Tôi Mù Mặt Nhưng Tôi Nhan Khống

Chương 44: *



Editor: CO6TINY

Tô Bách bên này vừa đi, không chỉ có Đường Uất Thanh, mọi người trong lớp đều cảm thấy nơi nào đó không quá dễ chịu.

Rõ ràng bình thường trong lớp Tô Bách không nói gì nhiều, cũng không hay ở cùng đám bọn họ, nhưng chỉ cần Tô Bách ngồi ở kia thôi, cả lớp học dường như có chỗ tựa.

Lão Ngô đang giảng bài trên bục, Đường Uất Thanh ngồi trong góc, cây bút trong tay bị quay sắp văng ra ngoài, cậu đeo kính vào, cả người như toát ra hương vị người sống chớ lại gần.

Đường Uất Thanh nhìn chằm chằm đề thi cả một buổi sáng, đầu cũng không thèm ngẩng lên, người khác vốn muốn đến bắt chuyện, đều bị khí chất lạnh lùng kia ngăn trở.

Đến lúc này, mọi người mới thoáng thấy được dưới vẻ ngoài tao nhã lễ độ kia, lại có thêm một tầng sương mù dày đặc bao phủ xung quanh.

Nếu Tô Bách tựa như một khối băng, chí ít vẫn có thể chạm vào được. Đường Uất Thanh thì khác, ở cậu toát lên vẻ hờ hững thờ ơ, dương như không quan tâm đến bất cứ thứ gì cả.

"Uất ca." Trình An ngồi đằng trước cẩn thận quay đầu lại, "Chốc trưa có muốn cùng đi ăn cơm không?"

Đường Uất Thanh ngẩng đầu, thoáng qua nét hoảng hốt, sau đó mới phản ứng kịp, "Hả? Không cần đâu, tôi không đói."

Trình An gật đầu, lại nói tiếp, "Uất ca, có phải cậu..."

"Hửm?"

Bắt gặp phải ánh mắt của Đường Uất Thanh, Trình An vội xua tay, "Không sao không có gì, vậy tôi đi trước đây."

"Ừ." Đường Uất Thanh gật đầu, rồi lại cúi đầu xuống, mặt không cảm xúc viết một loạt công thức lên giấy.

Làm xong cả trang đề thi, Đường Uất Thanh mới nằm bò ra bàn, lấy điện thoại ra.

[Bánh trôi: Bên anh sao rồi?]

Bên Tô Bách cũng đang nghỉ, nhanh chóng nhắn lại.

[S Bách: Hôm nay không có chuyện gì, mọi thứ đều rất thuận lợi, em ăn cơm chưa?]

Bàn tay vốn muốn chạm vào bánh mì trong hộc bàn của Đường Uất Thanh khựng lại, sau đó chột dạ gửi tin nhắn sang.

[Bánh trôi: Ăn rồi]

[S Bách: Ăn cái gì?]

Đường Uất Thanh xoắn xuýt một hồi.

[Bánh trôi: Tùy tiện lót dạ thôi]

Tô Bách dường như đã bị lừa, hai người tán gẫu sang chuyện khác, Đường Uất Thanh nhìn những kí tự lạnh như băng trên màn hình, ngược lại an tâm hơn nhiều, cảm giác khó chịu sáng nay dần dần tiêu tan.

Nghĩ lại thì, từ sau khi chuyển trường tới nay, cậu chỉ luôn quanh quẩn xung quanh Tô Bách, dường như chỉ cần là nơi có Tô Bách, mọi thứ đều không cần phải lo lắng, chỉ cần Tô Bách ở trong tầm mắt cậu, môi trường xa lạ này cũng sẽ ấm áp hơn.

Đường Uất Thanh nặng nề thở dài, ngồi thẳng dậy, cào tóc.

Trong lòng rầu rĩ không thôi.

Tô Bách chỉ mới đi được nửa ngày, cậu đã bắt đầu thấy nhớ rồi.

"Uất ca!"

Một nhóm nam sinh đột nhiên ùa vào, người đi đầu đặt hộp cơm lên bàn Đường Uất Thanh, "Này, hôm nay căn-tin có thịt kho tàu, không biết cậu thích ăn gì nữa, dù sao chay mặn đều có đủ, lấy cho cậu mỗi thứ một ít đấy."

