Tôi Muốn Gã Trai Già Gia Thế Khủng Này Làm Gì

Chương 12: Chương 12




Tiếng nước chảy bì bạch trong phòng bếp, còn trong phòng khách thì Tiêu Ca và Phó Tùy Vân ngồi trên ghế sô pha ăn dưa.
Dưa do đàn em của Quý Châu Ngọc xuống lầu mua ngọt nhức nách.

Cái muỗng ăn dưa cũng do Quý Châu Ngọc rửa.
“Phó tổng,” Tiêu Ca nói tiếp câu còn đang dang dở, “Chúng ta kết bái anh em đi.”
Phó Tùy Vân không muốn kết bái anh em với cậu xíu nào, nói một cách rất không tình nguyện: “Không bái không được hả?”
Tiêu Ca không muốn ép người khác, nghe vậy đành phải bỏ cuộc trong tiếc nuối rồi tiếp tục múc dưa hấu ăn.
Hai người mỗi người ôm nửa quả dưa ăn chưa được bao lâu thì Phó Tùy Vân lại gần lấy lòng bằng cách múc hết phần dưa ngọt nhất của mình sang cho Tiêu Ca.
“Tiêu Tiêu,” Anh còn nhân cơ hội thổ lộ, “Tôi không phải loại đàn ông sẽ thay lòng đổi dạ, dù sau này chúng ta sống với nhau mấy năm hay mấy chục năm, tôi mãi mãi vẫn sẽ để lại cho em phần dưa ngọt nhất.”
Lời thề thực tế đến mức khiến Tiêu Ca quay lại nhìn Phó Tùy Vân.
Thôi xong, Phó tổng không phải bị cậu lây cho cái bệnh yêu “cuộc sống đời thường” rồi chứ?
Chiến lược tác chiến của Phó Tùy Vân đã dần dần thay đổi.
Tiêu Ca vừa định nói thì Quý Châu Ngọc mặt xám mày tro đã rửa chén xong tính chuẩn bị chạy lấy người.

Thấy cậu ta có vẻ bất mãn, Tiêu Ca liền biết tinh thần lao động của quần chúng nhân dân còn chưa đủ để cải tạo linh hồn cậu, nên vội gọi người lại.
“Còn lau cửa sổ nữa.” Tiêu Ca chỉ huy.
Mắt Quý Châu Ngọc toàn sát khí, chỉ ngón tay mảnh dẻ xịn đẹp tinh tế, “Tiêu Ca, chưa từng có ai làm nhục tôi như vậy.”
Tiêu Ca:?
Tiêu Ca hỏi: “Cậu không có làm việc trong cô nhi viện à?”
Quý Châu Ngọc nghiến răng nghiến lợi: “Đó không phải làm nhục!”
Thôi được rồi, Tiêu Ca lười đi lý luận với tên lừa hôn.
Tiêu Ca quay đầu phê bình Phó Tùy Vân: “Hai người cùng chia nhau một món đồ ăn là để vui vẻ, anh làm vậy tôi không vui, hiểu chưa?”

Phó Tùy Vân cái hiểu cái không, muốn đưa đồ tốt nhất cho người mình thích thì tại sao lại khiến đối phương không vui?
“Không hiểu.” Phó Tùy Vân là một Phó tổng thành thật.
Tiêu Ca hướng dẫn từng bước, “Anh có thể cho tôi ba phần tư, không thể cho tôi hết được.”
Có số liệu cụ thể Phó Tùy Vân liền hiểu ngay, bèn lập tức làm theo.
Sau đó hai người vui vẻ bên nhau một lúc.
“Phó tổng, Quý Châu Ngọc rất khó giải quyết phải không?” Tiêu Ca câu được câu không mà suy nghĩ.
Nhắc tới vấn đề tương quan về thể lực thì ngay giây sau vẻ mặt Phó Tùy Vân chợt nghiêm lên.

Anh nhẹ nhàng bảo đảm: “Yên tâm, có tôi ở đây, tôi sẽ không để cậu ta làm em bị thương dù chỉ một sợi tóc.”
Tiêu Ca nghĩ không phải cái này.
Lỡ như công 3 vì Quý Châu Ngọc mà gây hấn với Phó Tùy Vân, cho dù tập đoàn họ Phó không sợ gì cả nhưng đối đầu với kỳ phùng địch thủ là nhà họ Hạ thì ít nhiều gì cũng làm hao căn cơ.
Tiêu Ca nắm được cốt truyện mới nghiêm túc nhắc nhở: “Quý Châu Ngọc léng phéng với Hạ Thời Côi, anh phải coi chừng một chút.”
Phó Tùy Vân lập tức khiếp sợ: “A! Tiêu Tiêu, em biết nhiều chuyện thật đó!”
Tiêu Ca khiêm tốn phất tay ý bảo anh đừng có làm ầm lên, “Chúng ta có thể giải quyết Hạ Thời Côi được không?”
Chuyện này làm Phó Tùy Vân hơi trầm ngâm.

