Tôi Muốn Gã Trai Già Gia Thế Khủng Này Làm Gì

Chương 27: Chương 27




Sự yên tĩnh bao trùm phòng bệnh.
Sau đó Tiêu Ca không hiểu nổi mà hỏi: “Phó tổng, anh tỉnh rồi? Không phải anh ăn táo độc rồi sao?”
“Làm sao anh ta ăn táo được?” Phó Tùy Vân còn chưa lên tiếng thì Nhậm Phi Dương đã lấy lại tinh thần, hung tợn trợn trắng mắt giành nói trước, “Xuất huyết dạ dày cấm ăn ít nhất một ngày.”
Tiêu Ca: “…”
Nhóm vệ sĩ: “…”
—— trong khi đó vệ sĩ AB đã cắt táo và cố ép lấy nước nhưng do Tiêu Ca đột nhiên lấy lại tinh thần và hỏi câu vừa nãy nên bọn họ cũng tạm bỏ nó qua một bên, sau cũng quên luôn.

Phó Tùy Vân cũng bối rối, hỏi đầy mê mang: “Táo độc? Táo độc gì? Tiêu Tiêu, em không bỏ tôi sao?”
“Không.” Tiêu Ca có chút không nói nổi thành lời nhưng ngẫm lại thì không có thương vong vẫn tốt nhất, sau thở dài nhẹ nhõm rồi kể cho Phó Tùy Vân về hai cú điện thoại thần bí kia.
Phó Tùy Vân nghe xong nhíu mày, nghĩ đến chuyện đã bước đến cổng địa ngục tận hai lần thì cho dù là ai cũng không khỏi sợ hãi.

Đồng thời Phó Tùy Vân tò mò hỏi một câu: “Vậy người bị xe đụng là ai? Chắc không phải là Quý Châu Ngọc chứ?”
Câu hỏi rất hay, Tiêu Ca lắc đầu trả lời: “Không biết, anh có muốn gọi điện hỏi quản gia một chút không?”
Phó Tùy Vân hiển nhiên cũng rất lo lắng về khả năng này nhưng điện về nhà thì được biết giúp việc đều đủ, chẳng thiếu ai, an toàn cả.


Cúp điện thoại cúi đầu trầm ngâm một hồi, Phó Tùy Vân nhướng mày đề nghị: “Đây là bệnh viện lớn gần nhà họ Phó nhất, kiểm tra hồ sơ nhập viện hôm qua thì sao? Cùng thời gian đó mà bị xe đụng thì số lượng người nhập viện cũng không nhiều.”
Ý này thật sự không tồi, tuy không chắc người kia có nhập viện tại đây không nhưng nó cũng cung cấp một phương hướng điều tra với xác suất cao.

Tiêu Ca bỗng nhìn Phó Tùy Vân bằng con mắt khác, khen ngợi anh: “Thông minh.”
Mặt ngoài Phó Tùy Vân khiêm tốn, miệng nói “đâu có đâu có, việc nhỏ thôi”, trên thực tế thì vẻ mặt đắc ý ngầm, cái đuôi lập tức vểnh lên.

“Tiêu Tiêu,” Phó Tùy Vân nhân cơ hội nói, “Vậy em khen thưởng tôi đi.”
“Được thôi.” Biết anh sẽ không đưa ra yêu cầu quá giới hạn nên Tiêu Ca với sự tin tưởng vô cùng đã đồng ý luôn mà không cần nghĩ ngợi.

Chỉ là còn chưa đợi Tiêu Ca nhấc chân đến gần đầu giường Phó Tùy Vân, Nhậm Phi Dương người đang đứng một bên với ánh mắt thờ ơ lạnh nhạt như chợt nhớ đến sự thua cuộc của mình trong khi thi cặp đôi ăn ý, ngay lập tức “xùy” một tiếng, ôm tay chẳng vui vẻ gì cho cam: “Tôi đi tra danh sách nhập viện, không có việc gì thì đừng bấm chuông.”
Tiêu Ca và Phó Tùy Vân cùng nhìn anh chàng với ánh mắt bất ngờ.

“Anh nhiệt tình thế à?” Tiêu Ca nói ra điều hai người cùng khó hiểu.
“Giờ tôi là bác sĩ, bác sĩ đó hiểu chưa? Có người dám hạ độc tại bệnh viện của tôi, tôi phải đi xử lý kẻ đó.” Nhậm Phi Dương cực kỳ không kiên nhẫn mà trả lời, rồi bay đi như một cơn gió.
Để lại Tiêu Ca và Phó Tùy Vân nhìn nhau.
“Thật là không ngờ,” Tiêu Ca bỗng nhiên hơi cảm khái, “Vốn tôi cho rằng Nhậm Phi Dương là heo, không ngờ anh ta mới là cải thìa bị Quý Châu Ngọc củng.”
Phó Tùy Vân cười nhẹ, âm giọng dịu dàng hỏi cậu: “Tiêu Tiêu, em chạy lên lầu xuống lầu nhiều lắm phải không? Cảm ơn sự vất vả của em, tôi rất cảm động.”
Giọng điệu anh rất trịnh trọng, mắt Tiêu Ca chợt sáng lên, trả lời bằng thái độ nghiêm túc: “Phó tổng anh đáng giá, anh là một người rất ưu tú.”
Phó Tùy Vân nghe thì ngẩn ra.
Dù ngay sau đó câu tiếp theo của Tiêu Ca chỉ toàn ý dạy bảo: “Sau này đừng từ bỏ bản thân, đừng dây dưa với người không xứng với mình.”
Phó Tùy Vân lập tức tỏ vẻ: “Em xứng đôi với tôi, em tốt hơn tôi nhiều.”
“Đúng là vậy.” Tiêu Ca thở dài, nghiêm túc không thay đổi.
“…” Phó Tùy Vân bỗng nhiên cảm thán về trình độ kết thúc chủ đề của Tiêu Ca.
Bởi vì còn trong thời gian cấm ăn nên trước mắt Phó Tùy Vân chỉ có thể truyền dịch, không thể ăn cơm, tưởng tượng của Tiêu Ca về cảnh đút người bệnh ăn cơm rồi đạt được sự cảm kích pha lẫn xấu hổ của người bệnh tạm thời không thể xảy ra, hai người đành nói giỡn cho nhau nghe, nói chung cũng vui vẻ.