Đường Uất Thanh ngơ ngác: "...?"

Nam sinh đi đầu nhanh chóng phản ứng lại, "Vương Phàn Đăng đây."

Ánh mắt Đường Uất Thanh dần dần sáng lên, "Ừm, cậu..."

"Không phải cậu còn chưa ăn gì sao?" Vương Phàn Đăng cười, "Tô ca vừa nãy gửi tin nhắn cho tôi, bảo tôi mang đến cho cậu."

Đường Uất Thanh sửng sốt, sau đó không khỏi cười rộ lên, dùng đầu ngón tay mơn trớn điện thoại trong hộc bàn, trong lòng tràn đầy ấm áp, "Cảm ơn cậu nhé."

"Aiz, đều là anh em cả, Uất ca đừng khách sáo với bọn này." Vương Phàn Đăng nói xong giơ ngón tay cái lên, "Thật ra tôi hiểu mà, người trong căn-tin đông như kiến, bọn tôi cũng chả thích chen chúc, Uất ca lại mù mặt, phỏng chừng còn khó chịu hơn ấy chứ."

"Uất ca, nếu cậu không muốn đi, cứ bảo tôi một tiếng, chỉ cần thêm hai tệ phí giao hàng là ok hết."

Lời này vừa thốt ra, bọn con trai xung quanh đều phá lên cười.

"Vương Phàn Đăng, mẹ mày cũng biết chiếm hời ghê đấy nhỉ!"

"Đừng có nhỏ mọn thế, còn hai đồng phí giao hàng nữa à, chậc chậc, bố đưa cho mày biết bao nhiêu là đồ, cũng chả thấy mày mở miệng đưa tiền là sao nhỉ."

"Lão Tam nói chí phải!"

Bọn con trai lại đùa giỡn rung trời, Đường Uất Thanh nhìn bọn họ, mỉm cười mở hộp cơm trước mặt ra.

Vương Phàn Đăng xoẹt cái lùi ra sau nửa bước, "Khiếp, ngửi cái mùi này lại thấy đói, tao phải lủi xa đi mới được."

"Mày là heo đấy à? Mới nãy thằng nào ngốn hết hai cái máng lớn ấy, con nợn còn không ăn nhiều bằng mày!"

"Tao còn đang lớn đấy, ăn nhiều chút làm sao?"

"Ăn nhiều như mày chỉ có phát triển bề ngang thôi cu ơi."

Cả đám đùa giỡn kéo nhau đi, Đường Uất Thanh cúi đầu gửi tin nhắn cho Tô Bách.

[Bánh trôi: Anh bảo Vương Phàn Đăng mang cơm cho em à?]

[S Bách: Ừ, anh đoán em nhát định sẽ không đến nhà ăn đâu, lại muốn ăn qua quýt bánh mì gì đấy cho qua bữa đúng chứ]

Đường Uất Thanh sửng người, sau đó mỉm cười.

[S Bách: Ngoan ngoãn ăn cơm đi, lúc anh về mà sụt kí, sẽ phạt em]

Chân mày Đường Uất Thanh khẽ động.

[Bánh trôi: Sao anh biết em ốm đi hay không? Anh cũng có biết cân nặng của em đâu]

Tô Bách cũng vừa ra khỏi nhà ăn, khuôn mặt tuấn tú xinh đẹp cầm điện thoại, lộ ra nụ cười ôn nhu.

[S Bách: Ôm một chút thì biết]

Đường Uất Thanh đọc xong câu này, mặt mũi đỏ bừng, không thèm để ý người kia nữa.

Trại huấn luyện của Tô Bách vẫn khá bận, ngoại trừ bữa trưa cùng bữa chiều, thời gian còn lại đều rất yên tĩnh, thỉnh thoảng sẽ gửi vài câu đố vui hack não sang cho Đường Uất Thanh, bên kia suy nghĩ xong lại phản hồi trở lại.

Trong giờ tự học buổi tối, Trình An bàn trước đã quen những ngày tháng không có Từ Phượng ở bên, nghĩ tới Đường Uất Thanh bây giờ cũng không có bạn cùng bàn, cậu ta dứt khoát xoay người xuống, mặt đối mặt giải đề với Đường Uất Thanh.

