mạnh khiến người ta lạnh cả sống lưng.

"Các cậu nói coi lỡ chúng ta vừa xuống núi xong, cái hết queo mưa không." Giọng nói Từ Phượng bay bay trong gió, vừa nói xong liền thấy Phương Nhu liếc trắng mắt nhìn mình.

"Cậu ngậm miệng đi."

Bên tai chỉ có tiếng mưa lẫn sấm sét, thỉnh thoảng một tia chớp xanh tím lại xoẹt qua, như thể sắp giáng xuống đầu bọn họ vậy, ai nấy đều lần đầu cảm nhận mưa lớn trên núi thế này.

Áp lực lẫn căng thẳng vô hình bắt đầu lan rộng.

Bước chân của mỗi người đều không chậm, nhưng dù có đi nhanh đến đâu cũng không cách nào nhanh hơn được.

Từ Phượng đột nhiên nghĩ đến mấy bộ phim truyền hình cậu ta xem trước đây, "Tớ thấy mấy tình tiết trong phim đều thế này này, một đứa lỡ trượt chân té xuống, đứa khác tới kéo người kia lại, sau đó trải qua thế giới chỉ riêng hai người."

Phương Nhu: "... Đừng có nói xui rủi nữa."

"Không phải tình tiết máu chó trong mấy bộ phim truyền hình đấy chứ." Từ Phượng cười haha hai tiếng, sau đó bị mưa gió tát vào mặt, vội ngậm miệng im bặt.

Nhưng ngay sau khi Từ Phượng ngậm miệng lại, một chân Phương Nhu bất ngờ giẫm phải chỗ trơn trượt, Đường Uất Thanh đứng đằng sau phản ứng nhanh, vội vàng túm lấy Phương Nhu, kết quả chính mình không đứng vững, ngã sang một bên.

Đồng tử Tô Bách co rút, bắt lấy cổ tay Đường Uất Thanh, hai người theo đà trượt thẳng xuống sườn núi.

Từ Phượng trợn to mắt, như bị gió quất đến ngu người, thật lâu sau mới nặn ra hai chữ.

"... Mẹ kiếp."

*Tác giả có lời muốn nói:

Từ Phượng: Cái miệng quạ của tôi linh như vậy?

Editor: CO6TINY