Theo cái nhìn của vệ sĩ AB, đây chính là phân đoạn tương tác vui vẻ của tổng tài và vợ tổng tài.

Vì thế bọn vệ sĩ mặc không lên tiếng lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh.

Qua hơn nửa ngày thì bụng Tiêu Ca kêu lên mới phát hiện thời gian cũng trễ rồi, sắp đến giờ ăn tối, nhưng trong phòng bệnh lại rất yên tĩnh, Nhậm Phi Dương lúc trước nói đi kiểm tra danh sách nhập viện cũng mãi không về.
Phó Tùy Vân nghe âm thanh phát ra từ bụng cậu, đặt nhẹ lòng bàn tay lên lên rồi khuyên nhủ: “Tiêu Tiêu em đi ăn cơm tối đi, đừng để bị đói, để vệ sĩ vào đi.”
Tiêu Ca lại cảm thấy không yên tâm lắm: “Phó tổng, anh đoán xem người gọi điện thoại là ai?”
Phó Tùy Vân không chút nghĩ ngợi: “Không cần đoán, là Diệp Quy Căn.”
Tiêu Ca:?
Tiêu Ca thắc mắc: “Phong cách ăn nói và làm việc của Diệp Quy Căn quê mùa đến vậy sao?”
Phó Tùy Vân không ngạc nhiên chút nói: “Dù sao thì Diệp Quy Căn cũng rất thích cười ha ha, nhuộm tóc vàng, thỉnh thoảng còn mặc quần jean rách.”
… Boss công chính thân thế đau thương, thủ đoạn tàn nhẫn, ăn mặc thời thượng giá trị cao, đặc biệt nguy hiểm trong lòng Tiêu Ca đột nhiên trở nên nát.
Tiêu Ca im lặng đứng dậy rồi đi ra ngoài cửa, chuẩn bị đi ăn một chén đầy thịt để bình tĩnh lại.
Chỉ là còn chưa đi ra khỏi bệnh viện, cậu liền vô tình thấy Nhậm Phi Dương mất tích đang đứng ngoài cửa phòng bệnh.

Nhậm Phi Dương đang bám chặt vào cái cửa kính của phòng bệnh, thân thể hơi nghiêng về trước, xung quanh là mấy cô y tá xinh xắn đang nói chuyện ríu rít, hành vi trông rất biến thái.
“Cậu Nhậm, anh đang làm gì?” Tiêu Ca kêu anh.
Nhậm Phi Dương theo tiếng bỗng nhiên quay đầu lại, trong mắt có luồng điện mười vạn vôn, ánh mắt sáng lóe đến mức khiến Tiêu Ca hoa cả mắt, cho rằng mình nhận nhầm người.
“Tiêu Ca,” Nhậm Phi Dương đáp lại một cách háo hức, “Đến nhìn đi, đây có phải người đi ra từ nhà họ Phó không?”
Thì ra anh ta tìm được rồi.

Dù cảm thấy vẻ mặt anh không đúng nhưng Tiêu Ca vẫn dán sát vào cửa phòng bệnh để ngắm.
Sau đó á khẩu không trả lời được.
Trong phòng bệnh là Hạ Thời Côi đang nằm, thoạt nhìn bị thương không nặng nhưng dáng vẻ rất yếu, nhắm hai mắt thêm đôi mày nhíu, đây chính là khuôn mặt trong mộng của nhan khống.

Tiêu Ca cảnh giác mà nhìn Hạ Thời Côi rồi lại quay đầu nhìn Nhậm Phi Dương, vừa mới chuẩn bị khi Nhậm Phi Dương nói “Mau giới thiệu em ấy cho tôi!” xong thì nghe Nhậm Phi Dương nhiệt tình dào dạt mà nói rằng: “Tiêu Ca, cậu khuyên ẻm kết hôn với tôi được không!”
Tiêu Ca: …???
Hơi khó rồi nha.
Tiêu Ca thử hỏi dò: “Anh biết tên người ta không?”
“Chưa biết, chờ em ấy tỉnh là biết,” Nhậm Phi Dương cà lơ phất phơ nhún vai, “Tối hôm qua có người đưa em ấy đến nhưng không đăng ký tên họ.

Chẳng lẻ không phải bạn cậu và Phó Tùy Vân?”
Quả nhiên.
Tiêu Ca vỗ vai Nhậm Phi Dương, nói: “Cậu Nhậm, trước đó anh tự hỏi một chuyện này đi, nếu tôi làm tổn hại đến thể diện của anh rồi từ chối anh theo đuổi sau đó lại đổi ý muốn phát triển quan hệ với anh, vậy có phải anh ngay cả bạn còn không muốn làm với tôi không?”
Nhậm Phi Dương tạm dừng phóng điện, nghĩ: “Đương nhiên người đó chết chắc rồi, còn dám xuất hiện trong thế giới của tôi cơ à? Chắc chắn tôi không thể để người đó có được mình.


Tiêu Ca: “… Nói đúng lắm.”
Nhậm Phi Dương: “?”.