"Uất ca, giúp tớ xem thử câu này với?" Trình An nắm bắt cơ hội từng phút từng giây giao lưu với học bá.

"Ừ." Đường Uất Thanh nhìn sang, "Chỗ này tính sai rồi, cho nên phía sau mới sai toàn bộ."

Trình An nghi hoặc, "Sai rồi sao?"

Đường Uất Thanh dùng bút gạch một con số trên đó, "Ở đây phải là 1/2, cậu lại viết thành 1/3."

Trình An lại cẩn thận nhìn một cái, "Đệt, tớ làm sao thế này, ngay cả cái này cũng tính sai, chẳng trách đằng sau nãy giờ cứ quần quần mãi không ra."

Đường Uất Thanh ừ một tiếng, cúi đầu tiếp tục đọc sách chuyên ngành của mình, mới đọc được hai dòng, một giọng nói đột nhiên vang lên sau lưng, Đường Uất Thanh không kịp đề phòng, giật bắn cả người.

Lão Ngô không biết đi vào bằng cửa sau từ lúc nào, trên tay cầm hai tờ giấy, "Kết quả kiểm tra thi tháng lần trước đã có."

Chỉ một câu nói nhẹ nhàng ấy thôi, cả lớp lập tức sôi sục cả lên.

"Ai là số một đây?"

"Tao đoán mò là Uất ca đấy."

"Cũng chưa chắc đâu, thành tích của Tô ca cũng không tệ, chênh lệch giữa hai người bữa cuối học kỳ trước cũng có bao nhiêu đâu, tôi đoán lần này là Tô ca."

"Tô ca mấy hổm rày bận thi Olympic Toán, biết đâu chừng mấy môn khác phát huy không tốt thì sao?"

"Tao đặt cược năm hào que cay nhá, tuyệt đối là Uất ca!"

Lão Ngô vỗ mạnh vào bàn Đường Uất Thanh, cả lớp lập tức yên lặng.

Đường Uất Thanh lẳng lặng nhấc cuốn sách mà lão Ngô đập vào, mặt không chút cảm xúc.

Lão Ngô ho nhẹ một tiếng, chả hiểu sao có chút chột dạ.

"Kì thi tháng lần này chả ra sao hết, tất nhiên, vừa đi vào năm cuối, thi không tốt cũng là bình thường." Lão Ngô nói, nhìn thời gian, "Vậy thì dành năm phút để nói về kì thi tháng lần này đi."

Mọi người ai nấy đều im phăng phắc, hai mặt nhìn nhau.

Thi chả ra sao á, sẽ không phải là Tô ca với Uất ca rớt đài đấy chứ.

Lão Ngô cho biết: "Có ba bạn trong lớp ta nằm trong top 10 dẫn đầu, còn thêm ba em nào đó cũng lọt vào top 10 đếm ngược của khối ấy, phân bổ đồng đều quá nhỉ." Lão Ngô nói.

Ai đó trong lớp không nhịn được bật cười.

"Không biết xấu hổ còn cười hả hớn đằng kia đấy à." Mặt lão Ngô đột nhiên lạnh đi, "Nếu không phải điểm trung bình của ba bạn đứng đầu kéo lên, chỉ với số điểm này của các cậu, phỏng chừng ném cho chó ăn, nó còn trợn mắt chê bai."

"Lần này đứng thứ nhất vẫn là Đường Uất Thanh, thứ hai là Tô Bách, thứ ba là lớp trưởng, thứ nhất và thứ hai chỉ cách nhau một điểm, lần lượt chiếm giữ vị trí nhất và nhì của khối." Lão Ngô nói, "Về phần ba người đứng chót, chốc nữa tan học, toàn bộ lên hết văn phòng gặp tôi."

Nói xong, lão Ngô đặt phiếu điểm xuống bàn, đi về phía Đường Uất Thanh.

"Tôi thấy tâm trạng hôm nay của em không đúng lắm, làm sao vậy?" Lão Ngô cau mày, vỗ nhẹ vào vai Đường Uất Thanh.

"Không sao ạ." Đường Uất Thanh cười.