Đương nhiên chuyện anh trầm ngâm không phải là tham gia đấu đá bên trong nhà họ Hạ để nâng đỡ kẻ thù của Hạ Thời Côi có dễ không, mà là ——
Phó Tùy Vân cảm động vô biên: Tiêu Tiêu vậy mà lại suy nghĩ về tương lai bọn họ sau này! Tiêu Tiêu đang suy nghĩ cho tương lai của cả hai người bọn họ!
? Tiêu Ca thấy nước mắt nóng hổi lại ứa ra quanh viền mắt Phó Tùy Vân.
Cậu không dám hỏi, mà cậu cũng chẳng muốn hỏi.
Cũng may là rất nhanh sau Phó Tùy Vân đã bình tĩnh lại, ôm tay nói rằng: “Hạ Thời Côi à, chúng tôi thường làm việc với nhau trong giới, tôi cũng coi như quen biết y.”
Tiêu Ca gật đầu với vẻ vừa lòng.


Cậu cũng cảm thấy Phó Tùy Vân hẳn là hiểu biết đôi chút về công 3, dù sao cũng là đối thủ lớn nhất trong kinh doanh mà.
Phó Tùy Vân nói: “Con cháu họ Hạ quá nhiều, nội đấu cũng rất ghê, Hạ Thời Côi nắm quyền còn chưa được bao nhiêu năm nên chỉ có thể kiềm chế trong một thời gian, không thể rút cái rễ sâu của bọn phe cánh lên hết được.

Đây cũng là lý do tại sao y lại tốn nhiều công sức đi giao thiệp và duy trì nhân mạch đến vậy, còn tôi thì chỉ có tốn cho em thôi.”
Tiêu Ca hơi buồn cười, nói chuyện chính sự còn có thể tận dụng mọi thứ để đề cao mình nữa chứ, phục quá đi chứ.
Nghe ý anh nói thì Hạ Thời Côi miệng cọp gan thỏ, Tiêu Ca hơi yên tâm một chút.
“Gần như không có uy hiếp gì?” Tiêu Ca hỏi tới.
Phó Tùy Vân quan sát vẻ mặt cậu, miễn cưỡng thừa nhận: “Cũng không phải là không có.”
“Không thì chúng ta bàn chuyện với y trước đi?” Tiêu Ca đề nghị.
Thật ra trong tiểu thuyết công 1 và công 4 đều dành rất nhiều tình cảm cho Quý Châu Ngọc, kiểu nhìn xa trông rộng và có tiếng nói trên thương trường như Phó Tùy Vân và công 3 thì tác giả lại sắp xếp cho họ một lý do đau lòng cần an ủi để hợp lý hóa cho việc biến họ thành kiểu quỳ liếm.
Nếu Phó Tùy Vân có thể tỉnh táo thì Hạ Thời Côi nói không chừng cũng có thể, Tiêu Ca nghĩ như vậy.
Phó Tùy Vân càng thêm phấn khích, anh thích loại cảm giác chồng chồng cùng chiến này!
“Em muốn gặp Hạ Thời Côi? Tôi biết y ở đâu, ăn dưa xong tụi mình đi tìm.” Phó Tùy Vân đồng ý luôn.
Sau đó hai người tiếp tục ăn dưa.
Quý Châu Ngọc lau cửa sổ xong, lòng đầy oán giận mà kết thúc công việc, một câu cũng chẳng thèm nói.
Tiêu Ca: “Quét nhà.”
Quý Châu Ngọc như du hồn mà lượn đi luôn.
Ăn dưa rất sảng khoái, sau khi một hơi ăn xong toàn bộ dưa thì chuyện khó giải quyết xuất hiện rồi.
Ngay sau đó Tiêu Ca rốt cuộc cũng nhớ tới chuyện nhà có ma.
Cậu, không dám đi vệ sinh.
Dưới lượng nước dồi dào của trái dưa hấu vừa rồi, hai người im lặng nhìn nhau.
Sau im lặng thì không hẹn mà cùng đứng lên, tay nắm tay đi đến toilet.