Lão Ngô gật đầu, không nhiều lời nữa, đi ra ngoài trước.

Lão Ngô vừa đi, lớp học thoáng chốc nhốn nháo trở lại.

"Uất ca trâu bò! 750 điểm đã hốt tận 730 rồi, cơ bản đều bị trừ ở môn Văn hết."

"Hahahahaha tôi cược thắng trên diễn đàn rồi, phải đến chế giễu bọn cháu trai kia mới được!"

Đường Uất Thanh mỉm cười, gửi tin nhắn cho Tô Bách, nhưng bên kia vẫn chưa trả lời, chắc do đang bận.

Xong buổi tự học tối, Đường Uất Thanh như thường lệ cất cặp sách, quay đầu sang, "Về nhà..rồi."

Đối mặt với chiếc ghế trống không, Đường Uất Thanh trầm mặc một lúc, sau đó cúi đầu khẽ cười, nhấc cặp ra ngoài.

Thói quen là một thứ thật đáng sợ.

Tài xế đã đợi trước cổng trường, Đường Uất Thanh lên xe, nhìn ánh đèn đường khuất dần qua cửa kính ô tô, thành phố hối hả và nhộn nhịp dường như bị cách ly qua tấm kính, bên cạnh không có hơi thở quen thuộc kia.

Đường Uất Thanh rũ mắt xuống, đột nhiên cảm thấy có chút mệt mỏi lại hiu quạnh.

Xe rẽ vào ngõ, chẳng mấy chốc người càng ngày càng đông, Đường Uất Thanh hơi ấn cửa xe xuống, gió đêm thổi vào mát lạnh, cậu cẩn thận duỗi ngón tay ra, cảm giác gió thoảng qua giữa các đầu ngón tay của mình, khe khẽ hạ mắt xuống.

Cậu muốn nghe thấy một tiếng 'Uất Uất' kia.

...

Làm đề cả ngày trời, nhìn sang điện thoại, đã hơn mười một giờ rồi, Tô Bách một mình đi về phía ký túc xá, ký túc xá đã được sắp xếp xong xuôi, hai người bạn cùng phòng đã trở lại, còn một người chưa thấy bóng dáng đâu.

"Tô Bách, sắp cúp nước rồi, cậu mau đi tắm đi."

Tô Bách ừ một tiếng, vào phòng tắm thay quần áo, nước nóng có hạn, hai người trước đã tắm xong, nước nóng vơi đi ít nhiều, Tô Bách tắm sơ qua một cái, lau tóc ra ngoài.

"Hôm nay tôi nhìn cả ngày trời rồi, tên lông vàng kia làm sao ấy, cả đống đề như thế, chả lại chẳng làm câu nào, sao lại vượt qua vòng sơ khảo được chứ."

"Sao tôi biết."

Hai cậu nam sinh câu được câu không trò chuyện.

"Chuyển đổi đơn giản nhất cũng không biết, người anh em kia không phải tạm thời bị cướp não đấy chứ?"

"Ai mà biết chứ, người kia tên gì ấy nhỉ, còn khá đặc biệt ấy chứ."

"Lý Ninh Bảo thì phải, hôm qua đến đây, còn được mẹ đưa sang mà, một câu cục cưng hai cậu cục cưng*, nghe mà phát ớn." Nam sinh nghĩ lại mà rùng mình.

Tô Bách đang định trèo lên giường khựng lại, "Ai?"

"Hả?"

Trông Tô Bách cứ kì lạ bất cần đời thế kia sao có thể chủ động bắt chuyện được cơ chứ, nam sinh ngớ người, sau đó mới ngợ ra Tô Bách đang nói chuyện với bọn họ.

"Lý Ninh Bảo?" Nam sinh dò hỏi, "Chính là cái cậu tóc vàng kia, cả ngày hôm nay cứ vùi đầu ngủ, chả thấy cậu ta làm câu nào."

Tô Bách nhớ lại, nhận ra chính mình hôm nay vốn chưa từng để ý trong lớp có những ai.

Cái tên này trái lại lại giống như đúc đứa con trai kia của Tô Thúy Lan, cũng chính là thằng em họ bất tài kia của hắn.

*Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu biệt thắng tân hôn~

Editor: CO6TINY