Tâm trạng Phó Tùy Vân phức tạp, anh vậy mà lại nắm tay Tiêu Ca thế này.
Tâm trạng Tiêu Ca cũng phức tạp, may là cậu đồng ý cho Phó Tùy Vân ở lại qua đêm, nếu không thì …
Hai người sánh bước bên nhau, khi thì nắm tay, khi thì đỡ eo cổ vũ, cứ đi được một bước thì dừng, sải chân dài nhất chỉ lớn hơn một viên gạch lát nền.
Điều này thành công khiến Quý Châu Ngọc chú ý.
Quý Châu Ngọc mặt xám mày tro xách theo cái chổi, hoài nghi: “Mấy người nhảy Tango tệ thế á?”
Tiêu Ca đang định nói móc mỉa về điệu nhảy Tango thì nghe Quý Châu Ngọc nói một cách lạnh lùng rằng: “Con mèo Armstrong Lily Love Scottish Sesame Sweet Cat của mấy người không hiểu tại sao lại trốn sau dàn loa, tôi để nó cạnh chén ăn cho mèo rồi.”
Chờ đã.
Tiêu Ca ngạc nhiên, Phẩm Như không xuyên qua à?
Theo hướng tay chỉ của Quý Châu Ngọc, Tiêu Ca nhìn kỹ  vào thì thấy Phẩm Như màu hồng đang ăn đồ cho mèo.
Toàn thân, màu hồng.
Mà không phải bảy màu.
Tiêu Ca: “…”
Phó Tùy Vân: “…”
Phá án rồi, Phó Tùy Vân không nhìn nhầm, là Phẩm Như đổi màu.
Tiêu Ca đột nhiên cảm thấy thật mệt mỏi.

Hiển nhiên Quý Châu Ngọc chẳng hiểu được sự mệt mỏi đó nên cứ quét nhà tiếp.
Tiêu Ca và Phó Tùy Vân hai mặt nhìn nhau, sau một lúc lâu thì nhất trí giả bộ như chưa có gì xảy ra.
“Chúng ta đi gặp Hạ Thời Côi đi.” Tiêu Ca nói một cách mệt nhọc.
·
Nghĩ đến chuyện mới một con mèo đã không bình thường thì khi đang trên đường Tiêu Ca hỏi dò Phó Tùy Vân: “Hạ Thời Côi bình thường không?”
Phó Tùy Vân suy nghĩ thật lâu, nói với cậu: “Không bình thường.”
Xong luôn, Tiêu Ca căng thẳng trong lòng.

Đến cả Phó Tùy Vân cũng cảm thấy không bình thường?
Nhưng may thay rất nhanh sau Phó Tùy Vân đã giải thích: “Sở thích của y không bình thường, lát nữa em sẽ hiểu.”

Tiêu Ca:?
Sở thích? Chẳng lẽ là sở thích phối đồ hoa hòe diêm dúa, xấu mù mắt chó? Yêu nghiệt công mặc đồ diêm dúa còn ổn không?
Tiêu Ca móc điện thoại ra tìm thông tin công cộng về Hạ Thời Côi, nhìn tới nhìn lui không thấy sai cái gì.

Hạ Thời Côi hoàn toàn xứng đáng một khuôn mặt yêu nghiệt, quần áo cũng gọn gàng, dáng vẻ cũng thật bình thường.
Nhưng Phó Tùy Vân giữ kín như bưng, không chịu nói rõ xem rốt cuộc sở thích của Hạ Thời Côi không bình thường chỗ nào, hình như rất khó mở miệng.
Một lát sau bọn họ cưỡi xe đạp đến hộp đêm.
Mới đi đến trước ghế lô số 602, mí mắt Tiêu Ca liền nháy điên cuồng có dự cảm không may.
Cửa mở, từng đợt âm thanh mãnh liệt dội thẳng vào, đây là hộp đêm có ghế lô kèm KTV.
Một dáng hình bị ánh sáng cắt qua, một người đàn ông với giọng hát trong trẻo đang cầm micro, nhìn thì tám phần mười là Hạ Thời Côi.
Tiêu Ca dỏng tai lên nghe.
—— “Anh phải bay vút lên, anh là đóa hồng đợi yêu! Là nụ hoa ẩn trong tim đợi chờ hé nở! Nếu em, trao anh niềm an ủi chân thành, anh nguyện vì em tỏa hương sắc thắm! …”
??? Nhất định cách mình mở cửa không đúng, Tiêu Ca đóng cửa ghế lô thật mạnh rồi định mở ra lần nữa.
—— “Phía đông nuôi ngựa! Phía tây chăn cừu! Những bài tình ca nồng nàn được hát lên tận trời xanh! …”
Thêm lần nữa.
—— “Vợ ta ơi! À há …”
Thêm một lần nữa.
—— “Đã từng bị lạc trong bão giông, anh yêu sự tĩnh mịch này, em là bầu trời đêm ngập sao, là tình yêu thuộc về nơi anh! …”
Tiêu Ca đã hiểu.
Công 3 thích Phượng Hoàng Truyền Kỳ.
Tiêu Ca không cảm xúc.
____
Tác giả có lời muốn nói:
Tiêu Ca: Phó tổng, chúng ta vẫn nên đi thôi.
Hạ tổng:?.